Hạ Sí che miệng, vành mắt bỗng chua xót, chớp mắt nhanh vài cái để kiềm chế lại giọt nước mắt tích tụ.
Thời điểm yêu đương ngọt ngào nhất, bọn họ từng hứa hẹn. Lời hứa thuở niên thiếu, phần lớn không thể thực hiện được, nhưng cô lại không biết, từng hành động từng lời nói của Thời Ngộ không phải chỉ vì một lời hứa, mà là kế hoạch được hiện thực hóa một cách chân chính.
Cuối cùng Hạ Sí cũng nhận phần quà kia của bố mẹ, đặt ở trước người, dáng vẻ vô cùng trân quý.
Khi đến nhà họ Thời, Hạ Sí không cảm thấy việc tiếp xúc trao đổi với người khác khó khăn như trong tưởng tượng, ít nhất những âm thanh những sự việc cô nghe và nhìn thấy, cũng khiến tâm trạng người ta thoải mái. Còn có cả Cheese được nuôi dưỡng nhiều ngày ở nhà họ Thời, cũng khiến cho cô vô cùng yêu thích.
Bà Thời tâm tình hứng khởi bắt đầu kế hoạch nấu bữa tối, chuẩn bị sẵn nguyên vật liệu cần thiết, bà còn cảm thấy người trong nhà vắng vẻ buồn tẻ, muốn mời khách đến nhà.
Cùng nhau náo nhiệt một chút.
Cân nhắc đến tình trạng hiện tại của Hạ Sí, bọn họ chỉ liên lạc với Giang Duyệt Hề và Lê Ngôn Chi. Người trẻ tuổi kiểu gì cũng cũng dễ nói chuyện hơn chút, cộng thêm sự quen biết giữa bọn họ, càng dễ dàng tiếp xúc với nhau.
Nghe được chuyện Thời Ngộ và Hạ Sí đi đăng ký kết hôn, Giang Duyệt Hề vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tốc độ chạy đến ăn ké nhanh hơn bất kỳ người nào. Chẳng qua, chỉ có một mình cô ấy đến, nghe nói công việc của Lê Ngôn Chi bận rộn, không thể đi cùng với Giang Duyệt Hề.
"Hai người cũng thật là, kinh ngạc không ngờ tới luôn đó!"
Năm năm xa cách trước kia, quay lại với nhau trong khoảng thời gian ngắn, kết hôn, thoạt nghe rất có ý nghĩa.
Nghĩ đến đây, trong mắt Giang Duyệt Hề lóe lên tia sáng giễu cợt, "Nhóc A Ngộ đã chờ em năm năm rồi, có lẽ đã đợi ngày này từ lâu."
Mẹ Thời nói, A Ngộ đã muốn kết hôn với cô từ rất lâu, Giang Duyệt Hề nói, Thời Ngộ vẫn luôn chờ cô quay về.
Đây là người thân và người bạn thân thiết nhất của Thời Ngộ, thái độ của bọn họ khiến Hạ Sí cảm thấy ấm áp, giống như tất cả những người bên cạnh Thời Ngộ đều biết và đón nhận sự tồn tại của cô, đồng thời còn chúc phúc.
"Chị Duyệt Hề, từ trước tới nay chị vẫn biết sao?"
"Biết chuyện gì chứ?"
"Thì là... A Ngộ anh ấy vẫn luôn... chờ đợi em?”
"Chuyện đó thì đương nhiên rồi, cậu ấy thể hiện rõ ràng như vậy, từ rất lâu về trước đã nói với chú và dì muốn cưới em, còn nói trước với nhóm bạn bè của bọn chị."
Giang Duyệt Hề, Lê Ngôn Chi cùng vài người bạn đã quen biết Thời Ngộ từ bé, quan hệ rất thân thiết, cũng biết được không ít chuyện của anh, càng khỏi nói, Thời Ngộ chưa từng giấu diếm.
Lúc học cấp ba, bọn họ ở thành phố C cách thành phố Vân Dương nhưng cũng biết được bạn gái của Thời Ngộ tên là Hạ Sí, Thời Ngộ rất thích cô ấy.
Sau đó Thời Ngộ chia tay, bạn bè thấy tâm trạng anh sầu lắng, ở những buổi tụ họp hẹn một nhóm những cô gái đủ mọi phong cách, muốn giới thiệu cho Thời Ngộ.
Tất cả đều bị từ chối.
Mọi người biết rõ ràng anh và Hạ Sí chia tay nhau, nhưng vẫn giữ lý do "tôi đã có bạn gái" để né tránh sự lấy lòng của những cô gái khác, từ chối vô cùng dứt khoát
Giới thiệu không có kết quả, mọi người đều dừng lại hết, Thời Ngộ cũng không nhắc đến mấy chữ "Bạn gái" hay là "Bạn gái cũ" nữa.
Bọn họ cứ tưởng Thời Ngộ đang từ từ quên đi, cũng chỉ ngầm hiểu không nhắc tới nữa.
Ở một buổi tụ họp nào đó mừng sinh nhật của Giang Duyệt Hề, Thời Ngộ nhờ người mang quà đến tặng, còn bản thân thì không đến tham dự. Một người bạn khác cũng là bạn cùng trường nói: "Ngày hôm qua A Ngộ xin lãnh đạo cho nghỉ phép, tôi nghe cậu ấy nói điện thoại với người ta, nhắc đến cuộc thi nhảy múa lớn nào đó... không nhớ ra nổi, dù sao thì hôm nay cậu ấy cũng không đi học."
Đó chỉ là một khúc đệm nhỏ, bọn họ cứ tưởng Thời Ngộ đang làm việc nghiêm túc, cũng không hỏi kỹ, mãi cho đến một ngày kia, Giang Duyệt Hề tìm tài liệu trong phòng sách của Thời Ngộ, vô tình kéo ngăn tủ, phát hiện hai chồng vé rất dày ở trong đó.
Theo thứ tự là vé máy bay đi vòng quanh các nơi rồi đến vé vào cửa các buổi biểu diễn hay thi đấu vũ đạo
Trong thoáng chốc, Giang Duyệt Hề đột nhiên hiểu rõ ra một chuyện, Thời Ngộ chưa từng bỏ qua cô bạn gái của anh.
"Chị Duyệt Hề, chị đã tìm thấy cái mà Ngôn Chi cần..." Thời Ngộ đẩy cánh cửa phòng sách khép hờ, nhìn thấy ngăn tủ đang kéo ra ở đằng trước người Giang Duyệt Hề, giọng nói đột nhiên ngưng bặt.
Thời Ngộ không nhanh không chậm đi vài bước tới, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đóng ngăn tủ lại.
Giang Duyệt Hề im lặng thở dài, "A Ngộ, gần ba năm rồi, em vẫn không thể quên được người kia sao?"
Thời Ngộ giống như nghe thấy một câu hỏi không hiểu ra làm sao, hỏi ngược lại:"Vì sao phải quên đi?"
"Hai năm nay không nghe em nhắc đến, mọi người cho rằng em đã bước ra khỏi quá khứ." Câu nói này, cũng ý nói là tất cả những người bạn bên cạnh anh đều nghĩ như vậy.
"Thế thì có lẽ là mọi người đã hiểu lầm rồi." Thời Ngộ nhếch môi, một vòng hơi cong, giọng nói lại vô cùng kiên định: "Em chưa từng nói sẽ từ bỏ cô ấy."
"Nhưng mà cô ấy vừa đi thì..." Đưa ra lời khuyên đến đây, Giang Duyệt Hề cũng không muốn ép buộc người khác phải theo ý mình, "Không phải chị muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của em, chẳng qua thân phận là người thân, là bạn bè, bọn chị hy vọng em có thể nhìn về phía trước, tìm được cái gì là tốt nhất."
Lời vừa nói ra, chàng trai trẻ ngước mắt, tầm nhìn đối diện với cô ấy, không chút do dự nói, "Trong mắt em, cô ấy là tốt nhất."
Giang Duyệt Hề muốn nói gì đó, môi mấp máy nhưng cuối cùng không thốt ra ngoài miệng.
Thời Ngộ đứng ở trước mặt cô ấy khẽ mỉm cười, "Em không biết là mọi người vẫn luôn nghĩ về cô ấy như vậy, nhưng mà sau này em sẽ kể cho mọi người nghe, nếu như nói chia tay do lỗi lầm, vậy thì lỗi lầm là ở em, do em không chăm sóc tốt cho cô ấy."
Dừng lại một chút, anh lại tiếp tục nói: "Nếu như có một ngày cô ấy quay về, em hy vọng sẽ nhận được sự chúc phúc ủng hộ của mọi người, cảm ơn."
Thái độ của Thời Ngộ rất rõ ràng.
Anh không muốn bạn bè dưới danh nghĩa "Muốn tốt cho anh" mà bài xích Hạ Sí, mà mong muốn người thân cùng bạn bè yêu ai yêu cả đường đi lối về, tiếp nhận người con gái mà anh yêu thích.
Anh giống như ngay từ ban đầu đã tin chắc mình và Hạ Sí sẽ lại quay về bên nhau, đã dọn xong đường cho cô từ rất sớm.
Giang Duyệt Hề không phải người cổ hủ, cũng không cho rằng Thời Ngộ luôn cố chấp vì tình yêu là sai lầm, cô ấy trở thành một người cùng chờ đợi Hạ Sí quay lại.
Bởi vì, Hạ Sí không quay lại, đứa em trai này của cô e rằng sẽ cô đơn suốt cả cuộc đời, thật thê thảm...
Nhớ lại chuyện cũ, Giang Duyệt Hề hận không thể kể hết tất cả những chuyện mình biết cho Hạ Sí nghe, để Hạ Sí biết được Thời Ngộ đã cố chấp và trả giá cho chuyện tình cảm này như nào.
"Chị Duyệt Hề nhìn thấy những món đồ kia ở ngăn tủ nào trong phòng sách ạ?"
"Chắc là cái sát bên tường, chuyện của hai ba năm trước rồi, chị không chắc có còn ở đó không."
"Nếu mà còn, nói không chừng vé máy bay, vé vào cổng chắc nhét đầy ngăn tủ đó rồi!" Giang Duyệt Hề không hề phóng đại mà nói với cô: "Em biết khoảng thời gian Thời Ngộ ở bệnh viện rất bận rộn đúng không? Sầm Khải cứ bảo cậu ấy là chiến sĩ thi đua, ngày thường không hay xin nghỉ phép, cứ tích góp, nhưng vào một số khoảng thời gian đặc biệt cậu ấy sẽ xin nghỉ với viện trưởng, đổi lấy hai ngày nghỉ phép."
"Bọn chị vốn cũng chẳng hiểu rõ chuyện ở bệnh viện cho lắm, nhưng em cũng từng gặp bác sĩ Sầm Khải, biết anh ta là một kẻ lắm lời. Nghe anh ta nói vài lần, cảm thấy khá là kì lạ, chị mới lặng lẽ lướt xem một chút về tin tức buổi biểu diễn của em... hoàn toàn trùng khớp!"
Hạ Sí có một tài khoản Weibo chính thức, trợ lý phụ trách đăng thông báo thi đấu và tuyên truyền biểu diễn, rất dễ dàng để biết lịch trình đã được sắp xếp của cô.
Giang Duyệt Hề để ý nhiều hơn, cũng đã lần lượt kiểm chứng, bất cứ buổi biểu diễn hoặc lần tranh giải lớn nào của Hạ Sí, Thời Ngộ cũng sẽ nghỉ phép, không cần nói thì ai cũng biết câu trả lời
Giang Duyệt Hề nói: "Chị khá ngưỡng mộ em."
"Ngưỡng mộ em?"
Hạ Sí mở to mắt, thấy hơi khó tin.
Hạ Sí luôn âm thầm hâm mộ sự rực rỡ của Giang Duyệt Hề, sao mà Giang Duyệt Hề lại ngưỡng mộ cô được. Ngưỡng mộ về chuyện gì kia chứ?
Thu hết nghi ngờ của Hạ Sí vào tầm mắt, Giang Duyệt Hề thẳng thắn nói ra, "Người mà em thích, mở rộng nội tâm đối xử tốt với em, để em cảm nhận rõ rệt được tình yêu của cậu ấy..."
"Thật sự khiến người ta ngưỡng mộ."
Thì ra là vậy!
Những lời nói êm tai này khiến người ta vui vẻ, Hạ Sí lộ ra nụ cười với cô ấy, lại nói: "Chị Duyệt Hề và bạn trai là thanh mai trúc mã, cũng khiến người khác thấy rất ngưỡng mộ."
"Thật không..."
Giang Duyệt Hề rũ mi, cùng cười rộ với cô.
Hạ Sí chỉ biết Giang Duyệt Hề cười lên rất đẹp, nhưng lại không phân biệt được, nụ cười kia là thể hiện cho sự yêu thích, hay là sự che giấu.
*
Bởi vì hôm nay Thời Dịch đi công tác không có ở nhà, Thời Ngộ và Hạ Sí ở lại nhà họ Thời, đợi ngày mai Thời Dịch quay về, cả nhà lại cùng nhau ăn bữa cơm chúc mừng.
Lần trước đến, bà Thời chuẩn bị phòng nghỉ của khách cho Hạ Sí, lần này không cần, thậm chí còn cười bảo hai người sớm về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Sí nín nhịn cả buổi chiều muốn hỏi, đang định mở miệng, lại thấy Thời Ngộ nghe một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy có chút nghiêm túc, "Tri Tri, anh có việc phải đến bệnh viện một chuyến, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
"Chuyện gì mà gấp vậy anh? Bắt buộc phải đi bây giờ sao?"
"Sầm Khải trực ban gặp chút chuyện phiền phức, anh qua giúp xử lý một lúc, sẽ cố gắng về nhà sớm."
Hạ Sí gật gật đầu.
Thời Ngộ phải đi, Hạ Sí tiễn anh đến cửa, "Có việc thì anh cứ từ từ giải quyết, không cần quá gấp gáp."
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng thì thầm lặng cầu nguyện: Nhanh về nhà chút, về nhà sớm một chút.
Lúc sắp đi, Thời Ngộ vuốt ve đỉnh đầu cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên gò má cô, "Em nghỉ ngơi sớm chút, có việc gì thì có thể đi tìm mẹ."
Thật ra Hạ Sí vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với "Người mẹ" hiền dịu này, nhưng cô vẫn thuận theo lời của Thời Ngộ, gật đầu đồng ý.
Thời Ngộ đi rồi, Hạ Sí nằm trong phòng anh, lăn lộn khó ngủ. Dứt khoát mặc áo khoác vào, đi ra khỏi phòng.
Phòng khách thông với cửa chính thiếu sáng nhưng có thể soi rõ con đường đi phía trước.
Hạ Sí ngồi trên sofa cách cửa gần nhất để chờ đợi, cũng không biết đã qua bao lâu, cánh tay chống đầu từng chút từng chút một, cuối cùng không thể chống lại cơn buồn ngủ, ngã trên ghế sofa mềm mại rồi ngủ gục.
Trong phòng khách có một bóng người từ từ bước đến, sau cùng dừng lại ở phía trước Hạ Sí.
Nhìn thân hình cuộn tròn lại kia, bà Thời khẽ thở dài, cẩn thận giở tấm chăn mềm ra, đắp lên người cô.
-
Đang say giấc nồng, Hạ Sí tựa như quay về năm hai mươi hai tuổi kia. Cô đứng trên sân khấu xa hoa, với màn biên đạo độc đáo hơn người và kỹ thuật tinh xảo thuận lợi đoạt cúp hạng nhất.
Ngày đó, tất cả khán giả dưới khán đài đều ủng hộ cho cô, MC bảo cô phát biểu cảm nghĩ.
Hạ Sĩ đối diện với micro, đứng trước ống kính, từ lời cảm ơn giáo viên hướng dẫn và đồng nghiệp đến những lời phát biểu cảm nghĩ khách quan lấy lệ đều nhận được những tràng pháo tay không ngớt.
Sau khi rời khỏi sân khấu, Hạ Sí thu hồi biểu cảm, cự tuyệt lời mời của những người khác, bảo An Lan lấy quần áo cho mình thay rồi đi thẳng về nhà.
An Lan nói lời chúc mừng với cô, chủ động đưa tay ra cầm cúp giùm cô, một lúc sau sẽ bảo vệ cho Hạ Sí trực tiếp tiến vào trong xe, tránh bị fan bám riết.
Hạ Sí đang gật đầu, trong thoáng chốc ngước mắt, giống như nhìn thấy bóng hình quen thuộc...
Trong nhất thời âm thanh xung quanh cô biến mất, Hạ Sí không còn để ý phối hợp với kế hoạch hoàn hảo của An Lan nữa, chạy đuổi theo hình bóng không nguyên vẹn kia.
An Lan đang định hô lên, nhưng lại nhìn thấy fan đang có mặt ở khắp nơi, đành phải nhịn xuống rồi đi tìm Hạ Sí.
Hạ Sí không biết mình đã chạy bao xa, rõ ràng mắt đã ko còn nhìn thấy bóng dáng kia từ lâu rồi nhưng vẫn không nhịn được mà đuổi theo, dường như làm như thế thì có thể "Đuổi kịp" người cô ngày nhớ đêm mong.
Nhưng rồi đến cuối cùng, cô cũng không thể đạt được ước muốn.
Lúc An Lan tìm thấy cô ở bờ sông, vũ công thiên tài vô cùng rạng rỡ trên sân khấu lại như một người cô đơn bị bỏ rơi, tất cả ánh sáng bị rút đi, chìm vào bóng tối
Cô ấy lay tỉnh Hạ Sí, Hạ Sí yên lặng xoay người, không nói lời nào rồi ôm cúp cùng cô ấy rời đi.
Đi ngang qua con phố rộng rãi, nơi đó có một nhóm người xôn xao, ồn ào la hét đủ kiểu "Gả cho anh ấy đi".
Xe dừng lại ở gần đó, An Lan đang định gọi Hạ Sí lên xe thì đã thấy cô không nhúc nhích mà chỉ nhìn chăm chú vào khung cảnh cầu hôn náo nhiệt kia.
"Hạ Hạ, lên xe đi." An Lan mở cửa xe, Hạ Sí mới vừa hoàn hồn lại.
Xe đang sắp khởi động, Hạ Sí vốn đang trầm mặc đột nhiên đặt câu hỏi: "An Lan, cậu có biết điều thứ bảy của luật hôn nhân không?"
An Lan không hiểu vì sao cô đột ngột hỏi điều này, nhất thời không trả lời được.
Hạ Sí cũng không trông mong sẽ có được câu trả lời từ miệng người khác, tự nói tự trả lời: "Điều thứ bảy của luật hôn nhân, cấm kết hôn với những người mắc các bệnh mà y học cho rằng không nên kết hôn."
Người bệnh tâm thần phân liệt trong thời kỳ phát bệnh, bệnh trầm cảm ở thời kỳ khởi phát, là loại bệnh theo y học là không nên kết hôn.
An Lan cho rằng cô nhìn thấy cảnh người khác cầu hôn, lo sợ bệnh rối loạn lưỡng cực không thể nào chữa trị khỏi của mình mà liên tưởng đến chủ đề kết hôn, vì vậy an ủi: "Hạ Hạ, tất cả mọi thứ đều sẽ tốt thôi."
Hạ Sí lắc đầu, không nói chuyện nữa.
Nhìn thấy ánh đèn lóe sáng từ khung cảnh cầu hôn, cô không kiềm chế được giơ tay lên, dán sát vào cửa kính xe.
Bên tai tựa như vang vọng giọng nói ấm áp đã từ rất lâu, "Chờ khi anh hai mươi hai tuổi, Tri Tri gả cho anh có được không?"
Cô gái yêu kiều trong ký ức đáp trả "Được."
Giờ đây, hai mươi hai tuổi đã qua, cô đã thất hứa.
Chiếc xe khởi động, mãi cho đến khi cảnh tượng náo nhiệt kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hạ Sí đỏ mắt, lặng lẽ rơi một giọt nước mắt ấm nóng, "Tớ muốn... kết hôn với anh ấy."
Về đến nhà, Hạ Sí trực tiếp nhốt mình trong phòng, cẩn thận mở chiếc hộp trong suốt ra rồi đặt chiếc cúp vào trong.
Sau đó, cô lấy hai chiếc kẹp tóc đính chữ cái xuống, đặt vào trong hộp chung một chỗ với chiếc cúp.
"Chúc mừng sinh nhật hai mươi hai tuổi, A Ngộ."
Đến đây, tỉnh giấc mộng.
Hạ Sí từ từ mở to mắt.
Năm hai mươi hai tuổi đó, ngày nào cô cũng qua lại giữa phòng tập và sân khấu, nhốt mình trong phòng uống thuốc, căn bản không dám mơ tưởng tương lai.
A Ngộ năm hai mươi hai tuổi đó, lại đang làm việc gì, nghĩ đến chuyện gì?
-
Ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi đó của A Ngộ, anh không mời người ta đi ăn mừng mà một mình rời khỏi thành phố C, cầm vé máy bay đi đến một đất nước khác.
Cũng không ai hay biết, ở tại sân khấu thi đấu đặc sắc kia, có người đàn ông đứng trong đám đông, nhìn cô gái đang đứng trên sân khấu muôn vàn ánh sáng, tự tay mở chiếc hộp ra, cầm một chiếc nhẫn từ từ đeo vào ngón áp út.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT