Trưa mùng một Tết, cuối cùng Hạ Sí cũng nhìn thấy ông bà nội của Thời Ngộ. Hai ông bà cụ hòa nhã dễ gần hệt như những gì Thời Ngộ nói, lại nhét rất nhiều phong bì đỏ khác vào tay cô.
Đây chính là lời chúc phúc của người lớn dành cho những người nhỏ.
Dù sao cũng là năm mới, Hạ Sí đang tính toán thời gian lệch múi giờ để gọi điện cho mẹ và em trai đang ở nước ngoài xa xôi, nhưng không ngờ lại nhận được tin tức ngoài ý muốn…
“Chúng ta đang ở thành phố C.”
Ngày đầu tiên của năm mới, bà Từ đưa theo con trai Thẩm Diệc Thần về nước. Đây vốn dĩ là quê hương của cậu, bà Từ đưa con về nhà, đương nhiên phải ở trong khu nhà Thủy Mộc Thanh Uyển kia.
Đến bây giờ cô vẫn chưa nói cho bà Từ biết, cô đã quay lại với Thời Ngộ, đang ở chung với nhau.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Sí ngẩng đầu nhìn vào người đàn ông đang đi đến, nhìn anh vẫy vẫy tay: “A Ngộ.”
Buổi tối đương nhiên phải ở nhà họ Thời, sau đó, Thời Ngộ nói tình hình với bố mẹ anh biết, rồi đưa Hạ Sí cùng tạm biệt họ.
Trước khi đi, bà Thời còn lôi kéo tay của Hạ Sí, nhiệt tình mời cô lần sau lại đến thăm nhà: “Hạ Hạ, sau này thường đến chơi nhé.”
“Vâng.” Hạ Sí liên tục gật đầu, vô cùng thân thiết nói với bà Thời.
Trên đường về nhà, Hạ Sí nhận được điện thoại của bà Từ gọi đến, bên kia đầu dây vẫn còn vang lên giọng nói non nớt của trẻ con, hối thúc chị gái mau mau về nhà.
“Chị, chị nhanh về đi, Diệc Thần nhớ chị.” Tuy rằng cô và bà Từ không thân thiết lắm, nhưng em trai lại cực kỳ thích dính lấy cô.
Bên trong xe vô cùng im lặng, Thời Ngộ ngồi bên cạnh nghe thấy đoạn nói chuyện này rất rõ ràng, thậm chí cũng chẳng cần phải cố ý nghe lén nữa.
“Xem ra quan hệ của hai chị em em không tệ.” Đây là Thời Ngộ đưa ra kết luận với cô.
“Bình thường…” Cô không chịu thừa nhận.
Bởi vì thân phận của Thẩm Diệc Thần, trong lòng Hạ Sí vẫn luôn cảm thấy có rào cản không thể nào vượt qua. Lý trí nói cho cô biết, tội lỗi của người lớn không hề liên quan đến con nít, nhưng cô cũng không phải thánh nhân, không để ý gì, sao có thể khoan dung đối với mọi chuyện được chứ. Không nhắc đến thù hận trước mặt Thẩm Diệc Thần, xem như cô đã làm tròn trách nhiệm của một người chị rồi.
Bà Từ đưa theo con trai về nước, lúc xuống máy bay cũng là do An Lan đón.
Trên thực tế, hai người đã liên lạc với nhau từ lâu.
Trước đó, Thẩm Diệc Thần cũng chạy đến trước mặt An Lan, gấp gáp hỏi: “Chị An Lan, chị của em đâu?”
Trong ấn tượng của Thẩm Diệc Thần, bình thường An Lan đều luôn đi phía sau của Hạ Sí, nên hôm nay cậu cũng nghĩ giống như thế. Nhưng Thẩm Diệc Thần nhìn ngó xung quanh một hồi, rồi lại đi vòng quanh một vòng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không khỏi cảm thấy mất mác.
“Chị của em có việc trì hoãn, tạm thời không đến được.” An Lan dỗ dành cậu nhóc, đưa cậu trở về bên cạnh bà Từ, tự động đón lấy hành lý trong tay bà Từ, “Bà Từ, tôi đến rồi.”
Bên trong xe, hai cánh tay Thẩm Diệc Thần đều bám lấy cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài thì vô cùng tò mò. Cậu đã quen ở nước ngoài, đối với quê hương mình sinh ra không có ấn tượng gì.
“Hạ Hạ không ở Thủy Mộc Thanh Uyển sao?” Hôm nay bà Từ về nước, cũng không nắm rõ tin tức mới nhất, chỉ là mơ hồ từ trong miệng An Lan, cũng đoán ra chút gì đó.
“Cô ấy cùng… Thời Ngộ về nhà.” Chần chờ một lát, An Lan vẫn nói ra họ tên người kia.
“À.” Bà Từ phản ứng rất bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được từ trước.
An Lan biết cách nhìn sắc mặt, nhưng cô ta cố ý quan sát tận nửa ngày, cũng không thấy bà Từ xuất hiện phản ứng nào khác, ngược lại bản thân cô ta lại chịu không được, “Bà Từ, lần này bà trở về là muốn khuyên nhủ Hạ Hạ quay đầu sao?”
Bà Từ mở mắt, liếc nhìn cô ta một cái: “Cô có thành kiến rất lớn đối với Thời Ngộ sao?”
“Không phải đâu bà.” An Lan liên tục lắc đầu, “Tôi chỉ là lo lắng Hạ Hạ quyến luyến không thể quay đầu, quên mất việc quan trọng nhất của bản thân là gì.”
An Lan đã là trợ lý bên cạnh Hạ Sí nhiều năm, bà Từ đối với người trợ lý này cũng khá hiểu biết, nhưng mà nhắc đến chuyện của con gái mình, bà Từ chỉ có thể nói: “Cô không ngăn cản được nó đâu.”
An Lan nhíu mày: “Bà Từ, bà nên khuyên nhủ Hạ Hạ.”
“Bỏ đi.” Bà Từ mở mắt: “Cô đi theo nó nhiều năm như thế, cô từng quản được nó sao?”
“Chuyện này…” Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đây lại là sự thật.
Mặc dù bà Từ và Hạ Sí vẫn là mẹ con, nhưng hai người không giống những cặp mẹ con khác gần gũi với nhau. Nếu bà Từ quản được Hạ Sí, có lẽ Hạ Sí căn bản không có cơ hội về nước.
Thẩm Diệc Thần đang dựa sát vào cửa sổ xem náo nhiệt cũng quay đầu lại nhìn bà ta, giống như nghe hiểu hai người đang nói về chị cậu, nổi lên hứng thú: “Mẹ, lúc nào chúng ta có thể gặp được chị?”
Bà Từ thở dài, ngón tay ấn vào huyệt thái dương rồi xoa ấn nhè nhẹ: “Vấn đề này, trên đường con đã hỏi qua mười lần rồi đấy.”
Thẩm Diệc Thần cũng giơ tay ra đếm: “Là mười chín lần.”
Từ nhỏ cậu đã rất thông minh, đối với những con số cũng vô cùng mẫn cảm, những lời bản thân mình đã nói qua, ngay cả số lần nói qua cũng đều nhớ rất rõ ràng.
“A, thế còn kém một lần nữa là hai mươi lần rồi.” Bà Từ thả ngón tay ra, cầm lấy điện thoại kiểm tra định vị khoảng cách, tính toán thời gian về nhà.
Nhưng cũng không ngờ được, ai nghĩ ra nha đầu kia đêm nay lại có thể không trở về chứ? Dù sao trong mắt cô, mẹ ruột và em trai ruột cũng chẳng bằng người kia.
Tuy rằng, bà cũng không hề có tư cách xen vào lựa chọn của Hạ Sí. Nhưng dù sao đi nữa, nhìn thấy mắt và tim con gái mình đều dành hết cho người đàn ông khác, trong lòng người làm mẹ như bà cũng thấy không quá thoải mái.
Không có được đáp án chính xác, Thẩm Diệc Thần ngồi trong xe vung chân loạn xạ, bà Từ trợn mắt nhìn cậu bé. Thằng nhóc chột dạ co rụt cổ, dừng hành động nhỏ thiếu lịch sự này lại.
Cậu không có bố, chỉ nhớ rằng mẹ cậu rất nghiêm khắc.
Bà Từ mới chính là chủ nhân chân chính của căn phòng Thủy Mộc Thanh Uyển kia, sau khi kiểm tra xác nhận thân phận xong, đương nhiên có thể tự nhiên ra vào. Hôm nay, An Lan cũng cùng bà đi vào trong, tiếng nói của hai người phụ nữ vang vọng trong không trung.
An Lan thử hỏi: “Ý của bà là, để mặc cho Hạ Hạ ở lại thành phố C sao?”
“Nếu cô muốn đưa nó trở về, thay vì khuyên nó còn không bằng khuyên Thời Ngộ đi.” Trong giọng của bà Từ, An Lan vô cùng kinh ngạc, ngay cả phản bác cũng chẳng thể nói nên lời.
Thoạt nhìn, bà hình như không hề muốn ngăn cản Hạ Sí và Thời Ngộ ở chung một chỗ. Chẳng lẽ bà ta không đau lòng cho con gái mình, khi thấy cô giẫm lên vết xe đổ của mình, dẫn đến lầm đường lạc lối sao?
An Lan nhìn ra được, người bỏ mặc bạn gái mình một thân một mình trải qua bệnh tật giày vò suốt năm năm trời, thật ra cũng không phải người đáng giá nói chuyện chung thân đại sự, đáng tiếc tính tình của hai mẹ con bà Từ và Hạ Sí, rất ít khi nói chuyện của mình cho người khác nghe.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Diệc Thần còn hỏi thêm mười mấy lần cái vấn đề cũ ấy: “Chúng ta khi nào mới có thể nhìn thấy chị gái?”
“Sao con lại thích chị gái như vậy?” Bà Từ nhẹ nhàng nhướng mi.
“Vì sao lại thích chị gái đến vậy?” Bà Từ cố ý hỏi thêm.
“Bởi vì chị gái rất tốt với con!” Năm nay cậu tám tuổi, sống cùng với Hạ Sí năm năm, đối với Thẩm Diệc Thần mà nói, từ lúc bắt đầu ghi nhớ đã tồn tại ký ức mang tên chị gái.
“Chị sẽ tặng quà cho con, sẽ dạy con làm đề, còn mua đồ ăn cho con… Chị của con rất lợi hại!” Nhắc đến Hạ Sí, Thẩm Diệc Thần luôn luôn không nói hết ý.
Bà Từ cũng không thể phản bác.
Hạ Sí thật sự rất thích tặng quà cho Thẩm Diệc Thần, vì cô luôn cho rằng việc tiêu tiền cho mấy đứa trẻ sẽ dễ dàng hơn, dạy cậu làm bài, chỉ là khi Thẩm Diệc Thần gặp được vấn đề khó, Hạ Sí đi ngang qua thuận tiện chỉ vài hướng đi cho cậu, còn về việc mua thức ăn, đó là do bà Từ quản rất nghiêm về đồ ăn của con mình, Hạ Sí nhìn thấy cậu đáng thương, thỉnh thoảng sẽ đưa cậu ít đồ ăn vặt.
Chỉ là từ những việc nhỏ này, làm cho Thẩm Diệc Thần cảm thấy chị gái rất tốt, bà Từ cũng không muốn đả kích cậu.
Dù sao cũng là con gái ruột của mình, bà vẫn thật lòng hy vọng chị em họ có thể hòa thuận sống chung một chỗ. Có điều đôi khi thấy sự đối lập rõ ràng giữa Thẩm Diệc Thần đầy nhiệt tình và Hạ Si cố ý xa cách, bà có chút chạnh lòng mà thôi.
Nhưng để nói đến đấy, bà cũng chẳng trách con gái mình, chỉ trách bản thân lúc trước vì để bảo vệ đứa con chưa sinh ra này, mà đẩy con gái của mình ra phía trước.
Nhớ về chuyện cũ, tất cả đều là tiếc nuối, thế nhưng bà lại chẳng có tư cách để hối hận.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, mà bà lúc lấy lại lựa chọn lòng bàn tay của mình.
Thẩm Diệc Thần năn nỉ mẹ mình gọi điện thoại cho Hạ Sí, sau đó vẫn luôn canh giữ ở cửa.
Bà Từ cũng không ngăn cản, vẫn luôn để cho cậu đợi “chị gái về nhà”!
Khi Hạ Sí xuất hiện, Thẩm Diệc Thần cũng là người đầu tiên phát hiện ra cô, lúc này mới nhào qua ôm lấy cô, nhào vào lòng chị mình: “Chị ơi! Chị ơi!”
Hạ Sí được cậu nhóc nghênh đón, bỗng nhiên cảm thấy động tác này vô cùng quen mắt, thật giống hệt như hành vi mà bản thân cô thường xuyên làm với người nào đó…
Hóa ra động tác “bổ nhào vào lòng” cũng là thói quen di truyền sao?
“Chị ơi, cuối cùng em cũng nhìn thấy chị rồi, em rất nhớ chị, chị có nhớ em không?” Thẩm Diệc Thần hai tay lôi kéo chị mình, hận không thể leo lên người cô luôn.
Đối diện với sự nhiệt tình của em trai mình, Hạ Sí điều chỉnh lại cảm xúc, mới trả lời một chữ: “Nhớ.”
Ngay cả người ngoài nghe thấy cũng cảm thấy vô cùng lạnh lùng, nhưng Thẩm Diệc Thần lại không thấy như thế, cậu từ miệng chị mình nghe được đáp án mình muốn, cho dù một chữ cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
“Thật tốt quá! Chị, mau vào đây, em cho chị xem quà.” Thẩm Diệc Thần từng nhận rất nhiều quà, thỉnh thoảng cũng sẽ trả lễ.
Hạ Sí bị kéo đi, ngang qua bà Từ đang đứng bên cạnh.
Lúc Thẩm Diệc Thần tìm kiếm quà tặng, Hạ Sí lại nhìn về phía bà Từ, nghe bà nói: “Mẹ nghĩ con lưu luyến quên đường về rồi chứ.”
“Mẹ.” Hạ Sí hô lên một tiếng, không có chút cảm xúc gì hỏi: “Vì sao đột nhiên lại mang Diệc Thần về nước?”
“Thì sao? Mẹ chỉ đưa Diệc Thần về quê hương nó, có vấn đề gì sao?” Bà Từ để một tay lên cạnh bàn, gấp cong lại nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn.
“Không có vấn đề gì.” Hạ Sí thu mắt lại, rũ mắt xuống.
Bà Từ mang theo con về nước đương nhiên không thành vấn đề, nhưng cô không tin không có mục đích gì. Nếu đơn thuần muốn về quê, trong khoảng thời gian năm năm kia, sao chưa từng nghe bà Từ nhắc qua.
Năm nay đột nhiên lại trở về, sợ là có chút liên quan đến cô. Nhưng không sao, bây giờ cô đã không còn vướng bận gì ở nhà nữa, bất luận bà Từ muốn làm gì, cô đều có thể theo tới cùng.
“Chị, đây chính là quà em mua cho chị.” Thẩm Diệc Thần đã tìm ra quà mình mua từ nước ngoài về cho chị mình, đưa cho Hạ Sí. Là một chiếc kẹp tóc, tặng cho con gái, chắc chắn ko sai.
Trong ánh mắt đầy mong chờ của em trai mình, Hạ Sí khen cậu: “Cảm ơn Diệc Thần, chị rất thích.”
Món quà tự tay mình tặng nhận được sự yêu thích của đối phương, Thẩm Diệc Thần vô cùng vui vẻ, lôi kéo tay Hạ Sí cùng nhau chơi, líu ra líu rít không ngừng.
Đương nhiên Hạ Sí không có kiên nhẫn để chơi cùng mấy bạn nhỏ, đã chuẩn bị máy chơi game từ sớm đưa qua cho cậu, Thẩm Diệc Thần chơi cũng rất vui.
Cô vẫn đang ngồi đối diện bà Từ.
Hai mẹ con câu được câu không nói chuyện, bà Từ tinh tế đánh giá hoàn cảnh trong nhà, phát hiện tủ lạnh trống không, không có chút đồ ăn nào, một số đồ gia dụng bị cất đi, như thể đã lâu không có ai ở.
Bà Từ lơ đãng nhắc đến: “Nhìn nhà này của con, sợ là mười ngày nửa tháng cũng không có người ở.”
Vừa nãy An Lan còn muốn thay bà làm bữa tối, kết quả lại phát hiện không có đồ đạc gì cả, chỉ có thể ra ngoài mua đồ.
Hạ Sí trừng mắt, cũng không phủ nhận: “Con và anh ấy đã quay lại với nhau rồi.”
Đang nói thì dừng một lát, nhìn về phía bà Từ đang nâng mắt nhìn sang cô.
Đối diện với ánh mắt vô cùng mạnh mẽ ấy, Hạ Sí im lặng liếm liếm môi, đón nhận ánh mắt của mẹ mình, thẳng thắn thừa nhận: “Chúng con đang ở cùng nhau.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT