“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tao.” Thẩm Mộ chỉ vào ánh mắt đó của cô, “Nhìn nữa tao không nhịn được muốn móc mắt mày ra!”
Anh ta cũng phát hiện, bản thân anh ta và em trai cũng là anh em cùng cha khác mẹ nhưng thật ra dáng vẻ của cậu lại giống cô gái này đến mấy phần. Vốn dĩ là đối với Thẩm Diệc Thần cũng không có cái gọi là tình anh em gì, đặc biệt là khi nhìn thấy người mẹ đê tiện của Thẩm Diệc Thần lại càng thêm hận thù nhiều hơn!
“Thẩm Diệc Thần đâu?” Hạ Sí siết chặt ngón tay, trong lòng yên lặng nói bản thân đừng sợ gì hết.
“Thật ra mày quan tâm đến nó như thế, rõ ràng là sợ tao như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến đây.” Thẩm Mộ lạnh lùng cười, giống như đang chế giễu quyết định ngu ngốc của cô, “Mày nên hận nó mới đúng, trước kia mẹ mày còn chưa sinh ra nó, đã không để ý đến lời cầu xin và những oan ức của mày rồi, bao che cho tao, dung túng tao, nhớ rõ chứ?”
Chuyện năm đó hệt như một cây kim bén nhọn đâm thật sâu vào trong thân thể của Hạ Sí, đến tận bây giờ cũng chưa từng quên đi. Thẩm Mộ muốn lấy chuyện này để chọc giận cô, khiến lý trí của cô lẫn lộn. Nhưng Hạ Sí đã không còn là cô bé không hề có cảm giác an toàn, chẳng có nơi nào để dựa dẫm như trước kia nữa.
“Đúng, tao ghét nó.” Cô cố ý nói theo Thẩm Mộ, nhưng giọng lại chẳng có nửa phần chán ghét.
Thẩm Mộ vỗ vỗ tay: “Nói dối à.”
Nếu thật sự chán ghét, sẽ không để anh ta khống chế như thế này.
Nhưng nguyên nhân chính vì như thế, Hạ Sí mới không dám đánh cuộc. Cô cũng đã từng quen biết Thẩm Mộ, biết Thẩm Mộ vô cùng hận ba người bọn họ, càng không có chút thương tiếc nào với Thẩm Diệc Thần. Nếu lúc ấy cô cố ý nói bản thân không thèm để ý, thì cô tin chắc rằng, Thẩm Mộ nhất định sẽ động tay chân với Thẩm Diệc Thần.
Bất luận có như thế nào thì cô cũng đều phải đến đây một chuyến.
Những tổn thương mà cô gặp phải năm 15 tuổi đó, không cách nào chấp nhận nổi, khiến cô liên tục gặp ác mộng. Thẩm Diệc Thần chỉ mới tám tuổi, có thể chịu đựng được sao?
Bây giờ Thẩm Diệc Thần so với cô năm đó càng ngoan hiền hơn, nếu cô không đi, Thẩm Diệc Thần thật sự sẽ không còn cơ hội nào cả.
Ít nhất, trên người cô còn có một chiếc đồng hồ đặc biệt.
“Tôi muốn gặp Thẩm Diệc Thần.”
“Đừng có gấp mà, tao cũng rất muốn nhìn thấy cảnh tượng chị em tụi mày trùng phùng với nhau.” Thẩm Mộ phân phó người đưa Thẩm Diệc Thần đến đây, nhưng cậu đã hôn mê rồi.
Không biết những người này đã làm gì với Thẩm Diệc Thần, mà bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Diệc Thần đã đỏ bừng hết lên, như thở không nổi. Hạ Sí muốn tiến lên, nhưng bị ngăn lại.
Hạ Sí nhìn chằm chằm về phía trước, giữa con mắt nổi lên tia sắc lạnh ghê người.
Một giây trước, cậu nhóc với bàn tay nhỏ ôm lấy cô tung tăng, ăn một viên kẹo, uống một ly nước trái cây đã thấy vô cùng vui vẻ, bây giờ lại nằm đó không hay biết gì. Càng sợ hơn là, đối mặt với những nguy hiểm không biết lớn đến mức nào.
“Tốt xấu gì nó cũng họ Thẩm giống mày, mày muốn trả thù, cũng đừng nên tìm một cậu nhóc tám tuổi chứ.” Biến điều không thể thành có thể, cô vẫn còn đang ôm một hy vọng Thẩm Mộ còn một chút nhân từ, buông tha cho người cùng huyết thống với mình.
“Cậu nhóc tám tuổi? Lúc nó đến với thế giới này đã được định sẵn là người đối địch với tao rồi, nếu không có nó, thì bây giờ mọi thứ của nhà họ Thẩm đều là của tao.” Vẻ mặt Thẩm Mộ vặn vẹo.
Chính vì cậu nhóc này đã cướp được chỗ dựa vững chắc cho người mẹ đê tiện của nó, khiến một người phụ nữ đê tiện lại cướp mất một nửa tài sản của nhà họ Thẩm, sao anh ta có thể cam tâm được!
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ oán hận, bỗng nhiên Thẩm Mộ nhìn cô nói: “Bây giờ bắt đầu, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn nghe lời đi.”
“Phì!” Ánh mắt Hạ Sí vô cùng chán ghét.
Mắt nhỏ híp lại, đột nhiên Thẩm Mộ nắm lấy cằm của cô, cảnh cáo nói: “Không nghe lời cũng chẳng sao, lần này tao sẽ không đụng đến mày.”
Nghe câu nói này, trong lòng Hạ Sí cũng chẳng có chút vui sướng nào.
“Mày lộn xộn một lần, tao lại khoét một lỗ lên người của nó, thế nào?” Tiếng nói ngoan độc cứ quanh quẩn bên tai cô, tay của Thẩm Mộ vỗ vỗ lên khuôn mặt trắng nõn của cô, “Nếu mày không phải là con của mụ đàn bà đê tiện kia, thật đúng là đáng tiếc… Chậc chậc.”
Bỉ ổi. Ánh mắt anh ta lướt quanh người Hạ Sí một lần, cô vô cùng chán ghét mà quay mặt qua một bên.
Nhưng chính vì động tác né tránh này, trong chớp mắt đã làm cho ngọn lửa trong lòng Thẩm Mộ bốc lên, anh ta ra lệnh, người đang canh giữ bên cạnh Thẩm Diệc Thần không chút do dự lấy con dao sắc bén ra lướt qua cánh tay cậu, máu tươi dần xuất hiện.
“Thẩm Mộ!” Hạ Sí gần như muốn vọt ra bên ngoài, lại bị người khác ấn giữ.
Thẩm Mộ mỉm cười nhìn về phía cô.
Răng cắn thật chặt, Hạ Sí không dám động đậy, cũng không dám nói lung tung nữa.
Cái tên biến thái này, thật sự là chuyện gì cũng có thể làm được!
Nhưng dù có như thế, Thẩm Diệc Thần cũng không tỉnh lại, có thể thấy được là cậu đã bị bỏ thuốc.
Sắc mặt Hạ Sí vô cùng khó coi.
Cô bị đưa ra xe.
Sau khi vào xe, Hạ Sí giả vờ ngã sấp xuống, chạm vào nút bên hông đồng hồ phía dưới lớp tay áo.
Trước kia, Thời Ngộ đã gắn một chức năng đặc biệt vào phía trong đồng hồ, khi đến một chỗ xa lạ, thì vị trí đều sẽ tự động gửi đến điện thoại của Thời Ngộ. Mà bây giờ cô đang chủ động gửi một lần nữa, anh có thể sẽ phát hiện nhanh hơn.
Vì không muốn để Thẩm Mộ chú ý đến, tay cô cũng không dám chạm vào, đây chính là cơ hội duy nhất cứu hai người họ.
Cô chỉ hy vọng, Thời Ngộ có thể kịp thời phát hiện…
Đúng lúc này, cô bỗng nghe tiếng xích sắt.
Sợi xích sắt kêu lên khiến tim Hạ Sí rung lên một hồi chuông cảnh báo, trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, một cô gái thân hình gầy gò bị nhốt trong một lồng sắt, hai tay bị xích sắt làm cho rướm máu.
Rất nhanh sau đó, có người đưa hai tay cô trói sau lưng, buộc một dây xích sắt vào. Mà ngay vào lúc này, Thẩm Mộ bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện đồng hồ trên cổ tay cô.
“Gỡ xuống đây.” Thẩm Mộ ra lệnh cho đàn em, Hạ Sí cắn chặt răng, không để cho mình lộ ra chút khác thường nào.
Thẩm Mộ liếc mắt nhìn cô một cái, quét mắt sang cô vẫn thấy vẻ mặt chán ghét vừa rồi, tùy tiện cầm chiếc đồng hồ lên ngắm nghía.
Trong lòng Hạ Sí chờ đợi, chỉ cần đồng hồ này theo dõi vị trí của bọn họ, nếu không hủy nó, vẫn sẽ có tác dụng định vị như cũ.
Thẩm Mộ nghịch đồng hồ, liếc mắt nhìn cô: “Xem ra thật sự bị dọa rồi, đến một câu cũng không dám nói?”
“Mày muốn tao nói cái gì?” Hạ Sí rũ mắt nhìn anh ta.
“Mày không lo lắng tiếp theo mình sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Thẩm Mộ cố ý hỏi.
Hạ Sí lạnh giọng cười: “Lo lắng, mày sẽ buông tha cho tao sao?”
Đương nhiên là không rồi.
“Mấy đồ này, có muốn không?” Thẩm Mộ giơ đồng hồ lên, đung đưa trước mặt cô: “Tao muốn nghe mày nói thật.”
“Đồ này là của tao, vì sao lại không muốn chứ?” Không muốn, thì tại sao lại mang trên cổ tay làm gì? Thẩm Mộ chính là tìm ra được đáp án, biết rõ còn cố hỏi.
Nhưng Thẩm Mộ sao lại có thể giữ lại đồ của cô chứ?
Đi ngang qua bờ sông, đồng hồ của cô cũng bị bay qua cửa sổ, cuối cùng không tìm thấy tung tích.
Cũng vào lúc này, bỗng nhiên Thẩm Mộ tiến đến gần sát vào cô, thổi khí vào tai cô: “Chúng ta cùng nhau chơi trò chơi.”
Hạ Sí vừa mới bắt đầu nghĩ đến, trò chơi của Thẩm Mộ có phải chính là giống trước kia tra tấn cô, dùng cách tồi tệ hơn nữa để tra tấn cô và Thẩm Diệc Thần.
Mãi đến khi Thẩm Mộ cầm lấy điện thoại, cô mới bỗng nhiên nhớ đến, Thẩm Mộ thù hận nhất vốn dĩ là bà Từ.
Trước kia ông Thẩm còn sống luôn che chở cho vợ con nhưng bây giờ cả hai đứa con của bà Từ đều nằm trong tay Thẩm Mộ, cho dù trước mặt rõ ràng là bẫy thì bà ta cũng phải nhảy vào!
Bị người khác uy hiếp, gây khó dễ, giống hệt như Hạ Sí.
Hạ Sí bị bịt mắt đưa vào một nơi khác, lại trợn mắt nhìn quang cảnh xung quanh mà lòng run sợ. Cảnh tượng này giống hệt với giấc mơ của cô, cũng đã theo cô qua nhiều năm…
Ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm tung tích của Thẩm Diệc Thần, thấy cậu nhóc bị người khác không chút nể tình mà ném xuống đất.
“Diệc Thần!” Hạ Sí hốt hoảng.
Lần này Thẩm Mộ cũng chẳng ngăn cản hai chị em bọn họ gặp nhau, bởi vì bọn họ không thể trốn thoát được.
Chỗ này cũng không phải chỗ năm đó Thẩm Mộ nhốt cô, nhưng Thẩm Mộ lại cố ý tái hiện lại y hệt như cảnh tượng khi xưa, bỗng nhiên Hạ Sí nhớ đến cái gì đó, quay đầu nhìn về phía trong góc.
Là lồng sắt!
Hạ Sí thiếu chút nữa đã té trên mặt đất.
Cùng lúc đó, trước màn hình xuất hiện một người, trong đó là bà Từ.
Cô nghe thấy Thẩm Mộ tuyên bố “trò chơi bắt đầu”, trên video cuối cùng cũng nghe thấy giọng của bà Từ, “Thẩm Mộ! Cậu có thù hận gì cứ hướng về phía tôi đây này!”
“Lại là một tiết mục mẫu tử tình thâm.” Thẩm Mộ nhếch nhếch khóe miệng: “Trước kia bà nói những lời này, tôi quyết định sẽ tha một người.”
Bỗng nhiên ngọn đèn trong góc sáng lên, trong lồng sắt cũng không phải trống trơn, mà là một con mãnh thú khổng lồ - chó ngao.
Thẩm Mộ nói: “Cái tên nhóc đáng thương đấy, đã bị để đói bụng mấy ngày rồi đấy.”
Hạ Sí mơ hồ đoán được gì đó, trước mắt lại nhìn thấy một chút hình ảnh, bỗng nhiên lại thấy ghê tởm, thiếu chút nữa đã nôn ra.
Đột nhiên Thẩm Mộ cười to, nhìn bà Từ trong màn hình nói: “Hai đứa trên mặt đất kia, bà chọn một đi, tôi đảm bảo sẽ để bà dẫn người đi một cách bình an không hao tổn gì.”
“Còn người còn lại…” Thẩm Mộ chỉ về phía lồng sắt.
Nghe thấy mùi vị của vật sống, ánh mắt của “mãnh thú” trong lồng sắt sáng lên. Nếu ai bị đưa vào đó, không hề có năng lực phản kháng, nhất định sẽ bị mãnh thú cắn xé, cửu tử nhất sinh.
Bất luận là bà Từ chọn ai, đều sẽ tự tay đưa người kia vào ngục.
“Cậu như thế là phạm pháp!” Tâm bà Từ đau như dao cắt.
“Ha ha ha ha.” Thẩm Mộ càn rỡ mà cười lên: “Phạm pháp? Tôi thật sự rất sợ nha.”
Bà Từ lần lữa không chịu đưa ra lựa chọn, Thẩm Mộ lại không hề có kiên nhẫn.
“Bà chậm quá.” Thẩm Mộ nhíu mày với vẻ rất không vui, quyết định thay đổi quy tắc trò chơi: “Bây giờ, bà do dự một lần, hai người bọn họ đều sẽ bị đẩy đến trước một bước.”
“Như thế, chơi vui hơn.” Thẩm Mộ cực kỳ thoả mãn khi nhìn thấy sắc mặt bà Từ ngày thường vốn tao nhã hôm nay lại biến sắc, càng nhìn càng đắc ý.
Chỗ này cách lồng sắt chỉ năm mét, ý nghĩa, bà Từ chỉ có năm phút lo lắng.
Bỗng nhiên Thẩm Mộ cảm thấy năm phút cũng thật lâu quá, anh ta đến cạnh Hạ Sí, thuận theo chiều cao của cô, ngồi xổm xuống bên cạnh, để mặt cô đối diện màn hình: “Đi, nói với mẹ của mày, mau đến cứu mày đi.”
Cô không nói gì, Thẩm Mộ càng tăng thêm lực, giống như muốn bóp nát cằm của cô: “Xương thật cứng.”
Anh ta từng quan sát, biết Thẩm Diệc Thần rất thích chị gái này, mà Hạ Sí đối với người em trai kia cũng rất quan tâm, cho nên mới dám dùng Thẩm Diệc Thần uy hiếp Hạ Sí.
Biết rõ cô gái này nhìn thấy mình sẽ sợ hãi, sẽ thật sự bị anh ta uy hiếp cái gọi là “tình chị em”, anh ta cực kỳ căm ghét cảnh gia đình hoà thuận như thế này!
“Mày không muốn sống nữa sao?”
“Nếu không phải vì thằng nhóc này, mày căn bản sẽ không xuất hiện ở đây.”
“Hạ Sí, mày cam tâm sao? Cam tâm làm một người bị hại, bị mẹ mình vứt bỏ, buông bỏ sinh mệnh của mình sao?”
Từng câu từng chữ đều gợi lên hết tất cả những suy nghĩ riêng tư trong lòng Hạ Sí.
“À, hình như mày còn có bạn trai nữa mà, cậu ta chắc là rất yêu mày nhỉ. Cậu ta đưa mày đến gặp gia đình rồi, phải kết hôn với mày nữa.” Những lời miêu tả tốt đẹp về tương lai này, càng giống như sự cám dỗ đến từ địa ngục: “Nếu cậu ta biết mày vì người khác mà nhảy vào bẫy, có phải sẽ rất đau khổ, rất đau lòng hay không?”
A Ngộ!
Đôi môi run lên, dù Hạ Sí có giả vờ thờ ơ lạnh lùng như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể che giấu điểm yếu thật sự trong lòng mình.
Thẩm Mộ hài lòng cười rộ lên, Hạ Sí và Thẩm Diệc Thần cách càng gần lồng sắt hơn, chỉ còn lại một mét.
Con chó ngao đang đói đã đánh mất lý trí đứng trong lồng sắt vươn móng vuốt, muốn nhanh chóng chui ra, muốn cắn họ.
Mọi người thấy cũng kinh hồn bạt vía, Hạ Sí cũng không ngoại lệ.
Thời gian từ từ trôi qua.
50 giây
40 giây
30 giây
Mắt thấy người bên cạnh Hạ Sí và Thẩm Diệc Thần chuẩn bị động tay, bà Từ trên màn hình đã không còn màn đến hình tượng mà gào thét.
“Một người mẹ ích kỷ như thế, đáng để cô bảo vệ con trai bà ta sao?” Thẩm Mộ bắt đầu nhìn vào màn hình đếm ngược.
Không đáng.
Vì sao cô phải chịu sự vứt bỏ nhiều lần như vậy?
Cô không thể chết được! Cô không cam lòng!
Thấy đáy mắt Hạ Sí lộ ra vẻ thù hận, Thẩm Mộ hài lòng vỗ tay. Đợi đến lúc anh ta chờ nghe Hạ Sí cầu xin tha thứ thì Thẩm Diệc Thần bên cạnh cũng dần khóc nức nở lên: “Chị ơi, mẹ ơi…”
Có lẽ thuốc đã hết tác dụng, cậu từ từ tỉnh táo lại, cảm giác đau đớn vì bị thương cũng ập tới theo: “Đau…”
Tiếng khóc rất yếu ớt, bóp nghẹt trái tim người ta.
Trong video bà Từ thẫn thờ kêu lên “Diệc Thần”, không biết là phủ nhận hay là lựa chọn.
Trong nháy mắt, Hạ Sí giống như mất đi thính giác.
Nước mắt bỗng chảy xuống, làm mờ mắt của cô.
Ngay sau đó, giọng nói của Thẩm Mộ rơi vào bên tai cô: “Sau này tao mới hiểu được, đau đớn ngoài thể xác thì nhằm nhò nhò gì, thứ thật sự có thể nghiền nát ý chí con người, là cái này này —”
Ngay đầu ngón tay anh ta chỉ, là trái tim.
Hạ Sí nhắm mắt, lại mở mắt, nhìn thẳng vào Thẩm Mộ, “Thẩm Mộ, hai chúng ta tính ra cũng dây dưa nhiều năm rồi, cho dù tao có chết, cũng không muốn để người khác nhìn thấy, yêu cầu nho nhỏ của tao, mày có thể đồng ý chứ?”
Thẩm Mộ không nói.
Hạ Sí mím môi: “Năm đó, tao đã phải chịu không ít đau khổ, hai lần, ko đủ để đổi lấy một lần có thể diện trước khi chết à?”
Rõ ràng là chủ đề cô tránh còn không được, thế mà lại tự mình nhắc tới, quả thật là đã quyết tâm chịu chết.Thẩm Mộ đảo mắt nhìn bốn phía, thấy dáng vẻ xám như tro tàn của Hạ Sí, nhưng lại đồng ý để cho mấy người kia đi xuống.
Rồi sau đó nhìn về phía Thẩm Diệc Thần, giọng Hạ Sí hỗn loạn, nói năng mơ hồ: “Thẩm Diệc Thần ở lại đây, cho dù tao có chết, tao cũng muốn nó phải nhớ kỹ! Tao chết là vì ai!”
Cô nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên là khơi gợi hận thù trong lòng, Thẩm Mộ chẳng những không giận mà còn cười: “Được, tao chấp nhận yêu cầu này.”
Anh ta ước gì có thể nhìn thấy Hạ Sí trở mặt thành thù với mẹ và em trai mình, ước Thẩm Diệc Thần bị dọa đến ngốc mới tốt!
Hạ Sí quay đầu liếc mắt nhìn sang, từ từ giãy dụa đứng lên: “Tao còn một di ngôn cuối cùng, mày giúp tao truyền lại cho bà ta.”
Thẩm Mộ bảo cô tiếp tục nói.
Vừa nãy cuộc chơi đi theo hướng vô cùng tốt, khiến thể xác và tinh thần của Thẩm Mộ vô cùng thoải mái, nhưng thật ra anh ta muốn xem thử Hạ Sí muốn nói cái gì?
Vào khoảnh khắc anh ta lơ đễnh, Hạ Sí, người rõ ràng đã bị xích sắt trói chặt, lại đột nhiên lao về phía anh ta, siết dây xích sắt trong tay vào cổ Thẩm Mộ.
Không biết cô làm thế nào mà có thể thoát khỏi xích sắt, hoặc là nói, ngay từ ban đầu Hạ Sí đã không nghĩ tới việc chịu chết! Đúng là cô bị uy hiếp vì em trai mình, nhưng cô chưa từng từ bỏ việc tự mình cứu mình dù chỉ một giây!
Đến khi Thẩm Mộ nhận ra mình đã đánh giá thấp Hạ Sí thì đã quá trễ.
Hạ Sí cắn chặt răng giằng co với Thẩm Mộ, con chó ngao trong lồng sắt sủa ầm ĩ, lấn át cả tiếng của Thẩm Mộ.
Người trông coi ngoài cửa nghĩ bên trong đã phát sinh sự cố, nhưng ngừng động tác đẩy cửa lại, cũng không ngờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu me đầy tàn nhẫn kia.
“Ông Thẩm thật là…”
“Nếu không vì tiền thì…”
Bọn họ đã làm không ít chuyện xấu, nhưng khiến cho một con vật ăn người như thế, quả thật là một chuyện… điên rồ.
Cũng không chờ bọn họ nghỉ xả hơi, một đám người mặc quân phục cảnh sát từ bốn phía xuất hiện, bao vây lấy bọn họ.
Người đàn ông đi đầu mặc một thân áo khoác gió màu đen, trong mắt là hận ý lạnh lùng rét tận xương.
Người đàn ông phá cửa đi vào, nhưng trong vài giây, chó ngao trong lồng sắt bỗng nhảy ra, tiếng súng vang lên, mãnh thú hung ác lại ngã trên mặt đất.
Hạ Sí quỳ rạp trên đất che chở cho Thẩm Diệc Thần, đang nhìn dáng vẻ của anh, cố gắng hé miệng muốn gọi tên anh, nhưng cổ họng lại chẳng thể phát ra âm thanh.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại kia, Hạ Sí giống như nghe có người gọi tên cô, cô rất muốn đáp lại một tiếng, nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Chỉ biết là.
Anh đến rồi.
Thật tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT