13.
Nhờ Bùi Chí Thanh ban tặng, tối qua tôi đã có một giấc mơ rất tồi tệ.
Tôi giết chết Bùi Chí Thanh, sau đó thuận lợi về nhà.
Đây có phải là giấc mơ của một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật như tôi?
Thật kinh khủng.
Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là máu bắn đầy hai tay.
Thật muốn chết.
Tôi cũng không muốn tổn thương Bùi Chí Thanh, huống hồ, tôi có thể làm cậu ta bị thương được sao?
Cậu ta so với tưởng tượng của tôi thì thông minh hơn nhiều, ung dung thăm dò tôi, không một tiếng động khống chế toàn cục.
Trước mắt điều tôi có thể làm chính là, để cho nữ chính cảnh giác nam chính.
Kế hoạch sau đó… đành nghe theo mệnh trời, đi một bước xem một bước đi.
Phiền chết rồi.
Tôi đến lớp học với một khuôn mặt phờ phạc.
Lúc này Bùi Chí Thanh thay quần áo thể thao, ôm một quả bóng rổ, cùng mấy nam sinh chuẩn bị xuống lầu.
"An Nhược.” — Cậu ta nhìn thấy tôi thì mỉm cười — "Ngủ không ngon sao? ”
Thật là tương phản nha.
Thiếu niên tóc đen mềm mại, tay chân thon dài, sạch sẽ sảng khoái, giống như một cơn gió trong rừng đang hướng ta cười.
Trong khi tôi rất mệt mỏi.
"Ừ, ngủ không ngon." — Tôi bơ phờ trả lời.
Cậu ta cười, nói: "Cậu đến xem trận đấu bóng đá của tôi chứ?"
Chết tiệt, sáng hôm qua miệng còn hồ ngôn, đáp ứng xem cậu ta đánh bóng.
Con người quả nhiên không thể cao hứng quá sớm.
"Đương nhiên."
… Là không.
Tôi tất nhiên sẽ thừa dịp cậu ta chơi bóng mà chạy đi tìm nữ chính
Nghe vậy cậu ta khẽ gật đầu: "Được, gặp nhau trên sân.”
Mấy nam sinh xung quanh nháy mắt với tôi.
Từ sau khi tôi uống rượu đùa giỡn, tôi luôn cảm thấy mọi người nhìn tôi cùng Bùi Chí Thanh có chút kỳ quái. Tôi coi như không nhìn thấy.
Bọn họ chân trước vừa đi, chân sau tôi liền chạy về phía tầng ba.
Kết quả tôi mới chạy đến dưới lầu hai liền đụng phải Bùi Chí Thanh trở về.
???
Cậu ta nhìn thấy tôi thì đôi mắt cong lên, giống như một thợ săn săn thành công, cười nói: "Này, An Nhược."
Tôi suýt nữa không quản được cảm xúc: "Cậu... Không phải đến sân vận động rồi sao?”
Ngón tay dài của cậu ta ôm một chiếc mũ, bộ dáng vô tội: "Vừa rồi quên đưa mũ cho cậu, tôi thấy hôm nay khá nắng, cậu có thể đội nó khi xem bóng.”
Tôi nhận, không cảm xúc nói: "Cảm ơn."
"Đúng rồi." — Bùi Chí Thanh cong mắt cười — "An Nhược, nhắc cậu một câu, hướng này mới là đường đến sân bóng rổ.”
"Hướng này của cậu là lên lầu ba."
Tôi mở miệng, muốn giải thích một chút.
Bùi Chí Thanh ngược lại tự nhiên thay tôi tiếp lời: "Là đi tìm đàn chị lớp 12 kia sao? Tôi thấy gần đây cậu rất thân thiết với chị ấy.”
Tôi ngẩn ra, bắt đầu điên cuồng bổ sung: "Tôi chỉ muốn tìm đàn chị cùng xem trận đấu của cậu.”
"Là vậy à." — Cậu ta cười càng thêm nhu thuận — "Hôm qua tôi đã mượn danh nghĩa của cậu để mời chị ấy, An Nhược, chắc cậu sẽ không để ý đúng không không?”
Anh bạn tốt, tốc độ ra tay này đủ nhanh.
Không phải đang lừa tôi chứ?
"Cậu muốn làm gì?"
"An Nhược, cậu cảm thấy tôi sẽ làm gì?" — Bùi Chí Thanh trực tiếp tiến gần tôi một chút, ánh mắt cực tối, hơi nhếch khóe môi — "Tôi chỉ muốn làm quen với chị ấy thôi.”
Nam chính định làm gì, trong lòng tôi không tính được.
Tu La Tràng đã bắt đầu.
Cậu ta sẽ cố ý tiếp cận, từ từ, chậm rãi, kiên nhẫn dệt một tấm lưới lớn, lặng yên không một tiếng động vây khốn, thuận lý thành chương thu lưới.
Nữ chính, nguy hiểm!
Bây giờ tôi chỉ muốn gặp nữ chính ngay lập tức, sau đó nói với nữ chính: Chạy đi!
Tinh thần bất ổn, tôi cùng Bùi Chí Thanh đến sân bóng rổ.
Kết quả tên này không gạt tôi, cậu ta thật đúng là mời được nữ chính.
Lâm Minh Tịch mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đang yên lặng ngồi ở bên cạnh khán đài.
"Đàn..."
Lời của tôi còn chưa nói ra, mặt mày Bùi Chí Thanh đã cong thành hình lưỡi liềm sáng ngời, nói: "Đàn chị. ”
Aaa, ngắt lời tôi!
Đây là sự khiêu khích trắng trợn.
"An Nhược, Chí Thanh." — Lâm Minh Tịch dịu dàng trả lời, hiện ra lúm đồng tiền.
Chí Thanh?
Xong rồi.
Cách xưng hô thân mật này.
Tôi cảm thấy nữ chính đã bị Bùi Chí Thanh bộ dáng vô hại, em trai hàng xóm lừa được.
Không thể để nam chính thành công!
Tôi thoáng kéo cánh tay nữ chính, ôm chặt vào trong ngực.
Ai chả biết khiêu khích?
Bùi Chí Thanh thu liễm ý cười bên môi, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cánh tay tôi ôm chặt nữ chính.
Lúc này, trên sân có người gọi cậu ta: "Bùi Chí Thanh”
"Vậy các cậu ở chỗ này xem, tôi phải đi thi đấu."
Vừa nói, cậu ta vừa nhanh chóng gỡ chiếc mũ ra khỏi tay tôi.
Tôi lập tức buông cánh tay Lâm Minh Tịch ra, đưa tay muốn lấy lại mũ, cậu ta đã thuận tay đặt lên đầu tôi, khóe môi lộ răng nanh ra.
Cậu ta cười trắng trợn!
Thằng quỷ nhỏ này!
Chờ Bùi Chí Thanh chạy lên sân, tôi liền quay đầu cùng Lâm Minh Tịch, phụ tai nói: "Đàn chị, chị phải cẩn thận một chút, Bùi Chí Thanh kỳ thật không phải là người tốt gì, đặc biệt khi thích một người.”
Đôi mắt hạnh của Lâm Minh Tịch cong lên, che miệng cười khẽ: "Đã nhìn ra rồi.”
Dứt lời, cô ấy nhìn về phía tôi.
Mà vẻ mặt cô ấy nhìn tôi, cùng vẻ mặt lúc đó của Cao Chu giống nhau.
Biểu đạt ý tứ: "Tôi hiểu".
???
"Đàn chị." — Tôi giật giật khóe miệng — "Chị hiểu lầm rồi, hai bọn em không có quan hệ gì. Nhưng mà, chuyện này thật sự nghiêm túc..."
"Nếu không xem trận đấu trước đi." — Lâm Minh Tịch cười bất đắc dĩ, giống như dung túng đứa nhỏ vậy — "Học đệ nhìn qua đây rồi. ”
Nhìn qua đây?
Tôi ngước mắt lên, Bùi Chí Thanh đang chạy bộ, nhìn lướt qua chúng tôi một cái, cười rộ lên, môi hồng răng trắng, tựa như bình minh, tùy ý sáng ngời.
Có vẻ... hơi chói mắt.
Tôi chọn im lặng xem trận đấu.
Lát sau nói cũng không muộn.
...
Trận đấu kết thúc, một số cầu thủ cổ vũ trên sân.
Đột nhiên, một cầu thủ ném trượt quả bóng rổ, quả bóng bay thẳng về hướng của chúng tôi.
Dường như... là hướng của Lâm Minh Tịch.
Tôi chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Bảo vệ nữ chính bên cạnh.
Tôi nhanh chóng phản ứng bảo vệ nữ chính, khẩn trương né sang bên cạnh.
Sao cũng được, tốt nhất tránh được, tránh không được cùng lắm thì bị đập một chút.
Tình huống xấu nhất tôi dự đoán không xảy ra, bên tai truyền đến một tiếng bóng rổ nặng nề, cùng với giọng Bùi Chí Thanh kìm nén tức giận: "An Nhược.”
Tôi ngẩng đầu, thấy ánh mắt Bùi Chí Thanh như mực, khóe môi mím chặt.
Thì ra là Bùi Chí Thanh chặn bóng.
Tuy nhiên, dường như đây là lần đầu tiên nhìn tôi nhìn thấy cậu ta lộ ra cảm xúc như vậy.
Rõ ràng là... không hài lòng.
Tôi đã bảo vệ nữ chính rồi, sao cậu ta còn mất hứng như vậy?
Cậu ta dường như đang cố gắng kiềm chế cơn nóng nảy, hỏi: "Tại sao lại lao vào để bị bóng đập?”
"Tôi không phải là đang bảo vệ đàn chị sao." — Tôi thẳng thắn trả lời.
Ánh mắt Bùi Chí Thanh càng lúc càng sâu, trầm mặc thật lâu, lúc này mới hạ thấp tức giận, nói: "Được, trong mắt cậu chỉ có đàn chị là tốt đúng không?!”
Dứt lời, cậu ta ôm lấy quả bóng rổ, xoay người rời đi.
Lâm Minh Tịch có chút choáng ngợp, nói: "An Nhược, nếu không em cùng học đệ nói chuyện một chút? ”
Tôi cũng có chút mơ mơ: "Đàn chị, chị không cảm thấy cậu ta tức giận thật khó hiểu sao? ”
14.
Không biết có phải do ban ngày nghĩ về chuyện đó quá nhiều nên đêm đến khiến tôi nằm mơ hay không. Trước khi đi ngủ tôi vẫn đang nghĩ đến chuyện Bùi Chí Thanh tức giận, ban đêm liền mơ thấy cậu ta.
Nhưng trong mơ còn khủng khiếp hơn.
Trong giấc mộng hỗn độn, tôi lại một lần nữa giết chết cậu ta, máy móc lạnh lẽo chậm rãi hiện lên trước mắt tôi một hàng chữ: [Hành động cứu vớt nữ chính — Thành công]. Tôi thuận lợi thoát khỏi Thế Giới Nhỏ.
Lúc tỉnh dậy, tôi toát mồ hôi lạnh, giọng nói hơi khàn.
Chẳng lẽ trong tiềm thức tôi muốn giết chết Bùi Chí Thanh sao?
Thật hối lỗi.
Giàu mạnh, dân chủ, văn minh và hài hòa.
Tôi đối với Bùi Chí Thanh vậy mà lại có suy nghĩ cực đoan đến thế.
Điều này dẫn đến sáng sớm gặp Bùi Chí Thanh trong lớp học, tôi cũng không dám nhìn thẳng vào cậu ta.
"Chào."
Mí mắt Bùi Chí Thanh nhấc lên, cắn một góc túi sữa, mơ hồ chào tôi.
Lại là bộ dáng thiếu niên tốt bụng bình thường kia.
Tôi né tránh tầm mắt của cậu ta, ánh mắt lơ lửng, nói: "Chào.”
Lúc này cậu ta mới hoàn toàn nhấc mí mắt lên: "Cổ họng của cậu bị sao vậy? ”
"Có lẽ nói nhiều, có chút khàn khàn." — Tôi tiếp tục né tránh ánh nhìn của cậu ta.
Tôi nghĩ tất cả là do giấc mơ kia gây ra.
Nó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của tôi.
"Sao cậu không dám nhìn thẳng vào tôi?" — Ngón tay dài của Bùi Chí Thanh nhẹ nhàng gõ mép bàn.
Đương nhiên là vì trong giấc mơ tôi đã ám sát cậu, nên giờ không có mặt mũi để nhìn.
Tôi quay đầu lại, lập tức lấy cuốn sách che mặt, ngăn cản tầm mắt dò hỏi của cậu ta, trả lời: "Không có, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đơn thuần không muốn thấy ai, không muốn nói chuyện.”
"Là vậy à." — Bùi Chí Thanh đáp một tiếng, một tay nâng má — "Ngày hôm qua, tôi đi tìm đàn chị..."
Giọng cậu ta rõ ràng, chậm rãi, không nhanh không chậm, nói được một nửa còn dừng một chút.
Tôi cảm thấy như mình bị kẹt trong cái bẫy này.
Cậu ta đi tìm nữ chính…
Cậu ta định làm gì?
Nữ chính bảo bối của tôi không được để cậu ta lừa gạt!
Tôi ngay lập tức đặt cuốn sách xuống, nhìn chằm chằm vào cậu ta, vội vàng hỏi: "Cậu chạy đến tìm đàn chị để làm gì? Cậu đã nói gì?”
Cậu ta nhìn tôi, đáy mắt tản mát, cười khẽ, nói: "Cậu xem, nói đến đàn chị, cậu lại muốn nói chuyện? ”
Mẹ kiếp, tôi bị mắc bẫy rồi!
Cậu ta bẫy tôi!
"Cái này không liên quan..." — Tôi lại lần nữa lấy cuốn sách che mặt.
Bùi Chí Thanh cười vô tội: "Là tôi lừa cậu, ngày hôm qua tôi không tìm chị ấy, ngược lại là cậu chỉ quan tâm đàn chị.”
Làm tôi hết hồn.
Thật đáng đánh.
Quỷ ngây thơ.
Sau đó, cả ngày tôi duy trì trạng thái cách xa Bùi Chí Thanh, nghiên cứu kế hoạch hành động cứu nữ chính.
Tôi đã nhiều lần nhắc nhở nữ chính cần cẩn thận nam chính, nữ chính chỉ nghĩ tôi giận dỗi Bùi Chí Thanh, dung túng tính khí trẻ con của tôi, chứ không nghiêm túc tin.
Đáng ghét!
Có thể ở phần sau của cốt truyện Bùi Chí Thanh sẽ không nhốt và làm tổn thương nữ chính.
Bùi Chí Thanh tính cách cũng… rất được.
Vậy thì tôi cứ im lặng quan sát diễn biến, âm thầm đợi cốt truyện phát triển là có thể trở về nhà suôn sẻ.
Hy vọng vậy.
…
Tan học, ánh mắt Bùi Chí Thanh nghiêm túc, giọng điệu châm chước: "Trước đừng thu dọn cặp sách, tôi có chuyện muốn nói với cậu, đến phòng học trống bên hành lang.”
Tim tôi đập thình thịch.
Đáy mắt cậu ta dường như ươn ướt.
Cao Chu bàn trên quay đầu lại nhìn chúng tôi với ánh mắt mờ ám.
Trận thế này rất giống…
Tỏ tình!
Tôi đầu óc trống rỗng đi theo Bùi Chí Thanh đến phòng học trống.
Vừa đến phòng học, Bùi Chí Thanh liền khóa cửa lại, thay đổi ánh mắt mờ mịt, đáy mắt đen kịt.
Cậu ta cúi đầu nghịch điện thoại một hồi mới cất đi, ngước mắt lên nhìn về phía tôi.
Có gì đó không ổn.
"Cậu đây không phải là muốn..."
Tôi gần như nói "tỏ tình".
Bùi Chí Thanh cười, đuôi mắt nhướng lên, đáy mắt đen nặng nề: "Cậu cho rằng tôi định làm gì khi gọi cậu đến đây?”
"Đừng khẩn trương.” — Cậu ta cười, răng nanh bên môi trông thật vô hại — "Tôi chỉ muốn hỏi cậu một số vấn đề."”
Tại sao lại gọi riêng tôi đến phòng trống để hỏi?
Đại ca, hành vi này của cậu rất nguy hiểm!
Tôi gật gật đầu, có chút khẩn trương: "Cậu nói đi.”
"An Nhược, năm lớp 10 cậu tặng tôi món quà sinh nhật, còn nhớ không?"
Cậu ta đang thử tôi.
Tôi nuốt nước bọt theo bản năng: "Còn nhớ."
Đôi mắt cậu ta càng cong, cười nói: "Cậu nói xem tôi tìm thấy gì trong đó?"
Tôi cảm thấy tôi sắp bị đông cứng rồi.
Dựa theo trình độ bệnh kiều của nữ phụ, mong rằng cô ta không đặt một chiếc camera kín.
"Camera lỗ kim." Cậu ta cong khóe môi.
Tôi muốn hét.
Tôi đây là thay nữ phụ gánh trách nhiệm!
Bùi Chí Thanh từng bước từng bước đi về phía tôi, nói: "An Nhược, là cậu đặt đúng không?”
"Là tôi đặt, nhưng cái này... Thật ra... Là hiểu lầm..."
Tôi phát hiện tất cả lời giải thích giờ đây đều vô nghĩa.
Cậu ta nghiêng đầu và kết luận: "Trước đây cậu theo dõi tôi."
Bùi Chí Thanh đi về phía tôi: "Bây giờ thì sao, mục tiêu giám sát tiếp theo của cậu là đàn chị, đúng không?”
Cậu ta đang nói cái gì vậy???
Tôi trợn tròn mắt.
Bùi Chí Thanh lại đến gần một bước: "Mà trước đây cậu thường xuyên đi đến quán mì, chính là vì có thể tiếp cận đàn chị, đúng không?”
Cậu ta suy luận ra.
Đúng đến khó tin.
Nhưng mà, tôi là bởi vì nhiệm vụ xuyên sách mới tiếp cận nữ chính, làm sao từ trong miệng Bùi Chí Thanh nói ra, động cơ liền có vẻ cực kỳ không thuần khiết?
Tôi phát hiện ra tôi không thể giải thích được gì.
Vì quả thật tôi đang tiếp cận nữ chính.
"Hiện tại, " — Bùi Chí Thanh khom lưng, nhìn thẳng vào tôi, đuôi mắt giấu nụ cười — "Cậu thành công tiếp cận cô ấy, cũng định đưa cho cô ấy một camera kín, có phải không?”
Tôi liên tục lui về phía sau, sắp đụng vào góc bàn, một tay Bùi Chí Thanh đặt ở góc bàn, cười ôn hòa: "Cái gì cũng không định nói một chút sao? ”
"Tôi... Không có..."
Đột nhiên, Bùi Chí Thanh đứng thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhún nhún vai, cười thành công: "Được rồi, không cần giải thích, đàn chị của cậu đã chạy đi rồi.”
"Bùi Chí Thanh? Cậu?" — Cả người tôi giật mình.
Một hồi lâu sau tôi mới phản ứng lại.
Bùi Chí Thanh cố ý gọi nữ chính tới bên ngoài nghe.
Cậu ta vậy mà lại ly gián tôi cùng nữ chính!
Tôi thu hồi ý nghĩ lúc trước nghĩ cậu ta là người tốt. Cậu ta vẫn là thiếu niên bên ngoài trông trong sáng, bên trong đen như mực.
Không có sự quấy nhiễu của tôi, cậu ta có thể tiến gần thêm một bước, tiếp cận nữ chính.
Thật là biết tính toán.
Tôi lặng lẽ trở lại lớp học, tiếp tục thu thập đồ đạc, tìm thấy một hộp kẹo ngậm họng trên bàn.
Cũng không biết Bùi Chí Thanh bỏ vào từ khi nào.
Con cáo này!
15.
Tôi nhặt hộp kẹo nhuận cổ, muốn giơ tay ném vào thùng rác.
"Cậu ăn một viên trước rồi ném." — Ngữ điệu thiếu niên nhàn nhã.
Tôi hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu liền thấy Bùi Chí Thanh thân hình cao lớn, đeo ba lô, tản mạn dựa vào cửa phòng học chờ tôi.
Tốt lắm, vừa mới tính kế tôi xong, cậu ta như thế nào lại giống như chưa xảy ra chuyện gì?
Tôi bật cười.
Được rồi, tôi nhịn, tôi sẽ không ném nó.
Tôi mang theo túi xách và đi ra ngoài.
Cậu ta đưa tay túm lấy dây đeo túi xách của tôi, bước chân tôi chậm lại.
Thiếu niên khuôn mặt đầy đặn, đuôi mắt cụp xuống, cười cực ngọt: "Cùng nhau đi.”
Tôi thực sự tức giận: "Cậu không áy náy với hành động của cậu sao?"
"An Nhược, cậu không có áy náy gì với hành vi của cậu sao?"
Cậu ta phản khách làm chủ, làm tôi choáng váng.
Bùi Chí Thanh nhướng mày: "Giả dụ nói, thật ra cậu cũng đang khiêu khích quan hệ giữa tôi và đàn chị.”
"Làm sao cậu biết?"
Cậu ta không nhịn được, cười ra tiếng: "Như vậy xem ra, cậu thừa nhận?”
Chết tiệt, tôi lại bị lừa.
Tôi cảm thấy trong mắt Bùi Chí Thanh, tôi hẳn là rất ngu xuẩn.
Cậu ta vẫn đang vui vẻ cười, cười vui đến nỗi thấy răng không thấy mắt.
Rốt cục cậu ta cười đủ rồi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi, nói: "Vậy tôi đây cũng coi như đáp lễ qua lại. ”
Hay cho cái đáp lễ qua lại.
Tôi đuối lý, không trả lời cậu ta.
Bùi Chí Thanh nháy mắt, nói: "Để tôi đoán cậu đã nói những gì với cô ấy.”
Tôi im lặng: "Không nói gì, tôi chỉ nói cậu không phải là người tốt, xin lỗi."
Bùi Chí Thanh hơi giật mình, sau đó, giống như vô tình nói: "Tôi còn tưởng cậu sẽ nói với đàn chị, tôi sẽ không từ thủ đoạn nào theo dõi cô ấy..."
Cả người tôi cứng đờ, nhìn về phía cậu ta.
Cậu ta không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Giám sát cô ấy..."
Mỗi lần cậu ta nói một câu, là giống như có người nhéo một cái vào tim tôi, tim tôi đập càng lúc càng nhanh.
Cậu ta mỉm cười và nhìn tôi chằm chằm.
"Cuối cùng, giam cầm cô ấy."
Ánh mắt cậu ta cực kỳ tròn, giống như thợ săn mồi trong đêm tối, tầm mắt gắt gao đuổi theo, cực kỳ hưng phấn, lại cực kỳ thanh tỉnh.
Chân tôi mềm nhũn.
Bùi Chí Thanh đưa tay đỡ tôi một cái, giọng điệu nhẹ nhàng: "An Nhược, đây đều là những gì tôi tùy tiện nói, cậu vậy mà bị dọa.”
Đây đâu phải là tùy tiện nói.
Cậu ta nói rõ ràng là các hành động trong nguyên tác, và các tình tiết phát triển phía sau.
Tại sao?
Tại sao cậu ta biết điều đó?
Ý nghĩ bấy lâu tôi chôn ở đáy lòng, xông lên, cuối cùng nghênh ngang phát triển.
Bùi Chí Thanh sẽ không giống Nghiên Tư Cẩn...
Trọng sinh.
Tôi thực sự khóc.
Thăng trầm này, là đang chơi với tôi.
Tôi nhìn Bùi Chí Thanh một chút, Bùi Chí Thanh yên lặng nhìn về phía tôi.
Trọng điểm bây giờ là, vì sao cậu ta lại nói thẳng vấn đề như vậy, không che dấu mà nói ra.
Cậu ta muốn làm gì?
Tôi ngơ ngác đi theo Bùi Chí Thanh đến cổng trường.
Bùi Chí Thanh tâm tình cực tốt nói tạm biệt, mà tôi gần như là chạy trối chết.
…
Sau khi về đến nhà tôi vội vàng gửi tin nhắn cho nữ chính, cô ấy không trả lời tôi.
Đàn chị sẽ không để ý đến tôi nữa!
Chết tiệt, cục diện hiện tại càng ngày càng phức tạp.
Nếu Bùi Chí Thanh sống lại, điều đó có nghĩa là tất cả những gì tôi làm trước đó đều không có ý nghĩa gì.
Cậu ta ban đầu đã biết nữ chính.
Dựa theo tính cách cố chấp bệnh hoạn của cậu ta trong nguyên tác, trọng sinh lại, hẳn là phải nhốt nữ chính lại.
Tuy nhiên, cậu ta không làm vậy.
Hơn nữa cậu ta biết tôi âm thầm tiếp cận cô ấy, còn dễ dàng tha thứ cho tôi nhảy nhót trước mắt cậu ta lâu như vậy.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, cậu ta vậy mà còn tốn rất nhiều thời gian cùng tôi diễn trò, mà không phải làm tất cả để bắt được nữ chính.
Cái này không hợp lý.
Nếu không phải tuân theo thiết lập của sách nguyên bản, tôi thực hoài nghi cậu ta chính là không thích nữ chính, mà là coi trọng tôi.
Mục tiêu từ đầu đến cuối là tôi.
Hừ, phỏng đoán này thật nguy hiểm.
Tôi cảm thấy con đường phía trước thật to lớn...
Nam chính rất có khả năng là sống lại, nữ chính hiện tại lại không tín nhiệm tôi.
Thật bất ngờ, ngày hôm sau nữ chính lại đến tìm tôi.
"An Nhược.” — Cô ấy dịu dàng thì thầm — "Buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm ở căng tin nhé? ”
Tôi giật mình, gật đầu: "Vâng.”
Bùi Chí Thanh ngồi nhàn tản xoay bút ở một bên, dừng một chút.
Tôi và Lâm Minh Tịch cùng nhau đến căng tin trường học.
Dọc đường đi tôi cũng không biết nói cái gì, cũng không dám tùy tiện kéo cô ấy như thường lệ.
"Đàn chị, em xin lỗi!" — Tôi rũ mắt — "Em không có ý theo dõi chị, chị không cần sợ hãi."
Lâm Minh Tịch dường như bất đắc dĩ, nhẹ nhàng kéo cánh tay tôi lại, nói: "Vậy chị cũng phải xin lỗi em hôm qua không trả lời tin nhắn. ”
"Chị... Chị không hiểu lầm sao?” — Tôi hơi lộn xộn.
Nếu tôi biết có một người cố tình tiếp cận tôi, thậm chí là muốn giám sát tôi, tôi chắc chắn không thể bình tĩnh như vậy, nếu không có gì xảy ra.
Cô ấy khẽ nhíu mày, mắt hơi ướt, ngay cả đang tức giận cũng nhẹ giọng nói: "Lúc ấy chị có nghĩ đến, còn rất sợ hãi. ”
"Sau đó chị suy nghĩ một chút, em không phải là người như vậy. Tám phần là em cùng học đệ hai người đang tức giận, chị liền trở thành mục tiêu. Em ở chỗ chị giận dỗi cậu ấy, nên hôm qua cậu ấy cố ý ở đây mượn chuyện, ở đây chỉnh em.”
Tôi không nghĩ tới nữ chính lại tin tưởng tôi như vậy.
Thật ra Bùi Chí Thanh nói những thứ kia thật giả lẫn lộn.
Lâm Minh Tịch khẽ thở dài, nhẹ giọng trách cứ: "Hôm qua chị có chút tức giận, An Nhược, hai người đừng đùa giỡn như vậy nữa.”
Tôi ngước mắt nhìn cô ấy.
Tôi hôm qua đã nghĩ cô ấy sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của tôi, Lâm Minh Tịch cho rằng bản thân đã nặng lời, lại nói: "An Nhược, hôm nay chị không còn tức giận nữa.”
Nữ chính thật sự là vừa dịu dàng lại hiểu lòng người.
Tôi ôm lấy Lâm Minh Tịch: "Đàn chị, chị thật tốt.”
Lâm Minh Tịch có chút không được tự nhiên, nhẹ giọng nhắc nhở: "An Nhược, học đệ nhìn em. ”
???
Tôi nhìn sang, Bùi Chí Thanh cùng Cao Chu hai người bọn họ thật khéo đi ngang qua, đang đi về phía căng tin.
Bùi Chí Thanh không rời mắt cùng Cao Chu cười, hai người đi tới phía trước.
“Đàn chị, Bùi Chí Thanh thật sự nhìn qua sao?”
"Ừ." — Lâm Minh Tịch có chút bất đắc dĩ — "Cho nên, náo loạn ngày hôm qua, tình huống hiện tại của hai người là gì? ”
Tôi có chút khẩn trương hỏi: "Đàn chị, chị cảm thấy cậu ấy... Cậu ấy thích em không? ”
"Có loại cảm giác này."
Tôi nghĩ rằng tôi cần phải suy nghĩ.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với thiết lập trong sách.
16.
Trong khoảng thời gian này, tôi quanh quẩn hỏi Bùi Chí Thanh mấy lần liên quan đến chuyện trọng sinh, cậu ta đều giả điếc giả câm, hành động cứu vớt nữ chính cũng cứ như vậy kéo dài, bởi vì cậu ta chưa từng tìm nữ chính, hết thảy giống như trở lại trước đại hội thể thao.
Sự khác biệt duy nhất là, tôi thường mơ thấy tôi ám sát cậu ất, hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi về nhà, mỗi bước hợp lý như một hướng dẫn trong bóng tối.
Thế Giới Nhỏ giống như sụp đổ, toàn bộ cốt truyện hoàn toàn trật bánh, đi theo hướng không thể đoán trước.
Vừa nghĩ đến cậu ta có khả năng thích tôi, tôi liền bắt đầu cố ý vô tình lảng tránh Bùi Chí Thanh.
Đây quả thực ở cục diện phức tạp hiện tại, lại thêm một chuyện phiền toái.
Thế nhưng, giờ phút này tôi lại không thể không đứng gần nhà Bùi Chí Thanh, chần chừ.
Nguyên nhân không phải gì khác, là sinh nhật của Bùi Chí Thanh.
Nể tình tình bạn hiện tại của chúng tôi, tôi dự định lặng lẽ tặng một cái bánh ngọt nhỏ rồi đi.
Tôi vẫn nhớ lần trước cậu ta nói về cái camera kín.
Tặng đồ ăn, cậu ta cũng không thể hoài nghi có camera trong đó đi.
Tôi gửi một tin nhắn cho Cao Chu: "Cao Chu, cậu ra đây lấy bánh được không, tôi không thuận tiện vào."
"Được, tôi đi ra đây."
Bóng đêm dày đặc, tôi đứng cách đó không xa, nhàm chán đá đá nhỏ dưới chân.
Chờ một lúc, tôi cảm thấy mặt đất ảm đạm phủ thêm một bóng đen.
Tôi ngẩng đầu, trước mặt có một cái bóng, mặc chiếc áo len dài rộng, đầu cúi xuống, đứng trước mặt tôi.
Chữ "Cao" nghẹn trong cổ họng tôi.
"Bùi Chí Thanh."
Tôi sớm nên biết Cao Chu sẽ để Bùi Chí Thanh ra ngoài, nhìn cậu ta suốt ngày gán ghép tôi cùng Bùi Chí Thanh.
"An Nhược, cuối cùng cậu cũng tới rồi." — Tất cả mọi thứ của Bùi Chí Thanh đều ẩn nấp trong bóng tối, chỉ có giọng nói của cậu ta vẫn sáng ngời.
"Bùi Chí Thanh.” — Tôi xách hộp bánh ngọt lên — "Chúc mừng sinh nhật, chúc cậu vạn sự như ý, mọi chuyện thành công, như nguyện..."
Tôi nói xong lời chúc phúc trong một hơi.
Bùi Chí Thanh chậm rãi đưa tay nhận lấy hộp bánh ngọt.
"Tôi có việc, đi trước nhé."
Tôi chuẩn bị bỏ chạy.
Bùi Chí Thanh nói: "Đừng đi, An Nhược, ít nhất cậu cùng tôi ăn bánh ngọt được không. ”
Giọng nói nhỏ dần, từng chút từng chút hạ xuống.
Tôi không chống đỡ được, đầu hàng: "Được rồi, chúng ta ra băng ghế, cậu ăn bánh ngọt, ăn xong tôi lại đi?"
Cậu ấy từ từ gật đầu và nói, "Được." ”
Tôi đi đến băng ghế bên cạnh đèn đường, Bùi Chí Thanh chậm rãi đi theo phía sau.
Dưới ánh đèn sáng ngời, tôi nhìn về phía Bùi Chí Thanh.
Xoạt xoạt.
Đuôi mắt ửng đỏ, hai gò má một mảnh màu đỏ hồng.
Tôi nói cậu ta sao đêm nay cả người chậm chạp như vậy, thì ra đứa nhỏ này uống đến mơ hồ luôn.
Cao Chu làm sao lại yên tâm để cho một người say rượu đi ra, vạn nhất cậu ta đụng trúng ai thì làm sao bây giờ.
Tôi cầm hộp bánh ngọt từ trong tay Bùi Chí Thanh, đặt ở trên băng, chậm rãi mở hộp ra.
Bùi Chí Thanh ở bên cạnh lặng lẽ tố cáo: "Gần đây cậu luôn trốn tránh tôi. Rõ ràng tôi quen cậu lâu hơn, cậu lại luôn thân cận Lâm Minh Tịch. ”
Hóa ra cậu ta luôn quan tâm đến vấn đề này.
"Cậu còn nói tôi không phải người tốt, Nghiêm Tư Cẩn cũng nói tôi không phải là người tốt."
Bàn tay tôi tháo hộp dừng lại và nói, "Cái gì?”
Cậu ta cũng dừng nói, ánh sáng rải rác trong đáy mắt, không có bất kỳ tính công kích nào nhìn về phía tôi.
Tôi mềm giọng: "Cậu nói tôi biết Nghiêm Tư Cẩn nói gì với cậu. ”
Bùi Chí Thanh rũ mi xuống, trước mắt tản ra một mảnh bóng nhỏ, nói: "Hắn nói tôi thích Lâm Minh Tịch, làm một đống chuyện xấu. ”
Tôi nhìn chằm chằm và xác thực của lời nói của cậu ta.
Nói cách khác tôi suy đoán sai rồi, Bùi Chí Thanh không phải sống lại, tất cả tin tức tình tiết của cậu ta đều là lấy được từ chỗ Nghiêm Tư Cẩn, như vậy liền giải thích được vì sao ngay từ đầu cậu ta không tiếp cận nữ chính.
Bùi Chí Thanh mắt dần dần mờ đi, nói: "Tôi rõ ràng không thích cô ấy, tôi chỉ để ý cậu. ”
Suy nghĩ bị cắt đứt, nghe cậu ta nói một câu, tim tôi đập thình thịch.
Bùi Chí Thanh giơ tay lên, lại gõ đầu mình, nói: "Thế nhưng, tôi lại cảm thấy tôi sẽ biến thành người như Nghiêm Tư Cẩn nói vậy. ”
Tôi đột nhiên hiểu được gì đó, có lẽ cậu ta vẫn luôn bị thiết lập của Thế Giới Nhỏ này kiềm chế.
"An Nhược" — Bùi Chí Thanh khẽ lẩm bẩm — "Dẫn tôi đi đi, tôi không muốn biến thành như vậy.”
Ánh sáng tản mạn ở đáy mắt Bùi Chí Thanh, giãy dụa thoát ra, phá vỡ ánh mắt ảm đạm.
Tôi thừa nhận, tôi đã mềm lòng.
Bùi Chí Thanh thần sắc yếu ớt: "Đừng bỏ tôi.”
Tôi nhắm mắt, không dám nhìn đôi mắt cậu ấy, rời đề tài, đưa bánh ngọt lên, nói: "Bùi Chí Thanh, tôi không có nến, cậu ước đi.”
Bùi Chí Thanh dễ dàng bị ta đổi đề tài, hai tay cậu ta chắp lại, nhắm mắt, lông mi rung rung.
Dưới ánh đèn, thiếu niên này thoạt nhìn yếu ớt mà lại thành kính.
"Sinh nhật tiếp theo cũng như vậy."
Tôi nhắc nhở: "Điều ước nói ra sẽ không thành hiện thực." ”
Cậu ta chậm rãi mở mắt, ánh sáng chuyển đến trong mắt, nói: "Không có việc gì, dù sao nguyện vọng của tôi cũng chưa từng linh nghiệm. ”
Tôi thật sự đối với Bùi Chí Thanh đêm nay không có một chút sức chống đỡ.
Đáng thương, yếu đuối và bất lực.
"Điều ước của cậu sẽ trở thành sự thật!" — Tôi nâng bánh nhỏ — "Nào, ăn bánh."
Cậu ngoan ngoãn nhận lấy bánh ngọt, im lặng ăn.
Tôi ngồi sang một bên với một lượng thông tin rất lớn.
Bùi Chí Thanh cậu ấy... thích tôi.
Như vậy, hành động cứu vớt nữ chính còn có ý nghĩa gì, cậu ta đối với nữ chính không có bất kỳ uy hiếp gì.
Như vậy, hành động cứu nữ chính này đã gián tiếp được thực hiện, nhưng tôi vẫn chưa thể về nhà, tôi vẫn bị mắc kẹt trong Thế Giới Nhỏ này.
Lúc này, người bên cạnh nói: "An Nhược. ”
Tôi quay đầu lại.
Bùi Chí Thanh nhìn tôi chằm chằm, trong mắt nổi lên mây mù, ánh trăng kia che khuất một nửa: "Tôi có thể hôn cậu không. ”
Tôi sửng sốt một lát, máu dồn lên đỉnh đầu, không biết nên làm gì.
"Quên đi.” — Cậu nhíu mày một lần nữa — "Tôi buồn ngủ."
Cậu lại nằm trên băng ghế và ngủ thiếp đi.
Tôi: "..."
Tôi gọi Bùi Chí Thanh hai tiếng, cậu ta cuộn mình trên băng ghế, cả người an tĩnh lại nhu thuận.
Vừa nghĩ đến cậu ta bị Thế Giới Nhỏ thiết lập kiềm chế, tôi không khỏi khó chịu, khẽ thở dài một hơi.
Tôi mờ mịt nhìn về phía bầu trời đêm ảm đạm, nhẹ giọng: "Bùi Chí Thanh, hình như tôi không thể quay về được.”
***
Cô gái không nhìn thấy, giờ khắc này, Bùi Chí Thanh nằm trên băng ghế, nhấc mí mắt lên, trong mắt một mảnh thanh minh*.
*Tỉnh táo, minh mẫn.
***
Buổi tối, tôi lật qua lật lại nghĩ đến chuyện của Bùi Chí Thanh.
Bất luận là do bản tính, hay là bị Thế Giới Nhỏ kiềm chế cũng tốt, tôi sợ rằng Bùi Chí Thanh sẽ dần dần phát triển giống như trong nguyên tác.
Phải tìm cách kéo một tia sáng xuất hiện trong cuộc sống, vây khốn bên cạnh cậu ta.
Nếu như tôi phải thay thế nữ chính, làm chùm ánh sáng kia.
Điều đó thật tệ.
Tôi đầy tâm sự ngủ thiếp đi. Tuy nhiên, giấc ngủ cũng không sâu.
Nửa đêm tôi giật mình tỉnh dậy.
Đúng vậy.
Tôi lại mơ thấy bản thân ám sát Bùi Chí Thanh.
Nhưng có chút khác biệt là lần này tôi đã trải qua cả hai nhiệm vụ ở trong giấc mơ.
Một là lựa chọn hành động cứu nữ chính, ám sát Bùi Chí Thanh, nhiệm vụ thành công, thuận lợi về nhà.
Hai là lựa chọn hành động hướng dẫn nam chính, ám sát Bùi Chí Thanh, nhiệm vụ thành công, thuận lợi về nhà.
Hay lắm ông già!
Cuối cùng tôi cũng hiểu được vấn đề.
Rất có thể không phải tôi muốn giết Bùi Chí Thanh trong tiềm thức, mà là Thế Giới Nhỏ muốn xóa bỏ Bùi Chí Thanh.
Để tôi xem xét lại.
Lúc đầu, Thế Giới Nhỏ đã cho tôi hai nhiệm vụ, hoặc hành động cứu nữ chính hoặc hướng dẫn nam chính hành động.
Hành động cứu nữ chính, giết nam chính là phương án tốt nhất, đây là cách giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Về phần hướng dẫn nam chính hành động, trong đoạn kết của nguyên tác, nữ chính bởi vì bị nam chính cố chấp yêu, cuối cùng không thể không giết hắn. Cho nên nếu như tôi lựa chọn hướng dẫn nam chính hành động, khi ý định tình yêu của nam chính đối với tôi đạt tới đỉnh điểm, cuối cùng cũng không thoát khỏi cục diện tôi muốn giết nam chính.
Như vậy, hai nhiệm vụ kỳ thật chính là một vỏ bọc, mục đích của Thế Giới Nhỏ cho tới bây giờ đều là vì xóa bỏ nam chính.
Kế hoạch bí mật tuyệt vời.
Tại sao Thế Giới Nhỏ không thẳng thắn ban bố nhiệm vụ, quanh co làm nhiều như vậy.
Bộ não của tôi thực sự không thể hiểu được.
Tôi ngồi dậy, oán giận nói: "Thế Giới Nhỏ, nhiệm vụ của tôi thật ra chính là..."
Tôi phát hiện ra rằng tôi không thể nói ba từ "Giết nam chính".
Haizz.
Rất có thể Thế Giới Nhỏ không xóa bỏ được nam chính, cũng không cách nào phát động tiêu diệt nam chính, liền tìm người ngoài như tôi, một mực âm thầm dẫn dắt tôi động thủ.
Không đúng, đang yên đang lành, tại sao lại muốn xóa bỏ nam chính?
Hơn nữa, nhớ tới vẻ mặt yếu ớt dễ vỡ của Bùi Chí Thanh, tôi căn bản không xuống tay được.
Xong rồi.
Tôi sẽ bị mắc kẹt trong thế giới này một thời gian.
17.
Tôi vẫn luôn tốn thời gian ở trong Thế Giới Nhỏ, cũng không tìm được cách trở về.
Chớp mắt đã đến kỳ thi giữa kỳ.
Thi xong, ra khỏi phòng thi thì tôi nhìn thấy người ở dưới toà giảng dạy.
Cậu ấy quay lưng lại với tôi, đeo cặp sách màu đen và ngồi ở bậc thềm.
Tôi đi tới: "Bùi Chí Thanh, sao cậu lại ngồi đây?”
Bùi Chí Thanh bộ dáng đáng thương: "Vừa rồi xuống cầu thang bị vấp ngã, chân có chút đau.”
Tôi nhíu mày, đánh giá cậu ta.
Cậu ta đưa tay ra, mỉm cười, ánh nắng mặt trời loang lổ xuyên qua cành lá, rải rác trên khuôn mặt thiếu niên: "Kéo tôi dậy."
"Muốn nắm tay tôi không?"
Đôi mắt Bùi Chí Thanh ẩn hiện, bàn tay kia cứ như vậy treo lơ lửng, lòng bàn tay hướng lên trên, kiên nhẫn chờ tôi.
Tôi do dự không biết liệu cậu ta có đang lừa tôi hay không.
Mặc dù cậu ta thực sự bị ngã nhưng trông rất giống đang giả bộ.
Tôi chậm rãi rút tay ra khỏi túi đồng phục của mình.
Cậu ta cong ngón tay lên, thu tay lại, lưu loát đứng lên, răng hổ tinh nghịch: "Được rồi, không chọc cậu nữa.”
Đầu tôi đầy vạch đen: "Cậu thật quá đáng."
Cậu ta mỉm cười: "Ai là người quá đáng đây."
“Sau đêm đó cậu luôn kéo dài đến tận hôm nay, tôi nghĩ cậu nên cho tôi một câu trả lời. Nếu tôi không đề cập đến, cậu liền bày bộ dạng giống như đã quên, hoặc nói cách khác, cậu liền đơn giản quên luôn. ”
Tôi sửng sốt, tim đập thình thịch.
Cậu ta đang nói về chuyện xảy ra đêm sinh nhật cậu ta sao?
"Cậu còn nhớ không?"
Bùi Chí Thanh cười rộ lên: "An Nhược à, tôi không có uống say, vẫn còn ấn tượng.”
Tôi nghĩ rằng cả hai đều ăn ý không đề cập đến nó, không ngờ chuyện này vẫn xảy ra.
Tôi không biết trả lời cậu ấy như thế nào.
Tôi bắt đầu nói chuyện lộn xộn: "Tôi... cậu... chúng ta… đừng…”
"Vậy tôi nghiêm túc một chút."
Bùi Chí Thanh lại lần nữa vươn tay ra, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, giống như ngọc thạch thượng hạng, chờ tôi đến.
Mà giờ phút này đôi mắt Bùi Chí Thanh tràn đầy tia sáng, hết thảy sáng ngời có nguyên do, răng hổ cậu ta lại lộ ra nanh nhọn: "Lần trước say rượu, những gì tôi nói đều không tính. Vừa rồi là tôi chọc cậu, cũng không tính. Hiện tại, tôi nghiêm túc hỏi cậu..."
Tại sao.
Tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết.
Cậu ta hơi nhếch khóe môi, cả người sáng sủa sinh động, giọng nói sạch sẽ: "Cậu muốn nắm tay tôi không? ”
Tôi không dám.
Đây quả thực là một canh bạc lớn.
Đánh cuộc cậu ta không hắc hóa, không giam cầm.
Đặt cược cậu ta có thể thoát khỏi cốt truyện của cuốn sách gốc.
Đánh cược bản tính cậu ta thiện lương thẳng thắn.
Chỉ cần một chút bất cẩn, canh bạc này sẽ mất trắng.
Hơn nữa, tôi còn phải nghĩ làm thế nào để về nhà, làm sao tôi có thể có cảm xúc với một người đàn ông trong sách không có thật.
Tôi suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể uyển chuyển từ chối cậu ta, từ chối mà không khéo, sẽ cảm thấy cũng không… ổn.
Bất quá, không đợi tôi lựa lời, Bùi Chí Thanh nhìn ra thần sắc do dự của tôi, cười nói: "Không có việc gì, cậu có thể từ chối, cậu có quyền lựa chọn.”
"Ồ.” — Tôi nói một cách tàn nhẫn — "Vậy tôi sẽ nói không."
Bùi Chí Thanh thu tay lại, hai tay đút vào trong túi đồng phục học sinh, nói: "Được rồi. ”
Tôi không nói gì hết.
Cậu ta cũng không nói gì.
Đột nhiên tôi cảm thấy có chút lúng túng.
Một lúc sau.
"An Nhược. ”
"Hả?"
"Có thể mời tôi ăn lẩu không?"
Tôi vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Bùi Chí Thanh.
Bùi Chí Thanh cười, buông tay: "Tôi thật đáng thương, vừa rồi bị cậu từ chối. ”
Tôi: "..."
Tốt lắm.
Bầu không khí lúng túng bị phá vỡ ngay lập tức.
Tôi từ chối một lần nữa: "Bây giờ chưa phải mùa đông." ”
"Muốn ăn."
Được rồi.
…
Thật sự là không thể đánh thắng Bùi Chí Thanh, giữa trưa tôi và cậu ta chạy đi ăn lẩu.
Trong hơi nóng, cả hai đều thưởng thức nồi lẩu.
Bùi Chí Thanh đứng dậy, rót cho tôi một ly nước giải khát, nói: "An Nhược, cậu không tin tôi.”
Tôi cắn khoai tây chiên, mơ hồ đáp ứng: "Đâu có.”
“Cậu đề phòng tôi."
So với trước đây, đề phòng của tôi đối với Bùi Chí Thanh đã giảm đi rất nhiều.
Cậu ta ngồi trở lại, cười: "Trên thực tế, cậu không cần phải đề phòng tôi như vậy."
Tôi tập trung vào việc nấu ăn và trả lời cho có lệ: "Ồ."
"Cậu xem, tôi vẫn chưa vạch trần chuyện cậu không phải là An Nhược." — Giọng cậu ta phát ra ý cười.
Vừa dứt lời, tôi chợt bị sặc, liều mạng ho khan.
Bùi Chí Thanh lại rót cho tôi một ly nước, trấn an vỗ vỗ lưng tôi.
Tôi hoảng tới nỗi không thể hoảng hơn: "Tôi không hiểu, cậu nói vớ vẩn gì vậy, tôi chính là An Nhược."
Bùi Chí Thanh nhìn tôi, con ngươi đen nhánh thanh tỉnh bình tĩnh, giống như có thể dễ dàng nhìn thấu tôi. Cậu ta cũng không vội vàng cắt ngang, cứ mặc kệ tôi mạnh miệng biện minh.
Nhìn thần sắc bình thản của cậu ta, tôi càng chột dạ: "Tôi là An Nhược.”
Bùi Chí Thanh nhún vai: "Cậu không cần sợ hãi như vậy.”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn Bùi Chí Thanh.
Quả nhiên tôi một chút cũng không giống nữ phụ, đến tột cùng là lúc nào bị phát hiện.
Giây tiếp theo, câu hỏi của tôi đã được giải đáp: "Tôi đã biết điều đó ngay từ lần đầu tiên gặp cậu."
Bùi Chí Thanh bày tỏ: "Cậu không phải là cô ta. ”
Tôi cảm thấy không thể tin được, tôi đã bị phát hiện ngay từ đầu.
Tôi ngẩng đầu lên: "Làm sao cậu biết." ”
Bùi Chí Thanh cười tinh nghịch: "Đây là trực giác. ”
Tôi bị tê rồi.
Đây chính là bàn tay vàng mà chỉ nam chính mới có sao.
Tiếng người xung quanh ồn ào, lẩu ùng ục bốc hơi nóng, ngay cả coca trong cốc của tôi cũng có tiếng bong bóng bụp bụp.
Bùi Chí Thanh ngồi đối diện tôi, lại không bị âm thanh xung quanh ảnh hưởng chút nào, mặt mày chân thành, trong giọng nói mang theo chút hương vị mê hoặc lòng người: "An Nhược, cậu có thể tin tôi, tôi không có ác ý với cậu. ”
Tôi nhìn cậu ta, nội tâm mơ hồ bắt đầu dao động.
Tôi ổn định tinh thần: "Mau ăn đi." ”
Bùi Chí Thanh lười biếng tựa lưng vào ghế, căn bản không có để ý: "An Nhược, cậu biết đánh lạc hướng rồi.”
Tôi tự mình ăn, thúc giục Bùi Chí Thanh: "Bùi Chí Thanh, tập trung ăn đi.”
Không ai trong chúng tôi đề cập đến chủ đề này nữa.
Ăn xong bữa lẩu, tôi chuẩn bị đi thanh toán.
Bùi Chí Thanh ngồi đối diện, lắc lắc điện thoại di động của mình, nói: "Đi thôi, tôi trả xong rồi. ”
"Không phải nói tôi mời cậu sao?"
Bùi Chí Thanh cầm cặp sách lên, mặt mày thản nhiên: "Vậy thì để lần sau. ”
18.
Tôi và Bùi Chí Thanh vẫn hòa thuận ở chung như vậy, nhưng có gì đó giống như đang thay đổi.
Ví dụ như tôi vô tình nhìn cậu ấy, sẽ phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn về phía tôi.
Ví dụ như tôi dần dần phát hiện Bùi Chí Thanh ngày càng đẹp trai lại dễ chịu.
Ví dụ như khi mỗi khi tôi nhắc tới Bùi Chí Thanh, sẽ nhịn không được cười.
Chết rồi.
"Còn một vòng." — Giọng nói của giáo viên thể dục kéo suy nghĩ của tôi trở lại.
Không tốt.
Điều đáng xấu hổ hơn khi nhận ra mình đang cười khúc khích, đó là tôi chạy ngày càng chậm.
Tôi mệt quá.
Sau đó tôi thấy thiếu niên chạy phía trước lùi lại, chạy đến mép ngoài đường băng.
Cậu ta mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng sạch sẽ, tay áo kéo lên, lộ ra một cánh tay nhỏ, thái dương còn có mồ hôi mỏng vừa chạy xong.
Tôi không còn tâm trí để nói chuyện với cậu ta.
Giọng nói trẻ trung của Bùi Chí Thanh được bao bọc trong làn gió: "Cố lên, còn một vòng nữa thôi.”
Chỉ là chạy cùng tôi mà thôi. Khi tôi học lớp 12, cũng có người chạy cùng tôi.
Nhưng điều khác biệt là, đây là một thế giới xa lạ và lẻ loi.
Bùi Chí Thanh ở bên tôi, giống như trong thế giới giả dối này, là thứ duy nhất chân thật, sáng ngời, sống động.
Cảm giác không thể nói ra, rung động trong nháy mắt.
Cậu ấy cùng tôi chạy chậm, vạch đích cách đó không xa.
"Tôi ở phía trước chờ cậu."
Một nụ cười nhẹ nhàng bay trong gió..
Bùi Chí Thanh vượt lên dẫn đầu chạy về vạch đích, mặt mày đầy ý cười, chờ tôi chạy tới.
Trong khoảnh khắc đó dường như tôi không thấy ai ngoài cậu ấy.
Tôi thở hổn hển bước qua vạch đích: "Coi như chạy xong rồi."
Bùi Chí Thanh vỗ vỗ vai tôi, nhét khăn giấy vào lòng bàn tay tôi, nói: "An Nhược, tôi đi chơi bóng với Cao Chu. ”
Cậu ấy vẫy tay chào tôi.
Bóng dáng thiếu niên cao ngất, bước đi nhẹ nhàng, giống như một làn gió nhẹ, trong tầm mắt của tôi chầm chậm bay xa.
Mà Thế Giới Nhỏ lại muốn tôi xóa bỏ một tồn tại tươi mới như vậy.
Tôi phát hiện, tôi thực sự không làm được.
Tôi đột nhiên có một ý tưởng đặc biệt bốc đồng.
Tôi muốn tìm biện pháp cùng Bùi Chí Thanh trốn thoát khỏi Thế Giới Nhỏ.
Sẽ có biện pháp.
Luôn luôn có biện pháp.
Tôi không muốn Bùi Chí Thanh vô duyên vô cớ bị xóa sổ như vậy.
…
Tôi đi dạo hai vòng quanh sân chơi, mua một chai nước và đi đến sân bóng rổ.
Bùi Chí Thanh lúc này đã chơi bóng xong.
Tôi đi về phía cậu ấy: "Bùi Chí Thanh. ”
Bùi Chí Thanh có chút ngoài ý muốn, tôi đem chai nước nhét vào trong tay cậu ấy.
"Bùi Chí Thanh.” — Tôi ảo não nhìn cậu ấy — “Tôi phát hiện…”
"Cái gì."
Mặt mày cậu ấy nghiêm túc, trong mắt có ánh sáng rực rỡ, khom lưng, nhìn về phía tôi.
Tại sao đôi mắt của cậu ấy có thể sáng như vậy?
Tôi chậm rãi nói: "Tôi hình như... rất thích cậu.”
Không chấp nhận hành hành động xóa bỏ nam chính.
Không nhịn được mềm lòng.
Mọi hành động đều có lời giải thích hợp lý.
Mà Bùi Chí Thanh nghe xong lời tôi nói liền sửng sốt. Sau đó, cậu ấy cố nén cười, răng nanh bị che: "Tôi biết rồi, chờ một chút."
Đây là câu trả lời.
Cậu ấy lấy khăn giấy trong túi và lau lòng bàn tay của mình.
Khi tôi chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Ánh mắt Bùi Chí Thanh đen láy, mặt mày nghiêm túc nói: "Vậy để tôi nắm tay cậu. ”
Cứu mạng!
Tôi dường như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Không phải chỉ là nắm tay thôi sao, trái tim tôi làm sao lại như muốn nhảy ra…
Chỉ là cái nắm tay mà thôi, thật giống như đã ngã vào trong đám mây mềm mại.
Cậu ấy nâng cằm lên, hướng về nhóm nam sinh trên sân bóng rổ kia, cười nói: "Thừa dịp bọn họ chưa nhìn qua, mau đi, bằng không sẽ rất ồn ào.”
Tôi vừa được cậu ấy dẫn đi vừa rời khỏi sân bóng rổ.
Trái tim tôi sắp nổ tung, nhưng tôi vẫn không rút tay.
Coi như buông bỏ ván cờ rồi.
Tôi lặng lẽ nắm lấy tay Bùi Chí Thanh.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT