Mưa to tầm tã, những cành cây to bên ngoài phòng bị gió lay đến mức rung động “ào ào”, những chiếc lá héo úa lung lay sắp đổ, tung bay trong gió.
Mưa từ trên cao trút xuống, xuyên qua lớp quần áo dày ấm áp, toàn thân bị ướt đẫm. Sự lạnh buốt thấu xương thổi qua gương mặt, Hạ Sí mặc áo khoác thật dày đứng trong mưa, thân hình vẫn hiện ra sự yếu ớt.
Hạt mưa rơi trên lông mi, Hạ Sí máy móc chớp mắt, một sự đau khổ không thể nói thành lời truyền đến từ lồng ngực, xâm chiếm hết mọi giác quan. Rõ ràng là một người sợ lạnh, thế mà bây giờ lại không cảm giác được độ ấm.
Khổ sở gần như sắp chết.
Đây không phải là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác này, cũng không vì cô đã trải qua hai lần mà sinh ra năng lực miễn dịch, ngược lại dần dần nặng thêm, khiến cô đau đớn tột cùng.
Cô không muốn nghĩ thêm cái gì nữa.
Không cần tiền đồ cũng không cần vinh dự, tùy hứng quay về, sống ở thành phố cô không quen thuộc, chỉ vì gần anh thêm chút. Buông bỏ niềm kiêu ngạo và lòng tự trọng, thậm chí sau khi biết được anh có “bạn gái”, cũng đê tiện, muốn tìm anh đưa ra sự lựa chọn cuối cùng.
Nhưng những điều này, đều biến thành chuyện cười khi cô thấy Thời Ngộ đi vào nhà với Giang Duyệt Hề.
Cô buồn, cô đau, nhưng ngay cả tư cách trách móc hay tức giận cô cũng không có. Thậm chí còn không có dũng khí gọi anh ở lại, hỏi anh một chút: Rốt cuộc thì anh, còn thích em chút nào không?
Cô tựa như kẻ đáng thương, chỉ có thể hèn mọn trốn vào trong bóng tối.
Trời mưa hạ nhiệt độ, Thời Ngộ đưa cô gái mình thích về lại ngôi nhà ấm áp sáng sủa, lúc bọn họ đơn độc hẹn hò ở chung với nhau, sẽ làm cái gì đây?
Anh sẽ mỉm cười với một cô gái khác, sau khi đưa cô ấy về nhà sẽ hâm cho cô ấy một ly sữa bò nóng, lúc cô ấy uống xong thì sẽ dịu dàng lau khóe miệng giúp cô ấy.
Anh tốt như thế, nhất định anh sẽ chăm sóc cẩn thận cho cô gái anh thích.
Có lẽ bọn họ, sẽ ôm nhau rồi hôn môi trong căn phòng ấm áp; có lẽ, chàng trai đã từng động tình vì cô, sẽ ôm một cô gái khác trên giường, thân mật gọi tên.
Bất luận là điểm nào, Hạ Sí cũng không muốn nhìn thấy, càng không dám đối mặt.
Cô đứng trong đêm mưa, nhìn ánh đèn sáng ngời phía trước, hai chân dường như đã cắm rễ, rút không được, đi không xong. Cô không cảm nhận được sự lạnh lẽo, không nghe thấy tiếng mưa rơi ầm ĩ, chỉ có trái tim này đang đập, nhắc nhở cô, cô rất khổ sở.
Nghe nói, sự khổ sở tột cùng đến từ tim cũng có thể gây ra cái chết.
Cô có thể, chết ngay tối nay hay không?
***
Trên mái hiên ánh lên ngọn đèn, một bóng người vội vã chạy về phía cô, Hạ Sí chớp mắt, nước mưa làm mờ tầm mắt, gần như ngay lập tức, sợi dây căng chặt trong tâm trí đột nhiên đứt đoạn.
Cô muốn chạy trốn.
Bước chân vừa động đã bị mềm chân, trong khoảnh khắc suýt bị té ngã, thì cô rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Tri Tri!”
Tim Hạ Sí đập cực nhanh, cô đã từng thích nhất lúc Thời Ngộ gọi tên cô, bởi vì đây là “Hạ Sí” chỉ thuộc về mình anh, mỗi một lần anh gọi tên cô, Hạ Sí đều có thể nghe thấy âm thanh hoa nở rộ trong tim mình.
Nhưng mà bây giờ, cô rất sợ hãi.
Sợ hãi bản thân ngay cả xoay người rời đi cũng không thể làm được, sợ hãi ấn tượng cuối cùng bản thân để lại cho Thời Ngộ là sự nhếch nhác không chịu nổi.
Thời Ngộ không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến Hạ Sí biến thành như vậy, cảm nhận được sự giãy dụa bất an của cô trong lồng ngực, Thời Ngộ cực kỳ đau lòng.
Một màn này, thật giống như anh đã từng chạy hết tất cả con phố, mới tìm được Hạ Sí vậy.
Làm mắt anh cay.
Thời Ngộ ôm chặt cô gái, vỗ về bên tai cô: “Anh đưa em về nhà.”
“Đưa em về nhà... vậy cô ấy thì sao...” Hạ Sí khàn giọng nói, âm thanh phát ra bị tiếng mưa rơi che mất, dường như không thể nghe được.
Đương nhiên Thời Ngộ không nghe rõ, thấy Hạ Sí không chịu phối hợp đi với anh, thì dứt khoát ôm ngang người cô, che chở cô quay về căn nhà ấm áp.
Giang Duyệt Hề đang bám vào cửa xem kịch thì bị dọa sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy mà Thời Ngộ lại ôm cái bóng đen bên ngoài đi về nhà.
Không đúng, rõ ràng là một cô gái nhỏ mềm mại.
“Chị Duyệt Hề, nhanh giúp em một việc.”
Tình huống đặt biệt, Giang Duyệt Hề tạm giấu một đống lớn nghi vấn trong lòng, đi theo sau chuẩn bị giúp đỡ.
Nghe được ngữ khí gấp gáp của Thời Ngộ: “Phòng tắm tầng hai, phiền chị chuẩn bị nước ấm giúp em, cô ấy mắc mưa, cần thay quần áo ướt ngay lập tức.”
“Được...” Giang Duyệt Hề sảng khoái đồng ý, chạy tới liếc mắt nhìn một cái, rồi lại chạy về phòng: “Không phải, phòng tắm nhà em chị không biết dùng mà!”
Phòng vệ sinh cô ấy hay sử dụng và phòng tắm trong nhà Thời Ngộ nằm tách biệt ra, Giang Duyệt Hề chưa từng bước vào, các thiết bị đèn đóm bên trong đều không quen thuộc. Nếu kiên nhẫn nghiên cứu thì khẳng định cô ấy sẽ biết dùng, nhưng thấy Thời Ngộ sốt ruột thành như vậy, nếu cô ấy làm trì hoãn thời gian cũng không tốt.
“Không sao đâu, em trực tiếp đưa cô ấy đi lên là được.” Thời Ngộ hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại.
Hạ Sí bị mắc mưa, anh lo lắng cho sức khỏe của Hạ Sí, nhưng cũng không đến mức sốt ruột đến vậy, mà chuyện anh lo hơn chính là lý do Hạ Sí có hành động đứng dưới mưa như vừa rồi.
Vừa mới đứng bên ngoài bị mưa tạt đến mức chết lặng, đột nhiên xông vào căn phòng ấm áp, ngược lại giúp Hạ Sí hồi phục tri giác, lạnh đến mức run run.
Cô được Thời Ngộ đặt trên ghế, có chút choáng đầu hoa mắt, mở to mắt đánh giá Giang Duyệt Hề.
Dường như, không thích hợp ở đây đấy, nhưng hiện tại cô đang mơ hồ, đầu óc không thể suy nghĩ rõ ràng chuyện này. Sao Thời Ngộ dám trực tiếp đưa bạn gái cũ đến trước mặt bạn gái hiện tại chứ?
Cô nhíu mày, thấy Giang Duyệt Hề nghe Thời Ngộ sắp xếp đi chuẩn bị nước ấm trong phòng tắm, cô không khỏi nắm chặt ống tay áo của Thời Ngộ: “Không cần anh lo...”
Nhìn thấy Giang Duyệt Hề, cô rất đau khổ.
Người ta vừa hào phóng lại rộng rãi, cô vừa nhạy cảm lại kỳ quặc.
Số lần cô gặp Giang Duyệt Hề không nhiều, nhưng lại nhớ rõ cái lần đã cách đây 5 năm. Bởi vì niềm hạnh phúc và nụ cười dào dạt trên gương mặt Giang Duyệt Hề, là thứ mà cô dù cố gắng thế nào cũng không so được!
“Em phải về nhà.” Trong lòng nổi lên từng trận từng trận cảm giác đau nhói, Hạ Sí quay mặt đi, giãy dụa muốn đứng dậy khỏi ghế.
Thời Ngộ rũ mắt, chú ý đến bàn tay đang nắm chặt ống tay áo bản thân đến mức trở nên trắng bệch. Ngoài miệng nói là phải rời khỏi, nhưng trên thực tế thì sợ hãi hơn ai khác.
Hiện giờ trạng thái của Hạ Sí không đúng lắm, đương nhiên anh sẽ không để cô tự mình quay về.
Trong khoảng thời gian ngắn khi Hạ Sí ồn ào, thì Giang Duyệt Hề lại chạy đến, nói không biết phải dùng phòng tắm như thế nào.
Ngay sau đó, Thời Ngộ trực tiếp ôm cô vào phòng tắm.
Hạ Sí đã từng sống ở đây, tuy khoản thời gian ấy không dài, nhưng mỗi chỗ trong nhà cô đều quen thuộc, bởi vì trong 5 năm này, ngoại trừ dụng cụ đã cũ phải thay mới, thì bố cục sắp xếp hầu như không có gì thay đổi.
Hạ Sí cần phải thay quần áo để tắm nước ấm, Thời Ngộ không tiện lưu lại, nhưng anh không xác định được tình trạng tâm lý hiện tại của Hạ Sí, cũng không dám dễ dàng rời xa người này.
“Anh để người kia vào đây canh chừng em một lát nhé, được không? Chính là chị gái lúc nãy, chị ấy rất tốt, nếu là cần giúp đỡ cái gì, có thể nói với chị ấy.”
Bên ngoài bồn tắm có một lớp kính sương tầng điện ngăn lại, ấn chốt mở lên thì không thể nhìn thấy cảnh bên trong, Giang Duyệt Hề là nữ, cũng là lựa chọn tốt nhất trước mắt. Nhưng anh không xác định Hạ Sí có không thích người lạ hay không, nên hỏi ý kiến của cô trước.
Ngoài dự đoán, Hạ Sí im lặng một lúc, thì đồng ý.
Thời Ngộ nhẹ nhàng thở ra.
Khi anh xoay người muốn rời đi, thì áo khoác bị một bàn tay bé nhỏ trắng nõn túm chặt. Anh quay đầu lại, nghe thấy lời quan tâm dặn dò của Hạ Sí: “Anh cũng phải, thay quần áo.”
Lúc nãy Thời Ngộ ôm cô về nhà, cũng bị mắc mưa.
“Ừ, anh biết rồi.” Hiếm khi Thời Ngộ lộ ra nụ cười, Tri Tri của anh cũng học được cách quan tâm người khác.
Hạ Sí ngồi ở bồn tắm, nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra rồi đóng lại, có một giọng nữ truyền qua lớp kính sương bằng điện: “Tri Tri, phải không?”
“Tôi tên Hạ Sí.” Giọng cô hơi khàn khàn, nhưng nghe vẫn rõ ràng.
Cái tên kia chỉ một mình Thời Ngộ là được gọi thôi, cô không thích nghe từ trong miệng người khác, càng không muốn nghe nó từ trong miệng “tình địch”.
Cô đồng ý đề nghị của Thời Ngộ, là vì cô có tư tâm. Cô muốn gặp Giang Duyệt Hề, nhưng lại cách Giang Duyệt Hề một bức tường, rồi cũng không biết nên hỏi từ đâu.
Hạ Sí đắm chìm trong cảm xúc bi thương phức tạp, chỉ có âm thanh của Giang Duyệt Hề vẫn trong trẻo rõ ràng như bình thường: “ Chào em Hạ Sí, có thể gọi em là Hạ Hạ không?”
Giang Duyệt Hề biết tên cô, nhưng mà ngày thường cứ nghe Thời Ngộ gọi Tri Tri, thế mà lại là tên thân mật, “chậc chậc chậc”.
Cô ấy lại bổ não ra một vở kịch.
Hạ Sí im lặng vài giây, đáp: “Có thể.”
Đối phương nhận được lời đáp khẳng định, Giang Duyệt Hề rất vui vẻ, bắt đầu tự giới thiệu: “Chị tên là Giang Duyệt Hề, em có thể gọi giống với A Ngộ, gọi chị là chị đi.”
“Chị... chị?” Hạ Sí hé môi, vẻ mặt đầy nghi vấn.
Không phải là bạn gái à?
“Haizz! Thật là hay!”
Âm thanh khàn khàn, giữa hai chữ hơi dừng lại, thực sự không tính là hay.
Nhưng Giang Duyệt Hề lại cảm thấy giọng hay, cô ấy bổ não ra rằng Hạ Sí chính là cô gái nhỏ đáng thương mảnh mai mềm mại, nũng nịu cần người yêu thương chăm sóc, khó trách Thời Ngộ lại căng thẳng như vậy, ngay cả đi tắm thôi cũng phải nhờ cô ấy đến trông.
Giang Duyệt Hề cũng không biết Hạ Sí đã hiểu lầm quan hệ của cô ấy với Thời Ngộ, cô ấy chỉ biết, lúc nãy Thời Ngộ mới ở bên ngoài giải thích cho cô ấy, cố gắng giao tiếp với Hạ Sí, lắng nghe cảm xúc của cô, đừng để cô ở một mình quá lâu.
Mặc dù không rõ nguyên nhân trong đó lắm, nhưng nhìn thấy Thời Ngộ căng thẳng như vậy, cô ấy chỉ có thể làm theo trước đã.
Rốt cuộc thì, em trai chờ người bạn gái 5 năm, cũng không thể dọa cho người ta chạy mất được.
Giang Duyệt Hề không hiểu rõ Hạ Sí, có chút lời muốn hỏi nhưng cảm thấy thời cơ không hợp. Đúng lúc này, đồng hồ báo thức của điện thoại di động vang lên, nhắc nhở cô ấy bây giờ nên xuất phát đi ra sân bay đón Lê Ngôn Chi.
Thời Ngộ đứng chờ ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng chuông, nhẹ nhàng gõ cửa. Giang Duyệt Hề đứng dậy mở cửa, thấy Thời Ngộ đứng ngoài cửa.
“Chị Duyệt Hề, xin lỗi hôm nay không thể đi đón máy bay, chị lấy tài liệu ở trên bàn đi, công việc tiếp theo em sẽ liên lạc với Ngôn Chi rồi trao đổi lại.”
“Được, cũng gần đến giờ rồi, chị đi trước, không quấy rầy hai người nữa.”
Hai người sảng khoái tạm biệt.
Đối với bọn họ, đều có người yêu “bất công” cần bản thân quan tâm. Thời Ngộ sẽ vì Hạ Sí xuất hiện mà thay đổi kế hoạch, mặc dù Giang Duyệt Hề rất tò mò với Hạ Sí, nhưng cũng không vì vậy mà lỡ hẹn với bạn trai mình.
***
Trong phòng tắm.
Hạ Sí vùi mình vào bồn tắm, tùy ý để hơi nóng bốc lên thấm qua làn da, để nó xua tan cái lạnh trong cơ thể từng chút một.
Cô không hiểu.
Dường như bản thân, thật sự hiểu lầm cái gì rồi?
Cặp đồng hồ giống hệt nhau đó thực chất không phải là đồng hồ đôi, mà là chị em có cùng phong cách? Bởi vì đó là trò đùa của chị gái, cho nên Thời Ngộ không phản bác lại?
Đây mới là sự thật sao?
“Tri Tri, nói chuyện với anh.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thời Ngộ.
“Nói... Cái gì?”
Thiếu chút nữa thì cô cắn đầu lưỡi của mình rồi.
Nghe thấy Hạ Sí đáp lại, Thời Ngộ nhẹ nhàng thở ra: “Anh đi nấu cho em một chén canh gừng, trong khoảng thời gian này em cứ ngâm nước ấm, đợi lát nữa đến gọi em, thì đi ra, biết chưa?”
“Ừm.”
“Trả lời cho tốt!” Anh cần Hạ Sí trả lời rõ ràng, mà không phải chỉ thuận miệng ứng phó.
Lúc này Hạ Sí đặc biệt ngoan, không ồn ào không giả vờ, thuận theo ý anh mà đáp: “Em biết rồi.”
***
Không bao lâu, Hạ Sí quấn áo choàng tắm dài đi ra, Thời Ngộ lại đưa cho cô một bộ áo ngủ nữ để thay.
Bảo cô làm gì thì cô làm đó, quả thực ngoan đến mức kỳ lạ. Cô có hành vi khác thường như thế, Thời Ngộ ngược lại càng lo sẽ xảy ra chuyện.
Múc một chén canh gừng đặt sang một bên để nguội bớt, thấy Hạ Sí vẫn xõa mái tóc dài màu đen ướt đẫm ra đằng sau lưng, bất đắc dĩ thở dài. Không phải là chê phiền phức, anh chỉ cảm thấy Hạ Sí căn bản không biết cách chăm sóc bản thân mình.
Thời Ngộ lấy khăn lông khô lót sau lưng cho cô, rồi lại điều chỉnh nhiệt độ máy sấy đưa cho cô.
Hạ Sí nghiêng đầu, không chịu nhận, bĩu môi một cái yếu ớt: “Anh sấy giúp em đi.”
Người nọ không phản đối hay chần chờ, động tác quen thuộc cầm mái tóc dài lên, thử độ ấm vào lòng bàn tay trước rồi mới lên tóc. Âm thanh “vù vù” hơi ồn ào, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, còn có thể nghe rõ tiếng đối thoại.
Cô lấy ngón tay kéo một lọn tóc dài chưa khô: “A Ngộ, tóc em đã rất dài rồi.”
Động tác của Thời Ngộ hơi khựng lại, sau đó khen: “Rất đẹp.”
Lời khen cô cũng giống như lúc trước.
* Hồi ức *
Hầu hết các cô gái đều thích sự xinh đẹp, Hạ Sí cũng không ngoại lệ.
Từ nhỏ cô đã thích mái tóc dài của mình, khi đó cô sẽ để bố mẹ buộc giúp cô kiểu tóc đuôi ngựa xinh đẹp, sau này cô đã lớn, lại tự cắt đi mái tóc của mình.
Bởi vì không giữ được.
Buộc tóc đuôi ngựa đánh nhau, sẽ bị người ta nắm tóc, rất đau. Vì giảm đi nhược điểm của mình, cô bất đắc dĩ phải cắt mái tóc dài yêu dấu, cho đến khi cô có bản lĩnh hù dọa những người đã từng bắt nạt cô, cô mới bắt đầu đội tóc giả.
Nhưng cô vẫn không dám để tóc dài lại, vì nếu bị kẻ địch túm được tóc, có khả năng cô sẽ thua.
Mãi về sau khi yêu đương với Thời Ngộ, Hạ Sí định cắt mái tóc dài của mình thì bị Thời Ngộ ngăn lại: “Đừng cắt, Tri Tri để tóc dài rất đẹp.”
Rất nhiều người khen khuôn mặt cô xinh đẹp, nhưng chưa có ai nói với cô để tóc dài sẽ rất xinh đẹp. Lúc ấy cô, rất cảm động, rồi chỉ có thể trả lời: “Để tóc dài rất phiền phức.”
Hạ Sí không trực tiếp nói với anh, để tóc dài đánh nhau không tiện. Mặc dù cô không chủ động gây chuyện, nhưng không có nghĩa chuyện sẽ không đến tìm cô.
Cô đã từng là học sinh tốt trong mắt giáo viên, nhưng vì cái “tốt” của bản thân, lại trở thành đối tượng công kích của một số kẻ có tâm tư độc ác. Không có ai phân xử cho cô, cô chỉ có thể để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô không cam lòng trở thành người đáng thương bị bắt nạt, nên cô thà làm “người bắt nạt”! Mang tiếng xấu cũng chẳng hề gì, cô không muốn trải qua tình trạng bi thảm khi bị bạn cấp hai ném đá, đe dọa, nhốt trong lớp...
Cho nên sau khi lên cấp ba, cô vẫn luôn mặc quần áo rộng thùng thình, không dám để lại tóc dài.
Cô nói, để tóc dài rất phiền phức.
Thời Ngộ cố tình hỏi: “Phiền phức ở đâu chứ?”
“Gội đầu, tốn nước, tốn dầu gội đầu, tốn thời gian, hơn nữa rất khó khô.” Cô thuận miệng bịa ra một ít lý do.
Ánh mắt Thời Ngộ lướt trên mặt cô, không bỏ sót một chút biểu cảm nào. Nếu Hạ Sí chê phiền phức, thì sẽ không đi mua mấy bộ tóc giả khó xử lý như thế, rõ ràng cô vẫn thích mái tóc dài giống như khi còn nhỏ.
Vậy nên, Thời Ngộ hứa hẹn với cô: “Mấy thứ mà cậu nói, tớ đều có thể làm giúp cậu.”
“Sao có thể!” Hạ Sí hoàn toàn không tin.
Con gái gội đầu, một tuần hai ba lần, ngoại trừ trả tiền cho thợ cắt tóc, ai có thể làm những chuyện này giúp người khác nữa chứ! Một lần hai lần thì thể làm được, nhưng nếu để tóc dài càng nhiều, vậy thì khẳng định sẽ càng rắc rối.
“Tri Tri không tin sao? Có thể thử xem.” Thời Ngộ cố ý dùng phép khích tướng.
Hạ Sí thật sự không cắt, cô đang đợi, chờ đến khi nào Thời Ngộ cảm thấy gội đầu sấy tóc giúp cô là phiền phức, thì cô có thể mượn chuyện này để phản bác lại anh.
Nhưng cô đợi rất lâu, Thời Ngộ cũng chưa từng nói một lời phiền phức. Chỉ cần khi cô gội đầu, Thời Ngộ mà ở bên cạnh, thì nhất định sẽ giúp cô làm hết mấy việc vặt ấy.
Hạ Sí bị sự kiên nhẫn kinh người của anh thuyết phục, cô hứa tạm thời bản thân sẽ không cắt tóc. Thật ra cô có suy nghĩ không muốn cắt.
***
Sinh nhật cô vào mùa hạ, Thời Ngộ cảm thấy hợp thời tiết nên tặng cô chiếc váy ngắn trên đầu gối đẹp đẽ.
Ánh mắt đầu tiên khi cô mở hộp ra đã biết, chiếc váy này hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của mình. Nhưng suy nghĩ của con gái luôn rất kỳ lạ, cô chưa bao giờ mặc váy, tại sao Thời Ngộ lại muốn mua cho cô? Chẳng lẽ anh mua quà đều dựa vào tâm ý của mình sao?
“Cậu không biết từ trước đến nay tớ chưa mặc váy bao giờ à?” Cô cố ý tung ra vấn đề để Thời Ngộ khó xử.
Người nào đó dường như không hiểu, cầm lấy chiếc váy ngắn khoa tay múa chân trước người cô, mặt mày đầy chân thành khen: “Tri Tri mặc váy cũng rất xinh đẹp.”
Hạ Sí cười ngay lập tức, nóng lòng ôm váy đi vào trong phòng thay.
Thời Ngộ tặng cô một chiếc váy rất đẹp, còn có một chiếc kẹp tóc bằng hạt trân châu, cô đội một bộ tóc giả phù hợp với bộ đồ này lên, đứng trước gương xoay hai vòng.
Nếu, cô có thể vô ưu vô lo, là chính mình, thì người trong gương vào giây phút này, chính là dáng vẻ cô muốn trở thành nhất.
Thời Ngộ chỉ lặng lẽ, giúp cô dần dần tìm về tất cả những gì đã mất đi.
Cô không cần lo lắng chuyện mặc váy, để tóc dài không tiện khi đánh nhau, bởi vì đã có người, vẫn luôn luôn bảo vệ cô.
***
Sấy tóc khô một nửa để không bị nhỏ nước nữa, Thời Ngộ tạm thời tắt máy sấy đi, nhắc nhở cô đi uống canh gừng.
Hạ Sí bưng chén canh gừng suy nghĩ, sự dịu dàng của người đàn ông này, có thể đánh bại tất cả.
Lúc nãy cô đứng ở ngoài nhà suy đoán, đều là những gì bản thân đã trải qua, tưởng tượng ra sẽ có người con gái khác hoàn toàn thay thế cô được Thời Ngộ dịu dàng che chở, cô liền ghen ghét đến mức phát cuồng.
Nhưng Giang Duyệt Hề nói, cô ấy là chị của Thời Ngộ, không phải bạn gái.
Hơn nữa, dù bọn họ quen biết nhau nhiều năm như thế, nhưng Giang Duyệt Hề chưa từng dùng phòng tắm trong nhà. Điều này đủ để chứng minh, quan hệ bọn họ dù thân thiết, nhưng vẫn giữ khoảng cách trong cách cư xử.
Tâm tình phập phồng uốn lượn như đi tàu lượn siêu tốc, bay lên chỗ cao thì hồi hộp phấn khích, hạ xuống chỗ thấp lại cho cô cơ hội bình tĩnh, nhưng lặp đi lặp lại như thế, khiến lòng Hạ Sí không được yên ổn.
Khi Thời Ngộ sấy tóc cho cô thì đã sờ thử mặt cô, không thấy lạnh lẽo nữa, ở trong căn nhà ấm áp đã chậm rãi khôi phục.
Chờ mọi thứ bình tĩnh rồi, rốt cuộc Thời Ngộ cũng mở miệng: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”
“...” Hạ Sí cúi đầu, ngón tay quấn lấy lọn tóc dài, ngậm miệng không nói.
“Đứng bên ngoài bao lâu rồi?” Thời Ngộ đổi cách hỏi.
“Em không nhớ.” Cô không cố ý ghi lại thời gian, khi đó chỉ cảm thấy, trong lòng rất đau khổ, mắc mưa thì tính là gì, thế nào cũng chẳng sao cả.
“Sao lại đùa giỡn với sức khỏe của mình thế chứ, nếu em muốn đến tìm anh, trực tiếp đi vào là được.” Thời Ngộ hiếm khi tức giận, đó là vì có rất ít chuyện làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, nhưng ngữ khí bây giờ rõ ràng không vui.
Rõ ràng anh đã nói với Hạ Sí, mật mã trong nhà.
“Em cho rằng, anh có bạn gái.” Cô nhỏ giọng thì thầm, giọng nói nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.
Thời Ngộ không nghe rõ.
Anh hỏi lại: “Cái gì?”
Hạ Sí ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm chằm, hỏi thẳng: “Khi nào thì anh có bạn gái mới?”
Thời Ngộ giật mình, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu đang xoã tung mái tóc đen mềm mại của cô, trấn an nói: “Đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, gương mặt cô gái chậm rãi khôi phục khí sắc hồng hào: “Thế có nghĩa là không có sao?”
“Ừ.” Anh đưa ra đáp án khẳng định.
“Vậy...” Em có thể không?
Thiếu chút nữa cô không nhịn được mà thổ lộ lời trong lòng ra rồi.
Thời Ngộ cũng không phải người ngu ngốc, cô hỏi nhiều đề tài mẫn cảm như vậy, ai không biết là ghen. Thời Ngộ sẽ lo lắng cho cô chăm sóc cho cô, lại cố tình tránh né chuyện đó, cô muốn hỏi, lại không dám hỏi quá trực tiếp.
Chỉ có thể dành thời gian cho anh từng chút một thôi.
***
Nội tâm Hạ Sí xoay quanh mười tám vòng, Thời Ngộ cũng nghĩ thông suốt một ít việc.
Cô đứng ở bên ngoài gặp mưa không chịu đi vào, là vì hiểu lầm anh có bạn gái? Là do nhìn thấy Giang Duyệt Hề?
Lúc chiều nói chuyện điện thoại, Hạ Sí cúp máy rất kiên quyết, anh chỉ cho rằng mình từ chối khiến cô có chút không vui, vốn dĩ định đợi thêm chút thời gian rồi sẽ đi gặp cô.
“Lúc chiều gọi điện thoại, em ở đâu?” Anh đột nhiên hỏi.
Hạ Sí hơi khựng lại: “Thì, ở nhà.”
Thời Ngộ không nói chuyện, cứ yên lặng mà nhìn chằm chằm vào cô như thế. Rất nhanh, Hạ Sí liền tước vũ khí đầu hàng: “Lúc gọi điện thoại, ở bệnh viện.”
Nói thế thì hiểu rồi.
Hẳn là nghe thấy Giang Duyệt Hề cố ý nói mấy lời đó với y tá Chu, sau đó nghi ngờ rồi gọi điện thoại thử anh, dẫn đến mọi chuyện xảy ra lúc sau, trong mắt Hạ Sí toàn bộ biến thành cặp đôi đang hẹn hò.
Cho dù anh tức giận hành vi của Hạ Sí, nhưng vẫn giải thích rõ ràng: “Giang Duyệt Hề đã có bạn trai, lúc nãy chị ấy chạy đến sân bay đón bạn trai, đã hiểu chưa?”
Hạ Sí gật đầu thật mạnh: “Hiểu rồi!”
Giang Duyệt Hề không phải tình địch của cô, tạm thời thì Thời Ngộ sẽ không quen bạn gái mới, hiểu rõ rồi.
Lúc này thì khoe mẽ, thật là vừa bực mình vừa buồn cười, Thời Ngộ lấy lại chén canh gừng, giống như lơ đãng hỏi: “Vẫn chưa ăn cơm chiều phải không?”
Quả nhiên, Hạ Sí sờ sờ bụng, uất ức nói: “Đói.”
Người này thật là thông minh quá mức mà, từ câu này đến câu khác, bới hết bí mật của cô rồi. Cũng chính vì vậy, cô mới tin tưởng Thời Ngộ hiểu tâm ý cô, lại không muốn tiến thêm một bước.
***
Thời gian có chút muộn, lo Hạ Sí bị đói lâu, Thời Ngộ vì tiết kiệm thời gian, chỉ định nấu một tô mì.
Nhân lúc này, Hạ Sí ra ban công gọi điện thoại với Bạch Phỉ giải thích tình huống của mình, để cô ấy đừng lo nữa.
“Vậy cậu cố gắng theo đuổi.” Bạch Phỉ đã khôi phục tâm thái “ăn dưa”.
Hạ Sí nhấp miệng cười: “Không phải lúc trước cậu không cho tớ theo đuổi sao?”
“Có thể giống nhau à? Lúc trước cậu khẳng định Thời Ngộ có bạn gái, đương nhiên tớ không ủng hộ cậu theo đuổi rồi.” Vào lúc yếu đuối vốn dĩ rất dễ bị thương tổn, đương nhiên cô không thể xúi giục bạn mình chạy đến đâm vào lưỡi đao. Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm, thì mọi chuyện đều có thể xoay chuyển.
Huống hồ, lúc sinh ra hiểu lầm, Hạ Sí cũng không buông bỏ được. Nay hiểu lầm đã được giải quyết, cô có thể buông tay được Thời Ngộ mới là lạ!
***
Thời Ngộ bưng đến một tô mì trứng cà chua, rắc thêm hành thái lên trên bề mặt, màu sắc của vài nguyên liệu nấu ăn được phối hợp vào nhau, tô mì bình thường khi ở trong tay anh cũng trở nên khác lạ.
Hạ Sí tay này cầm đũa tay kia cầm thìa, dưới cái nhìn chăm chú của Thời Ngộ, dùng chiếc đũa kẹp mì sợi lên bỏ vào cái muỗng sứ, thổi mấy hơi, sau đó cô mới ăn mì, cô chỉ thích làm như vậy, thói quen nhiều năm không thay đổi.
Thật sự đói bụng, Hạ Sí ăn liền mấy miếng, dạ dày ấm áp.
Mà Thời Ngộ, ngồi ở bên cạnh.
Lại gắp cọng mì sợi lên lần nữa chuẩn bị bỏ vào trong miệng, làm sao Hạ Sí cũng cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn anh, mở miệng nói: “A Ngộ, anh đừng tức giận.”
“Anh có tức giận à?” Một tay anh chống cằm, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng không chạm vào đáy mắt.
Hạ Sí chột dạ dời ánh mắt về.
Rõ ràng là có!
Giận cô mắc mưa, cô biết.
Nhưng mà chuyện đã xảy ra, không có cách nào thay đổi, huống hồ nếu thời gian quay về thêm lần nữa, dưới tình huống cô không biết sự thật, thì cô vẫn sẽ làm như vậy.
Không phải cố ý giày vò bản thân, chỉ thật sự cảm thấy, thế nào cũng không quan trọng.
Nhưng mà, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là bản thân sai, Hạ Sí có gan nhận sai, còn muốn lấy lòng anh, nên dùng thìa múc một miếng trứng gà nhỏ đưa đến trước mặt anh: “Sau này em không như vậy nữa.”
“Tự mình ăn đi.” Thời Ngộ quay mặt đi.
“À.” Vẫn còn tức giận.
Hạ Sí thu tay về, cũng không vì bị từ chối mà xấu hổ, tự mình ngoan ngoãn ăn hết cả tô mì, Thời Ngộ vẫn không nói không rằng bưng bát đũa bỏ đi mất.
***
Sau khi thu dọn xong phòng bếp, Hạ Sí thấy Thời Ngộ lấy dù ra, dường như muốn ra ngoài.
Lúc này mà đi ra ngoài, còn không phải là muốn đưa cô về nhà sao?
Hạ Sí tự lắc đầu với mình, hạ quyết tâm muốn nhờ cậy, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Thời Ngộ, khoác lấy cánh tay anh không buông.
“Em có thể ở lại đây không?” Cô hỏi.
“...” Thời Ngộ im lặng không lên tiếng.
Thấy anh không đáp, Hạ Sí cố gắng kiên trì, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay anh: “Bên ngoài trời đang mưa to, lúc nãy em còn nghe thấy hai tiếng sấm “ầm ầm”, em sợ.”
Từ nhỏ Hạ Sí đã rất hoang dã, mãi đến sau này mới học được cách làm nũng. Giọng điệu hơi gượng gạo, bịa chuyện rất kỳ lạ, nhưng thế mà vẫn sẽ có người dung túng cô.
Thời Ngộ không vạch trần, hai tiếng sấm “ầm ầm” mà cô nói đến, đã là chuyện của một tiếng trước rồi, bây giờ mưa bên ngoài đã nhỏ hơn, có lẽ không lâu nữa trời sẽ tạnh.
Anh lấy dù, chỉ nói: “Anh đi đón Cheese về.”
“Được!” Hạ Sí trả lời dứt khoát, cũng không nói sẽ đi với anh.
Chỉ cần cô không rời đi, Thời Ngộ vẫn sẽ quay về.
Thời Ngộ bung dù đi ra cửa, dưới ánh đèn đường, trước mắt hiện lên hình ảnh Hạ Sí đứng trong màn mưa, lòng bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.
Khẽ khựng lại, mắt anh nhìn thẳng đi về phía trước.
Mỗi ngày Hạ Sí chuẩn bị đủ lượng thức ăn và nước uống cho Cheese, cát mèo cũng thay thường xuyên, Cheese được chăm sóc rất tốt. Hạ Sí chưa từng nuôi mèo, nhưng lại hao hết tâm tư với Cheese.
Nhìn thấy chủ nhân, Cheese kêu “meo meo” hai tiếng, có chút phấn khích.
Thời Ngộ dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái lỗ tai xù lông của nó: “Thật ra mày rất hưởng thụ nhỉ.”
Cheese đi theo chủ nhân về nhà.
Trong nhà ấm áp, Thời Ngộ cởi áo khoác, sau khi tắm gội, chỉ mặc áo ngủ rộng thùng thình.
Lúc đi ra vẫn thấy Hạ Sí còn trêu mèo, Thời Ngộ gọi cô: “Đi rửa tay rồi nghỉ ngơi.”
Thật ra lúc trước ở chung với nhau, Thời Ngộ thích quản cô, anh hay dùng ngôn ngữ dịu dàng nói mấy câu khiến người ta không cách nào từ chối, chẳng qua đêm nay thì rõ ràng hơn.
Vẫn tức giận à?
Buông Cheese ra, Hạ Sí trộm ngắm nhìn anh, sau đó đi toilet một chuyến, chà rửa sạch sẽ.
Chờ cô đi ra, Thời Ngộ đưa cô vào phòng dành cho khách lần trước cô ở.
Phòng dành cho khách...
Haizz, đau khổ.
Đây không phải là lần đầu Hạ Sí đến đây, dường như không có chuyện gì đặc biệt dặn dò. Nhưng thật ra cô vẫn luôn nghĩ đến Thời Ngộ, có còn tức giận hay không.
“A Ngộ, anh đừng tức giận, em bảo đảm sau này không bao giờ hành hạ sức khỏe của mình nữa.” Trước khi nghỉ ngơi, cô phải làm giảm bớt cảm xúc của Thời Ngộ đã.
“Anh không tức giận.” Ngữ khí của anh rất lãnh đạm.
Hạ Sí nhón mũi chân đi đến sát lại gần, ngón tay cô gần như áp sát vào khóe mắt, nhìn chằm chằm vào anh nói: “Em nhìn thấy được.”
Bị đôi mắt quen thuộc kia nhìn chăm chú, Thời Ngộ không những không tránh đi, ngược lại còn rảo bước về phía trước tiến lên một bước, hai bước. Mũi chân hai người cọ xát vào nhau.
Chân Hạ Sí mềm nhũn, đá vào góc giường, cơ thể liền ngã về phía sau, ngay cả Thời Ngộ cũng bị kéo ngã về phía trước, ngã lên trên người cô, mặt dây chuyền trước ngực giấu trong quần áo bị lộ ra, đung đưa ở cổ.
Hạ Sí luống cuống tay chân đột nhiên trợn to mắt, không giãy dụa nữa.
Tình trạng này thật sự ngoài dự đoán, Thời Ngộ kịp phản ứng lại, nhanh chóng buông tay cô ra, xoay người đưa lưng về phía cô, bỏ mặt dây chuyền vào áo lại.
Nhưng Hạ Sí đã nhìn thấy, cực kỳ rõ ràng.
Đó là, mặt dây chuyền cô tặng cho Thời Ngộ.
Chưa bao giờ nghĩ tới, anh vẫn luôn đeo nó trong người, bây giờ vẫn chưa tháo ra.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Thời Ngộ vội vàng ném ra một câu, tính rời khỏi.
Hạ Sí trừng mắt.
Nếu bây giờ cô thả Thời Ngộ đi thì cô chính là đồ ngốc!
Tay Thời Ngộ mới vừa nắm lấy then cửa đã bị Hạ Sí ngăn lại, cô duỗi tay ra chặn cửa, tỏ ý không nhường đường.
Thời Ngộ nắm lấy cổ tay cô.
“Tri Tri, thả tay ra.”
“Em không!” Hạ Sí dựa lưng vào cửa, nhất định không chịu buông ra: “Anh trả lời em một vấn đề, rồi em để anh đi.”
“Đừng quấy.” Giọng anh rất trầm.
“Em không có quấy, em sắp nghẹn chết rồi!” Rốt cuộc thì Hạ Sí cũng không nhịn được, nước mắt lưng tròng: “Mỗi lần anh đối xử tốt với em, em rất rất rất vui, nhưng khi anh không ở đấy, em sẽ nói với bản thân đừng quá tham lam.”
“Mỗi ngày đều suy nghĩ, nên tìm lý do gì để đến gần anh, mỗi ngày đều lo lắng, liệu anh có thích người khác hay không. Em chỉ hiểu lầm ghen tị nên mới chạy ra ngoài mắc mưa, không phải khổ nhục kế giả vờ đáng thương, lúc ấy em chỉ cảm thấy, trong lòng rất khổ sở thôi.”
Cuối cùng cô cũng nói ra hết những lời trong lòng, nước mắt làm nhòe đi đôi mắt, cô hít mũi, giọng rõ ràng đã nghẹn ngào: “Không thể buông bỏ được, không thể quên được, em không biết bây giờ phải làm sao cả.”
Cho dù cho cô thêm 5 năm nữa, thì cô cũng không đi ra được.
Bởi vì chưa bao giờ nghĩ đến việc quên, nên cô chỉ có thể nhốt mình ở nơi đó, cả đời này cũng không thể đi ra!
“Vậy anh có thể nói cho em biết, anh còn thích em không?” Cô ngẩng đầu, vành mắt phiếm hồng, trong mắt là tơ máu che kín. Bướng bỉnh hỏi: “Thời Ngộ, còn thích Hạ Sí không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT