Bởi vì chỉ có một người bạn gái cũ nên từ “luôn” đó không cần dùng tới.
Sức lực trên tay đột nhiên buông lỏng, Hạ Sí không dám đối diện với đôi mắt ngập tràn dịu dàng kia nữa, rõ ràng là câu hỏi bản thân cô cố ý nhắc đến, xong lại thua trận ở thời khắc mấu chốt.
Hàm răng nhẹ nhàng cắn lên đôi môi hồng nhạt, Hạ Sí đang định mở miệng nói thì bỗng nhiên màn hình điện thoại của Thời Ngộ đặt trên bàn phát sáng, sau đó là tiếng rung.
“Xin lỗi.” Có người gọi cho anh.
Hạ Sí ra dấu OK với anh, Thời Ngộ mới cầm điện thoại lên. Không kiêng dè gì, Thời Ngộ ngồi yên ở ghế đối diện nhận điện thoại.
Hạ Sí không cảm thấy có gì không đúng cả, bởi vì trước đây ngay cả điện thoại bọn họ cũng tùy ý trao đổi để nghịch được. Nhớ có lần một đàn chị nào đó gọi cho anh, Hạ Sí ghen không chịu nổi, kiễng lên ôm cổ anh, đầu sắp dính vào nhau đến nơi.
Dù như vậy, Thời Ngộ cũng không cảm thấy cô làm loạn, một tay cầm điện thoại, một tay ôm đằng sau cô để đề phòng cô bị ngã ngửa ra sau.
Cuộc gọi đó cũng không dài, tổng cộng không quá một phút, mỗi một chữ Thời Ngộ nói ra đều lọt vào tai Hạ Sí một cách rõ ràng.
“Chị Duyệt Hề.”
“Tan làm rồi, đang ở ngoài ăn cơm với bạn.”
“Vâng, em biết rồi.”
Chỉ vẻn vẹn ba câu nhưng không có ít thông tin. Người gọi tới là một cô gái, còn quan tâm tới lịch trình của Thời Ngộ, không biết đối phương nói gì mà Thời Ngộ đều đáp “được”.
Anh dễ tính là do tu dưỡng cá nhân từ nhỏ đến lớn.
Tâm trạng người kia hệt như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, vừa mới tốt lên được chốc lát đã tụt dốc chỉ trong nháy mắt, ngọn sóng lớn dâng trào trong lòng bị đóng băng toàn bộ, còn là kiểu bị chính mình đập nát nữa!
Đôi đũa bị cô siết chặt một lần nữa, giận dỗi chọc hai cái xuống đáy bát, tựa như đang nản chí.
**
Tạm thời không muốn để lộ địa chỉ nên Hạ Sí không thể cùng về nhà với Thời Ngộ, trong lúc cô đang nghĩ cớ tách ra với Thời Ngộ thì lại nghe thấy Thời Ngộ mở lời trước, nói anh có việc phải quay lại bệnh viện một chuyến.
Hạ Sí mừng thầm, chỉ cần cô về nhà trước, Thời Ngộ sẽ không biết bây giờ cô đang ở Thủy Mộc Thanh Uyển.
Taxi dừng bên đường, Thời Ngộ mở cửa xe ra, bàn tay đỡ vào cạnh trên của xe, chờ cô ngồi vào mới dặn: “Về đến nhà thì gửi tin nhắn nhé.”
Báo bình an.
Hạ Sí “Ừm” một tiếng.
Thời Ngộ ghi nhớ biển số xe, nhìn theo xe taxi cuốn tung bụi mà đi.
Mười mấy phút sau, anh nhận được một tin nhắn báo về nhà bình an từ một số lạ, Thời Ngộ tỉnh bơ lưu dãy số mới vào danh bạ.
**
Dọc đường đi không bị kẹt xe, Hạ Sí thuận lợi về tới Thủy Mộc Thanh Uyển.
Trên đoạn đường vào khu nhà, Hạ Sí nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi.
Cái này vốn không có gì khiến Hạ Sí chú ý nhưng lúc đi ngang qua cô lại nghe thấy cô gái ấy nói chuyện điện thoại, gọi ra cái tên A Ngộ.
“Chị đến sớm, đồng hồ tặng em chị gửi ở lễ tân tòa nhà nhé, em về thì nhớ lấy đó~” Muốn gửi đồ cho ban quản lý tòa nhà cũng cần đối chiếu thân phận mới có thể gửi hay lấy đồ.
Đi lướt qua cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia, Hạ Sí không thấy rõ mặt cô ấy, chỉ nhớ giọng cô ấy lanh lảnh, trong trẻo, rất có sức sống.
Nghe trộm người ta nói điện thoại không phải chuyện hay ho gì, Hạ Sí nghĩ: Mình chỉ đi ngang qua vô tình nghe thấy mà thôi.
Về đến nhà, cô gửi tin nhắn cho Thời Ngộ ngay lập tức nhưng dù làm thế nào Hạ Sí cũng không quên được màn nhạc dạo ban nãy. Quản lý ở Thủy Mộc Thanh Uyển nghiêm ngặt, không phải chủ nhà thì không thể ra vào thoải mái, khách đến chơi cũng phải xác nhận thân phận với chủ nhà. Cô gái kia không phải người ở khu này, chỉ muốn đưa đồng hồ cho một người tên “A Yu”.
Có lẽ chỉ là đồng âm! Không nhất định là A Ngộ.
Nhắc tới đồng hồ đeo tay, Hạ Sí lại nghĩ tới lúc ở bên nhau, cô tặng một cái đồng hồ cho Thời Ngộ làm quà sinh nhật. Cô tự tay đeo nó cho Thời Ngộ, cố ý tỏ ra hung dữ ra lệnh cho anh “Không được tháo xuống”, nhưng cuối cùng anh vẫn tháo xuống mất rồi.
Lần này về nước cô thấy cổ tay Thời Ngộ trống trơn, không có gì cả.
Cô cho rằng mình không để ý nhưng khi có gì đó khơi gợi ký ức này hiện lên, những chi tiết nhỏ ấy lại đập thẳng vào mặt ép vỡ niềm tin của cô.
Không thể tiếp tục như vậy...
Nếu không sẽ đẩy mình vào ngõ cụt.
**
Buổi tối, Hạ Sí cảm thấy mũi hơi nghẹt, nằm trong bồn tắm ngâm nước ấm rồi định đi ngủ sớm.
Bỗng nhiên có cuộc gọi mời trò chuyện video kéo Hạ Sí khỏi dòng suy nghĩ rối loạn. Video được kết nối, trong màn hình hiện lên một khuôn mặt đẹp trai đáng yêu: “Chị, bao giờ thì chị về, em rất nhớ chị!”
Đây là em trai cùng mẹ khác cha của cô, năm nay tám tuổi. Từ lúc cậu em trai này sinh ra, trong mấy năm qua gần như bọn họ chưa từng gặp nhau, nhưng mấy năm ở nước ngoài cũng đã bồi đắp nên chút tình chị em. Đối với tình cảm với cậu em trai này, Hạ Sí có chút khó chịu nhưng cậu nhóc còn nhỏ suy nghĩ đơn thuần, biết cô là chị gái mình thì trong lòng không có vướng bận gì mà thân thiết với cô.
Em trai bày tỏ nỗi nhớ với cô qua video, Hạ Sí cũng nói lời thật lòng: “Diệc Thần, thời gian tới chị sẽ không về đâu, nếu như em nhớ chị thì có thể gọi video cho chị.”
Bởi vì cô sẽ ở đây lâu dài nên không cần gạt đứa bé này.
Thẩm Diệc Thần rất buồn, Hạ Sí nói với cậu mấy câu dỗ ngọt, cuối cùng cam đoan bao giờ rảnh sẽ mua quà về thăm cậu, lúc ấy cậu bé mới thôi.
Trong video xuất hiện một người phụ nữ, Thẩm Diệc Thần được bảo mẫu dắt đi, chỉ còn Hạ Sí nói chuyện với người phụ nữ khoan thai, thanh nhã ấy.
Bầu không khí im lặng mấy giây, Hạ Sí mở miệng gọi một tiếng: “Mẹ.”
“Con từ bỏ tương lai khăng khăng về nước, sao rồi, có được thứ mà con muốn chưa?” Bà Từ ngồi trong vườn hoa trang nhã, tự sơn móng tay cho mình, cuộc sống gia đình thảnh thơi cũng khá là an nhàn.
“...” Bị mẹ nói trúng tim đen, Hạ Sí chỉ im lặng. Cô còn chưa thăm dò được suy nghĩ của Thời Ngộ, tính gì đến chuyện có được hay chưa chứ.
Bà Từ hiểu tính cách bướng bỉnh của con gái mình, lúc trước Hạ Sí đều tự mình lặng lẽ tiến hành tất cả kế hoạch, bà Từ vốn tưởng rằng cô chỉ về mấy ngày, sau đó mới biết cô muốn ở lại lâu dài.
“Hạ Hạ, mẹ đã nói với con rồi, chỉ có tiền tài mới đảm bảo cho mọi thứ trên đời. Con vì một người đàn ông mà từ bỏ sự nghiệp của bản thân, nhất định sẽ hối hận.” Bà luôn dạy cho con gái những lý lẽ về cuộc sống của bà trong mấy năm qua nhưng vẫn không thể xoay chuyển quyết tâm của Hạ Sí.
Đến bây giờ bà Từ vẫn rất kiên định rằng Hạ Sí nhớ mãi không quên người cũ là vì “không có được”. Đợi Hạ Sí té đau, hiểu rõ thực tế thế nào thì tự nhiên sẽ ngoan ngoãn trở về.
Cách màn hình, Hạ Sí biết trong lòng mẹ mình đang nghĩ gì, cô hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói với bà Từ: “Con không hề từ bỏ sự nghiệp của mình, chỉ lựa chọn thứ quan trọng nhất với con. Không phải ai cũng giống mẹ!”
Câu nói cuối cùng còn chứa cả cảm xúc khác.
Bà Từ nhận ra đã vô tình chọc vào chỗ đau của con gái, có chút hối hận nhưng lời đã ra khỏi miệng không thu về được. Suy cho cùng đó cũng là con gái bà rứt ruột đẻ ra, bây giờ cuộc sống của bà Từ rất tốt, cũng chỉ có hai chị em này khiến bà bận lòng.
“Thôi bỏ đi, mẹ chẳng muốn quản con, nhớ tới gặp bác sĩ Kiều Tư kiểm tra lại theo định kỳ, con đừng...” Bà Từ cau mày, buông cọ sơn móng trong tay xuống, cũng nuốt mấy lời còn lại vào.
Hai mẹ con kết thúc cuộc trò chuyện chẳng mấy vui vẻ.
Hạ Sí khịt mũi, cảm thấy hít thở hơi khó khăn, vứt điện thoại sang bên cạnh, vén chăn lên nằm xuống.
Sự nghiệp, cô chỉ cần nỗ lực thì lúc nào cũng có cơ hội.
Nhưng người thì chưa chắc.
**
Hạ Sí ngủ một giấc, hôm sau dậy vẫn thấy không có tinh thần, ngay cả bữa sáng cũng ăn không vào. Cô tự ăn một quả táo rồi bắt đầu bài huấn luyện như thường ngày.
Nhận ra mình bị cảm thật rồi, Hạ Sí chậm rì rì đi xuống lầu, mua thuốc cảm về, uống viên thuốc con nhộng cùng nước lạnh theo như tờ giấy hướng dẫn sử dụng.
Ưm...
Cuống họng hơi lạnh.
Cơ thể không khỏe, không có tinh thần đi làm chuyện gì, mơ màng qua một ngày, mãi đến tận trưa Bạch Phỉ gọi điện thoại đến: “Hạ Hạ, chiều nay rảnh không? Tớ mời cậu ăn cơm.”
Vết thương ở eo Bạch Phỉ vẫn chưa khỏi hẳn nhưng chỉ cần không nhảy nhót lung tung thì không phải chuyện gì to tát. Chiều cô ấy muốn tới bệnh viện, nhớ ra cần mời Hạ Sí một bữa vì hai ngày đến ở cạnh cô ấy, vì thế mới có cuộc gọi này.
“Khụ.” Trong điện thoại truyền tới tiếng ho khan, mũi nghẹt không hít thở thoải mái của Hạ Sí, cô không thể không từ chối Bạch Phỉ: “Tớ bị cảm rồi, hôm nay sẽ không ra ngoài đâu.”
“Hả? Cậu ốm rồi? Có nặng lắm không?”
“Không, mới bị thôi, tớ uống thuốc rồi, nghỉ một lát là khỏe.”
Người bình thường bị cảm lạnh, ban đầu cũng có triệu chứng như cô bây giờ, cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng. Nghe cô đã uống thuốc, Bạch Phỉ thở phào nhẹ nhõm: “Cậu còn biết đi mua thuốc cho mình, có tiến bộ.”
Trước đây Hạ Sí ngốc hơn bây giờ, bị cảm thì để tự khỏi, có lần suýt thì biến chứng thành viêm phổi.
“Đã bảo cậu rồi, gần đây thành phố C trời lạnh, phải chú ý giữ ấm đừng để bị cảm!” Bạch Phỉ là một người thích lải nhải về cuộc sống, dạy dỗ Hạ Sí qua điện thoại một trận, nhưng tấm lòng quan tâm lo lắng nhiều hơn: “Tớ không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa, cậu chú ý đừng để bị lạnh nữa, có chuyện gì thì gọi cho tớ.”
“Tiểu Bạch, cảm ơn cậu.” Con người lúc bị ốm, tâm lý đều vô cùng yếu đuối, Hạ Sí nhận ý tốt của cô ấy.
Điện thoại vừa cúp, căn phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh. Nhưng quá yên tĩnh sẽ khiến người ta cảm thấy hiu quạnh. Hạ Sí không ngủ được, cũng không muốn nghịch điện thoại, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời tối dần, trong lòng Hạ Sí trống trải, tựa như nhớ lại khi chỉ có một mình lúc trước. Cô tưởng rằng mình đã quen với cảm giác cô độc như bị toàn bộ thế giới bỏ quên, đồng thời sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Nhưng sau này, người ấy xuất hiện khiến cô dấy lên sự lưu luyến.
Buổi trưa không ăn cơm nhưng Hạ Sí không thấy đói, cô cảm thấy mình hơi sốt, nhưng trong nhà không có cặp nhiệt độ, không đo được.
Một mình nằm ở nhà, đói bụng không ai biết, bị ốm không ai chăm sóc. Nhưng tất cả những thứ hiện tại đều do cô tự mình chuốc lấy.
Tiếng chuông ngoài cửa vang lên hồi lâu.
Điện thoại bên giường bắt đầu rung vang, Hạ Sí chậm chạp tìm điện thoại, dãy số trên màn hình khiến cô suýt thì bật dậy.
Không phải cô bị sốt sinh ảo giác đó chứ?
Hai tay Hạ Sí cầm điện thoại, run rẩy ấn nút nghe, trong điện thoại vang lên giọng nói chứa sự nôn nóng: “Tri Tri?”
Năm năm trôi qua, trong lúc tỉnh táo nghe thấy tên gọi ấy, cảm xúc của Hạ Sí không thể kiềm chế được.
**
Mở cửa ra, dường như cô không dám tin, Thời Ngộ thực sự xuất hiện! Khi cô tưởng rằng mình quay lại ác mộng trong quá khứ, khi cô cực kỳ nhớ anh, anh thực sự xuất hiện trước mắt cô.
Thời Ngộ xách túi đồ trong tay, hình như là thuốc men.
“Bị cảm?”
“Ừm.”
Cô không biết nói thế nào, bỗng nhiên cảm thấy có một cái tay đặt lên trán mình.
Thời Ngộ sờ trán cô, lấy một cái cặp nhiệt độ trong túi ra: “Kẹp thử xem. Nhiệt độ.”
Chuỗi động tác này, chắc chắn Thời Ngộ đã biết cô bị cảm trước rồi, Hạ Sí rất ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
“Anh gặp Bạch Phỉ.” Thời Ngộ giải thích.
Nhắc tới thì cũng rất trùng hợp, bệnh viện có nhiều bệnh nhân như thế, anh lại gặp được Bạch Phỉ vào hôm nay, biết chuyện Hạ Sí ốm từ Bạch Phỉ.
Hạ Sí đã hiểu, Bạch Phỉ biết tâm tư của cô, đương nhiên biết tạo cơ hội tùy theo tình hình, trực tiếp nói địa chỉ nhà của cô ra? Ôi, thật tò mò về vẻ mặt của Thời Ngộ khi biết cô ở Thủy Mộc Thanh Uyển.
Nhưng bây giờ cô đang hoa mắt váng đầu, không còn sức nghĩ mấy chuyện đó. Hạ Sí quay lưng về phía Thời Ngộ, kẹp cặp nhiệt độ vào nách, cô không nhịn được ho một tiếng, mặt ửng đỏ.
Thời Ngộ nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô: “Sáng uống thuốc gì rồi?”
“Hả, thuốc con nhộng gì đó, quên mất rồi.”
“Không sao, lát nữa cho anh xem thử.” Thời Ngộ không quá trông đợi cô biết rõ loại thuốc gì, lúc về đây anh đã chuẩn bị đủ những thuốc khác rồi, bây giờ xem kết quả đo nhiệt độ của Hạ Sí: “Trước khi uống thuốc thì uống nước nóng cho nhuận họng đã, máy lọc nước trong nhà ở đâu?”
“Kia.” Cô giơ tay chỉ.
“Ngồi xuống trước đã, anh đi rót nước cho em.”
Cảm giác được chăm sóc chu đáo thật tốt.
Hạ Sí dựa vào ghế sofa, nhìn chằm chằm bóng lưng đang bận rộn vì mình không chớp mắt cái nào, nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười trên mặt cô biến mất.
Thời Ngộ đi tới đưa ly nước, Hạ Sí cứng ngắc nhận lấy, uống một hơi cạn ly.
Thời Ngộ vươn tay ra muốn lấy lại ly nước, ống tay áo co lại một đoạn theo động tác đưa về trước của anh, để lộ một đoạn cổ tay.
Hạ Sí nắm lấy tay anh, ánh mắt dán chặt vào cái đồng hồ mới tinh trên tay trái anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT