Nhìn Hạ Linh Doanh khóc, trong lòng vẫn còn đau, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, giơ tay phải đặt trên ngực.
"Em đi đi!"
Giọng nói thản nhiên không nghe ra tình yêu hay thù hận chậm rãi tràn ra, cùng với nước mắt của Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn tâm tình như phiêu lãng trong không trung, lại không có chút cảm xúc nào.
"Tôi không cần..."
Hạ Linh Doanh che miệng cúi đầu khóc, cả người run rẩy từng đợt, tóc dài xõa xuống cổ, lộ ra dấu hôn đỏ sậm, là dấu vết lưu lại của hai người triền miên hôm trước.
Tiếng khóc vẫn văng vẳng bên tai, nhìn từng dấu vết yêu thương mà mình đã lưu lại, Tiêu Mạc Ngôn trong lòng co rút đau đớn. Trong suy nghĩ, hình ảnh từ lúc hai người quen biết đến nay như tua lại, một ánh mắt thoáng nhìn, ánh mắt bất khuất của Hạ Linh Doanh trong phòng giám đốc, cùng với lời nói móc của nàng ở biệt thự, đến lúc say rượu dựa vào người nàng thật ấm áp lẩm bẩm nói nhỏ, Tiêu Mạc Ngôn có thể thoải mái bộc lộ tâm tình của mình, đơn giản là toàn tâm toàn ý yêu.
Bao nhiêu đêm triền miên, dây dưa cùng tình yêu lần lượt những đoạn đối thoại vun vặt, khiến tuổi trẻ của hai người càng siết chặt nhau.
Tiêu Mạc Ngôn chưa từng nghĩ đến, nàng trút bỏ toàn bộ tình yêu dễ dàng như thế, bị lừa gạt và thù hận che giấu, Tiêu Mạc Ngôn muốn bù đắp cho quá khứ, làm hết mọi việc, nhưng dù làm thế nào cũng không thấy rõ được lòng Hạ Linh Doanh.
Gương mặt vô tội trước mắt này, ánh mắt thất hồn lạc phách, bảo cô làm sao hận, làm sao tin rằng tất cả chỉ là kế hoạch được sắp xếp từ trước? Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu, nước mắt nhỏ giọt.
Thói quen bị nàng tổn thương, yêu nàng, cho dù biết rõ bản thân bị lợi dụng, biết rõ cô không phải là mối quan tâm lớn nhất của nàng, nhưng Tiêu Mạc Ngôn vẫn không thể nào hận, những ngọt ngào ngày xưa ẩn hiện trong đầu, nước mắt che đi hai mắt, cũng không thấy rõ được nước mắt người kia.
Cảm giác sợ hãi mạnh mẽ vây quanh Hạ Linh Doanh, tiếng khóc từ nội tâm mơ hồ tràn ra, nàng dùng lực nắm lấy tay Tiêu Mạc Ngôn, thấp giọng cầu xin.
"Tiêu, chị đánh em, mắng em đều được, nhưng đừng bảo em rời xa chị..."
Tiêu Mạc Ngôn rút tay về, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
"Em còn ở bên tôi làm gì? Tiêu Mạc Ngôn tôi hiện tại hai bàn tay trắng, lại không thể cho em bất cứ gì em muốn, Hạ Nhiên đã trở lại, mục đích của em cũng đã đạt được, Thiên Hoàng đã nằm trong tay em. Cứ như vậy đi, tôi không muốn, không muốn lại dây dưa nữa..."
"Không cần, em không cần..."
Ngày xưa, dù có giận đến thế nào, Tiêu Mạc Ngôn chưa bao giờ nói sẽ buông tay, mà giờ đây, cô cư nhiên lại nói muốn rời xa. Hạ Linh Doanh lệ rơi đầy mặt, nắm chặt lấy sofa cố chống đỡ.
"Tiêu, Chị... chị từng nói chúng ta ở bên nhau đến trọn đời, không thể, không thể buông tay... Em thật sự không biết Lam Thần sẽ đến, em làm sao có thể để cô ta làm tổn thương chị và bà Từ, em làm sao có thể như thế, sao lại có thể...?"
Hạ Linh Doanh lắc đầu khóc, nàng thật sự không biết sẽ như thế, nàng tình nguyện chịu đau ngàn vạn lần cũng không hi vọng làm tổn thương người nàng yêu thương vô hạn. Lúc chiều, Hạ Nhiên lấy cớ muốn cùng đi thăm Khâu Mục Doanh để giữ nàng bên người, trên đường đi nàng nhiều lần mở miệng nói muốn gặp Tiêu Mạc Ngôn thì đều bị Hạ Nhiên lạnh lùng bác bỏ. Hạ Linh Doanh hiểu tính tình của cha, sợ gây bất lợi cho Tiêu Mạc Ngôn nên nàng không dám làm xằng bậy, nàng gọi cho Tiêu Mạc Ngôn nhưng cô không chịu nghe máy. Không ngờ lại xảy ra chuyện như thế...
Hạ Linh Doanh nặng nề khóc, cả người hơi ngả nghiêng, nép sát vào sofa, không để ý cô phản kháng mà nắm chặt lấy tay cô.
"Tiêu, nhìn em... đừng không để ý đến em, xin chị..."
Mười ngón tay nắm chặt, liều chết nắm lấy. Hạ Linh Doanh nâng tay phải của Tiêu Mạc Ngôn, không ngừng vuốt ve, nước mắt càng nhiều, trước kia đây là động tác Tiêu Mạc Ngôn thích nhất, mỗi khi Hạ Linh Doanh làm đúng ý cô, Tiêu Mạc Ngôn sẽ như con mèo nhỏ ngoan ngoãn mân mê khóe miệng. Nhưng bây giờ, bất luận Hạ Linh Doanh cầu xin kêu khóc thế nào, Tiêu Mạc Ngôn vẫn thờ ơ.
Hạ Linh Doanh nắm chặt hai tay Tiêu Mạc Ngôn, đôi tay lạnh băng không độ ấm kia khiến lòng nàng quặn thắt không thôi, người cao cao tại thượng lại vì nàng mà rơi vào hoàn cảnh này, như thế nào mà không hận, như thế nào không áy náy?
"Tiêu, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, là em đến chậm..."
Nhìn cô gái lạnh lùng trước mặt, Hạ Linh Doanh rất đau, Tiêu Mạc Ngôn đã từng thấp thỏm lo âu cho nàng, đứng ra chắn hết mọi khó khăn, chỉ cần có cô, nàng có thể yên tâm mọi chuyện. Nhưng hiện nay, lúc Tiêu Mạc Ngôn yếu ớt nhất nàng lại không có bên cạnh để bảo vệ cô, ngược lại tự tay đẩy cô vào cảnh 'vạn kiếp bất phục'...
Dòng lệ trong suốt chảy xuống hai má người mà cô từng yêu nhất, Tiêu Mạc Ngôn vẫn thờ ơ, cô lẳng lặng nhìn Hạ Linh Doanh, một lúc lâu, mạnh mẽ rút tay lại, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Hạ Linh Doanh lảo đảo đi theo vào. Trong phòng, trên chiếc giường trắng như phảng phất hình ảnh hai người triền miên, trong phòng rải rác ảnh chụp chung của hai người, Tiêu Mạc Ngôn sủng nịnh tươi cười, ánh mắt quyến luyến khiến Hạ Linh Doanh như sóng cuộn trong lòng. Mà bây giờ, Tiêu Mạc Ngôn chỉ cho nàng một bóng dáng lạnh lẽo, đưa tay lục tung tủ quần áo, kéo ra một cái vali da, dồn hết mọi thứ vào.
Tiêu Mạc Ngôn quay người, đưa mắt nhìn căn phòng cô đã ở mười mấy năm, nước mắt như chực trào, lôi kéo hành lý ra ngoài. Hạ Linh Doanh cắn môi dưới, hai tay giữ chặt tay Tiêu Mạc Ngôn.
"Xin chị, Tiêu, đừng để em lại một mình..."
Lửa giận trong lòng bị đè nén đã lâu nay lại bị chọc trúng, Tiêu Mạc Ngôn xoay người, nắm lấy tay Hạ Linh Doanh, dùng lực ném xuống.
"Hạ Linh Doanh, em quả nhiên là diễn viên giỏi, đến bây giờ còn muốn diễn sao?!"
Đừng, đừng rời xa em... Vừa nghĩ đến Tiêu Mạc Ngôn sắp sửa lôi hành lý rời đi, từ nay về sau trở thành kẻ thù nàng không cam tâm, lòng Hạ Linh Doanh như bị xé rách, máu chảy lênh láng, cảm giác này nàng chưa bao giờ trải qua. Quen được cô yêu thương, quen được cô che chở, bây giờ Tiêu Mạc Ngôn muốn tời khỏi, những ngày sau này nàng phải làm sao? Cả nhà đoàn tụ đối với nàng lúc này không quan trọng, Hạ Linh Doanh tình nguyện để mọi chuyện như lúc trước nhưng không muốn Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng với nàng như người xa lạ.
Tiêu Mạc Ngôn tâm đã sớm như tro tàn, nhưng vì sao tiếng khóc của Hạ Linh Doanh vẫn có thể gợi lên đau đớn sâu trong lòng cô? Tiêu Mạc Ngôn cắn môi dưới, hít sâu một hơi.
"Buông tay ra, đừng khiến tôi hận em."
"Tiêu, nghe em giải thích có được không?"
Hạ Linh Doanh nhẹ giọng khóc nức nở, kéo tay Tiêu Mạc Ngôn không chịu buông, trong mắt là sự cố chấp hơn người.
"Em thừa nhận, lúc trước sự ức hiếp của chị khiến em ghi hận trong lòng, sau này nhẫn nhịn cũng chỉ để giúp ba em về nước sớm hơn. Nhưng từ lúc chị xuất hiện ở quán rượu, mang theo sự bá đạo cùng em khiêu vũ, em đã động tâm. Tiêu, em..."
"Đủ rồi!"
Tiêu Mạc Ngôn cắt ngang lời nàng, ngẩng đầu nhìn hai mắt của nàng, lạnh lùng nói:
"Đến bây giờ, em còn muốn nhắc nhở tôi là vì bị tôi ép em mới đến Tiêu gia? Hạ Linh Doanh..."
Nói đến đây, Tiêu Mạc Ngôn nắm chặt vali, nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh hai mắt sưng đỏ.
"Tiêu Mạc Ngôn tôi cướp đi thân thể của em, đây là sự thật. Tôi không còn lời nào để nói, nhưng em lấy đi nơi này từ tôi, cũng không chỉ như thế. Bây giờ, Thiên Hoàng là của Hạ Nhiên, dù là đời trước hay hai chúng ta cũng không còn bất kỳ liên hệ gì nữa. Mà Tiêu Mạc Ngôn từ nay về sau, không muốn nhìn thấy em nữa."
Vừa dứt lời, tay phải tái nhợt trượt xuống, Hạ Linh Doanh thất thần nhìn Tiêu Mạc Ngôn, đại não như ngừng hoạt động.
Tiêu Mạc Ngôn lẳng lặng nhìn nàng, thật lâu sau, từ trong túi lấy ra sợi lắc tay màu bạc, đặt trên mặt bàn gỗ, nói nhỏ:
"Hôm sinh nhật đó, tôi nhìn thấy em giấu nó phía sau, ghi tạc trong lòng, nhưng em lại dường như quên nó, không đề cập đến. Tôi thừa lúc em không để ý mà lấy đi, vẫn luôn giữ bên người, muốn có một ngày em tự tay đeo cho tôi. Bây giờ, đã không cần nữa, Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn tôi trước nay chưa từng hối hận vì những việc mình đã làm, bao gồm cả... tình yêu dành cho em."
Nói xong, Tiêu Mạc Ngôn xoay người sang chỗ khác, chậm rãi kéo hành lý ra ngoài, đang lúc đẩy cửa ra, cô nghĩ rằng từ nay về sau không còn liên hệ gì với cô gái này. Tiêu Mạc Ngôn vẫn không nhịn được, mắt mơ màng nhìn ngoài cửa, thì thào:
"Không cần dính dáng đến tôi, Hạ Hạ, đừng ép tôi phải hận em..."
Hạ Linh Doanh khóc thành tiếng:
"Nhưng mà, em yêu chị..."
Nước mắt rơi không ngừng, lời yêu chưa bao giờ nghe được giờ phút này lại phát ra, nhưng trong lòng không còn cảm xúc, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, gương mặt yếu ớt đầy nước mắt. Hạ Linh Doanh nhẹ giọng khóc nức nở, nước mắt ngập trong lòng hai người yêu nhau, chậm rãi trầm xuống, nhưng lại không nhìn nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT