Nghe Tiêu Mạc Ngôn nói, Hạ Linh Doanh lập tức đỏ mặt, giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ai ngờ nàng chưa kịp trả lời, cảm thấy trên người bị động nhẹ, mùi hương bạc hà và cảm giác áp bức đồng thời rời đi.
Hạ Linh Doanh khó hiểu híp mắt nhìn, chỉ thấy Tiêu Mạc Ngôn đang quay lưng với nàng, không biết loay hoay làm gì đó. Hạ Linh Doanh có chút tò mò nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Mạc Ngôn, cô lại muốn đùa giỡn kiểu gì đây? Lúc nãy rõ ràng hai người nói chuyện rất tốt, chị ấy sao lại... sao nói đi là đi... Cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ của mình, Hạ Linh Doanh ngồi dậy, cố gắng không nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn.
Đã gần sáng, phòng KTV dần dần im ắng, trên sofa nằm ngang dọc một đống người, nam nam nữ nữ đều nằm la liệt, ngủ thiếp đi. Mà bên cạnh màn hình còn một vài người rất có tinh thần, còn cầm mic chân thành xướng tình ca, mà đầu sỏ Tiêu Mạc Ngôn từ lâu thể lực chống đỡ không nổi, dựa lưng vào sofa ngủ ngon, hồn nhiên không biết Hạ Linh Doanh đã nhìn thấy, mọi người đều không để ý hai nguời họ.
Lúc này Tiêu Mạc Ngôn lại tà ác xoay người, vươn tay phải, ngón tay thon dài đều đặn, tay trái cầm khăn ướt, nghiêng mắt nhìn Hạ Linh Doanh, bắt chéo chân, cứ thế bắt đầu lau từng ngón, Hạ Linh Doanh chưa bao giờ thấy Tiêu Mạc Ngôn cẩn thận như thế, nghi hoặc nhìn cô, chỉ thấy cô tiếp tục lau ngón tay, như là cố ý, không ngừng đung đưa trước mắt nàng.
Trong nháy mắt mặt Hạ Linh Doanh đỏ lên, nhìn động tác của Tiêu Mạc Ngôn xấu xa mà bất an, nàng cắn môi dưới, đứng dậy cầm túi xách muốn đi ra ngoài. Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng, không chút hoang mang tà mị cười, chân dài duỗi ra, khiến Hạ Linh Doanh vấp phải, ngã ngồi trên sofa.
"Ôi, sao lại không cẩn thận vậy chứ?"
Tiêu Mạc Ngôn làm bộ dạng kích động đứng dậy, nôn nóng đỡ lấy Hạ Linh Doanh, ai ngờ lại không cẩn thận ngã lên người nàng, Tiêu Mạc Ngôn cọ cọ người, nhìn nàng mặt đỏ lên, uỷ khuất đến cực điểm, cô vui cười ngồi lên người nàng, đem hơi thở ấm áp phả vào tai nàng.
"Hạ Hạ, tôi rất tốt nha ~"
"Cái gì tốt? Chị tránh ra..."
Hạ Linh Doanh rõ ràng hít thở không thông, muốn đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra nhưng hai tay mềm nhũn, Tiêu Mạc Ngôn thấy thế càng thêm đắc ý, mọi người xung quanh nhìn, cô cầm lấy áo khoác che lên người Hạ Linh Doanh rồi đoan chính ngồi trên sofa, có vẻ nghiêm túc thưởng thức bài hát của người khác, nhưng tay lại giảo hoạt di chuyển, một phát liền ngay trọng điểm.
"Ưm... chị buông tay..."
Ngực bị tuỳ ý xoa nắn, Hạ Linh Doanh vừa thẹn vừa giận, giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, giọng nói không khống chế được hơi run. Tiêu Mạc Ngôn quay đầu, cười duyên nhìn Hạ Linh Doanh, rõ ràng không thèm xem nàng ra gì, khẽ nhướn mày, nhìn về phía Lam Thần.
"Em gọi đi, gọi càng lớn tiếng càng tốt. Ruồi bọ ở phía đối diện kia, không sợ họ nghe thì em cứ gọi."
"..."
Khi nói chuyện, ngón tay mảnh khảnh của cô linh hoạt cởi bỏ nút gài phía sau, không hề còn chướng ngại khiến Tiêu Mạc Ngôn nâng khoé miệng, ngón trỏ cùng ngón giữa ôm lấy hạt nhỏ lộ ra, hơi dùng lực, Tiêu Mạc Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng Hạ Linh Doanh chấn động cả người, nháy mắt không còn khí thế vừa rồi nữa.
"Ha ha ~"
Tiêu Mạc Ngôn cười ra tiếng, đôi mắt đẹp híp lại, thân mình hơi ngả về phía trước, liếm đôi môi đỏ mọng của Hạ Linh Doanh, nói nhỏ:
"Không lên tiếng sao? Thế này không được rồi, tôi thích nhất là giọng của em."
Nói xong, ngón tay Tiêu Mạc Ngôn dùng lực mạnh, Hạ Linh Doanh nhíu chặt mày, như mong muốn, Tiêu Mạc Ngôn nghe được tiếng ngâm khe khẽ của nàng.
"Nghe lời vậy sao? Tôi cũng không thích người quá ngoan..."
Giọng nói tà ác lại vang vọng bên tai, Hạ Linh Doanh gian nan mở hai mắt, nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười xấu xa, phun ra hai chữ:
"Khốn kiếp!"
Vì lời nói mất tự nhiên này của Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn cười vui, quay người lại, ghé vào người Hạ Linh Doanh, tay phải nâng lên vuốt ve đường cong trên nguời nàng. Miệng cũng không nhàn rỗi, Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu tìm đôi môi cô đã nhớ nhung bấy lâu, chầm chậm hôn xuống. Cạy ra hàm răng của nàng, đem đầu lưỡi nàng cuốn vào khoang miệng mình, bá đạo chiếm lấy, gắt gao dây dưa, không cho nàng một hơi thở dốc.
"Đau..."
Cánh môi bị Tiêu Mạc Ngôn cắn xé run lên, Hạ Linh Doanh nhẹ giọng xin tha thứ, Tiêu Mạc Ngôn vừa nghe càng hưng phấn, dùng lực kẹp lấy hai chân Hạ Linh Doanh, tay phải cũng thong thả dò xét đi xuống.
Tôi để cho em cười với Lam Thần! Tôi để cho em ăn đồ ăn cô ta gắp! Tôi để cho em đùa giỡn tính tình của tôi!
Nơi mềm mại bị kích thích, Hạ Linh Doanh như bị điện giật co hai chân, lại không biết vô tình hay cố ý mà chạm vào nơi nhạy cảm của Tiêu Mạc Ngôn, nữ vương lúc nãy còn cười vui vẻ giờ nhướn mày, chống lại cổ tay mềm nhũn của Hạ Linh Doanh, ghé vào thân thể nàng.
Chuyện tiếp theo...
Tiêu Mạc Ngôn ngửa đầu, dùng lực thở dốc, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là "tiếu lý tàng đao*". Hạ Linh Doanh đỏ mặt cưỡi trên người Tiêu Mạc Ngôn, bởi vì nàng không có sức lực mạnh, lại sợ cô phản pháo, nàng đem hai tay Tiêu Mạc Ngôn đặt dưới đầu gối mình.
*Tiếu lý tàng đao: câu này có nghĩa giống như câu 'Khẩu Phật tâm xà'.
Chung quy mọi người xung quanh tuy đang ngủ nhưng thần kinh vẫn rất nhạy cảm, Tiêu Mạc Ngôn không dám quá mức kiêu ngạo, giãy giụa một phen không thấy hiệu quả, cô cắn môi, thở hổn hển nhìn Hạ Linh Doanh, uy hiếp nói:
"Em xuống dưới, không thì đêm nay em biết tay tôi!"
Hạ Linh Doanh cũng có chút thở dốc, tức giận liếc nhìn cô, bây giờ mà xuống chắc chắc sẽ chết thảm hại hơn! Nói thế nào nàng cũng không muốn bị cái người vô lại này khi dễ hơn nữa! Bởi vì cưỡi trên người Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh sợ cô phản pháo lại khi nàng quay đi, nàng dựa vào tinh thần của mình, đem tay phải theo bắp đùi trơn bóng của Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi sờ soạng đi xuống, thân mình dùng lực ngửa ra sau.
"Ưm..."
Đôi tay mang chút hơi lạnh trượt trên đùi, chạm đến nơi kia, Tiêu Mạc Ngôn nhẹ hít không khí, thân thể hơi run, mở to hai mắt nhìn Hạ Linh Doanh. Cô bắt đầu hoài nghi Hạ Linh Doanh vừa nãy yếu đuối thoả hiệp nên thả lỏng cảnh giác mà thôi, ai ngờ... tiểu bạch thỏ sao lại có hành động như thế, một phát ngay trọng điểm?
Hạ Linh Doanh vốn là thử thăm dò, trong lòng còn có chút thấp thỏm, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn xinh đẹp nhíu mày, cũng có thể đoán được cảm xúc mãnh liệt của cô, đầu ngón tay có cảm giác ấm áp truyền đến, cho dù xấu hổ, Hạ Linh Doanh cũng không ngại cực khổ vận động, chuyển động qua lại rồi lại trượt xuống. Khi chạm đến nơi nhạy cảm nhất thì nàng như cá gặp nước, tốc độ càng lúc càng nhanh, Tiêu Mạc Ngôn gắt gao cắn tay phải, cố nén âm thanh phát ra, âm thanh nức nở giống như con cún nhỏ bị bắt nạt. Hạ Linh Doanh hoàn toàn không để ý đến cô, cánh tay mệt mỏi thì nằm trên người Tiêu Mạc Ngôn hít mấy hơi, lưu lại vài vết hôn đỏ sậm mới vừa lòng. Cứ như thế, Tiêu Mạc Ngôn bị tra tấn đến hết sức lực, Hạ Linh Doanh lúc này mới yên tâm trèo xuống, ngồi bên cạnh, thở hổn hển nghỉ ngơi, nheo mắt nhìn cô.
Em muốn nhìn xem chị còn câu dẫn người khác nổi không... còn dám khi dễ em không...
Tiêu Mạc Ngôn hai má ửng hồng, đôi mắt mê ly nhìn Hạ Linh Doanh, khí phách vừa rồi không còn nữa. Biết bây giờ cậy mạnh chỉ chọc giận Hạ Linh Doanh, hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Tiêu Mạc Ngôn dứt khoát tỏ ra đáng thương, cuộn tròn người, mắt lệ rưng rưng nhìn Hạ Linh Doanh.
Hạ Linh Doanh nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng, không thèm chấp nhất. Nói chung Tiêu Mạc Ngôn da mặt không dày thì nhiều người tưởng tượng không ra, tuy rằng lúc này trong mắt cô rưng rưng lệ nhưng lại khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước, Hạ Linh Doanh cố nén dục vọng trong lòng, mang theo túi xách chậm rãi đi ra ngoài, để lại Tiêu Mạc Ngôn một mình nằm trên sofa nghiến răng nghiến lợi.
Khoảng nửa giờ sau, Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy chân có chút sức lực, cô khẽ cắn môi, đỡ bàn đứng dậy, lại đợi một hồi, cô lúc này mới mạnh dạn xông ra ngoài. Dùng lực kéo cửa xe, một cước đạp chân ga, chạy nhanh về nhà, Tiêu Mạc Ngôn nắm tay lái thật chặt, trong lòng bốc hoả.
Ánh mắt kia của em là gì? Khinh bỉ? Khinh thường hay là xem thường?
Dọc đường đi, Tiêu Mạc Ngôn đắm chìm trong suy nghĩ bi tráng của mình, vượt đèn đỏ từng cái từng cái, đến nhà lúc nào không hay, vừa mới vào nhà, bà Từ liền đi ra đón:
"Ôi, tiểu thư, cô còn biết trở về sao?"
Bà Từ cười ấm áp nhìn Tiêu Mạc Ngôn, chính xác mà nói là nhìn vết đỏ chói mắt trên cổ cô, không cần xem biểu cảm của bà Từ, Tiêu Mạc Ngôn cũng biết là bà muốn nói gì đó, không kiên nhẫn vung tay lên, cô xoay người đi vào phòng ngủ. Đến cửa, Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, kéo mạnh cửa ra, chỉ thấy Hạ Linh Doanh đang nằm sấp trên giường, dép lê chỉnh tề đặt ở đầu giường, quần áo vừa rồi vẫn chưa thay. Tiêu Mạc Ngôn suy đoán, nàng hẳn là vì đợi cô nên không cởi quần áo, mà nàng lại không chịu nổi mệt mỏi, nên vừa dính giường thì đã thiếp đi. Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay trước ngực, hơi kiểng chân dựa vào khung cửa, tay chậm rãi xoa vết đỏ trên cổ, nheo mắt nhìn nguời trên giường.
Đang chờ tôi xuống tay?
Rón ra rón rén đi đến, Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu nhìn Hạ Linh Doanh ngủ say, hai má phiếm hồng, lông mi cong dài, cùng ngày thường không có chút khác biệt, chỉ có khoé miệng có ý cười là có chút khác, hơn nữa Tiêu Mạc Ngôn nhớ đến nụ cười đắc ý kia, trong lòng tức thì có khí gas hừng hực thiêu đốt.
Lần này, tôi nhất định phải dạy dỗ em!
Tiêu Mạc Ngôn nhìn quần áo của Hạ Linh Doanh, bởi vì trong phòng bật điều hoà, cho nên nàng đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, Tiêu Mạc Ngôn nghĩ nghĩ, tay chân rón rén cởi quần áo nàng, lộ ra làn da trắng tuyết, nhớ đến bộ dạng Hạ Linh Doanh thẹn thùng khi lần đầu tiên nhìn thấy thân thể cô, môi cô chợt nổi lên nụ cười xấu xa.
Bị ăn không phải rất khổ sao? Được lắm, Hạ Linh Doanh, lần này tôi không chỉ ăn sạch sẽ mà còn ăn em đến chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT