Đôi má nóng rực lên, trống ngực lần nữa lại nhảy lên điên cuồng.

Ống đi tiểu? Có phải là muốn...

Hạ Linh Doanh khẽ cắn môi, ngượng ngùng nhìn y tá, y tá cũng không thèm nhìn nàng, tự mình thu dọn xong rồi bưng ra ngoài.

Sợ run trong phút chốc, Hạ Linh Doanh chậm rãi đi đến bên giường, Tiêu Mạc Ngôn vẫn ngủ say như cũ, ánh mắt nàng không tự chủ dời xuống phía dưới...

Mà người nào đó nằm trên giường mê man dường như cũng có phản ứng, lông mi run run, có thể thấy mi mắt hé mở rất nhanh khép lại, đôi mày nhíu lại, có vẻ như khó chịu không yên. Trùng hợp thay bị ánh mắt Hạ Linh Doanh nhìn thấy, nàng tiến lên, cầm tay Tiêu Mạc Ngôn, hỏi:

"Thế nào? Tiêu, khó chịu hả? Chị..."

"Đến rồi!"

Giọng nói sang sảng của y tá cắt ngang câu hỏi của Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh nghe xong thân thể cứng đờ, xoay người lại thật chậm, không được tự nhiên nhìn cô y tá, đỏ mặt bất an. Y tá lợi dụng lúc Hạ Linh Doanh quay lại, nghiêng đầu liếc trộm Tiêu Mạc Ngôn một cái, trông thấy cô vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, nhưng mà có vẻ hơi dữ tợn. Không tự chủ, y tá mỉm cười.

Còn không tỉnh sao? Thật là lợn chết không sợ nước sôi a, ngay cả ống tiểu cũng không sợ?

Xoay người đem ống tiểu đưa cho Hạ Linh Doanh, y tá thấy hai tay Hạ Linh Doanh run lên, cô cười thoải mái an ủi:

"Không cần sợ, cô chỉ cần từ từ cắm ống này vào..."

Hạ Linh Doanh đỏ từ đầu đến chân, nàng xấu hổ vội vàng đẩy ống tiểu lại cho cô y tá.

"Tôi sẽ không..."

Y tá nháy mắt: "Ô, vậy để tôi cắm sao?"

Người nằm trên giường nghe nói như thế phản ứng càng dữ hơn, đôi mày nhíu thật chặt, hô hấp tăng nhanh. Hạ Linh Doanh vẫn đang cúi đầu xấu hổ không hề hay biết, y tá híp mắt tiến đến mấy bước, đi tới mép giường, cười hỏi:

"Tiêu tổng cũng không dậy nổi sao? Thật kỳ quái a, bác sĩ Chu Dĩnh nói cho tôi biết, cô ấy có kiểm tra Tiêu tổng, khi đó cô ấy rất là mạnh khoẻ a..."

"Bác sĩ Chu?"

Hạ Linh Doanh nhạy cảm phát hiện ra có điều không đúng, ngẩng đầu nhìn y tá.

Y tá hé miệng, giả vờ kinh ngạc:

"Đúng vậy, Hạ tiểu thư chẳng lẽ không biết? Mấy năm trước Tiêu tổng uống rượu bị loét dạ dày, chính là bác sĩ Chu điều trị cho cô ấy, đối với Tiêu tổng ấn tượng rất sâu sắc a~"

Cơ hồ là theo bản năng, Hạ Linh Doanh nhẹ giọng:

"Nam hay nữ?"

"Nữ."

Y tá không cần suy nghĩ đáp, cuối cùng, người nào đó vẫn luôn ngủ trên giường mở mắt, đôi mắt đẹp nén giận nhìn chằm chằm cô y tá, đáng tiếc là gương mặt tái nhợt thiếu đi khí thế, khiến cô tức giận thì căn bản là người đó không tôn trọng cô.

Y tá vui vẻ dịu dàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, vui sướng nói:

"Tiêu tổng tỉnh rồi!"

Hạ Linh Doanh nghe thấy thế ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, bước nhanh đến bên mép giường, kích động nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Quả nhiên, người nào đó ở trên giường không ngủ mê man nữa, mặc dù bệnh nhưng đôi mắt vẫn thâm tình nhìn nàng, tình cảm dịu dàng bắn tung toé, cũng không che giấu vui sướng. Một giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt Hạ Linh Doanh. Mới lúc nãy, một bụng lời muốn nói nhưng giờ lại không thốt nên lời. Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, không dời ánh mắt dù chỉ một chút, nhất thời quên mất tay phải vẫn đang nắm ống tiểu.

Mãi đến khi Tiêu Mạc Ngôn hoảng sợ nhìn tay phải của nàng, hít hít đôi môi khô khốc, chật vật thì thầm:

"Hạ Hạ... Không cần... Tôi, tôi tỉnh rồi..."

Hạ Linh Doanh nghe xong ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh, cười cười đem vật trong tay để xuống. Nàng vẫn còn chìm đắm trong sự vui sướng khi Tiêu Mạc Ngôn tỉnh lại, vẫn cứ nhìn cô chằm chằm. Y tá đứng một bên cũng rất biết phân biệt, nhìn thấy hai người trong không gian riêng biệt, xoay người rời đi, lúc gần đi còn không quên dặn dò:

"Tiêu tổng, phải chú ý thân thể, vẫn không thể vận động mạnh được. Còn nữa, bác sĩ Chu nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm, nói rằng cô ấy rất nhớ cô."

Đóng cửa lại, y tá nắm quyền, hưng phấn hát khe khẽ. Cô còn nhớ rõ năm đó Dĩnh bị Tiêu Mạc Ngôn vứt bỏ thê thảm thế nào, Tiêu Mạc Ngôn ở bệnh viện mấy ngày ngắn ngủi, liền câu hồn cô ấy, đoạt đi nụ hôn đầu của người ta, thế nhưng ra đường lại như người xa lạ không quen biết, người như vậy, nên kéo ra ngoài lấy roi đánh! Như thế cũng tốt, cư nhiên lại đến bệnh viện chúng ta, tôi chăm sóc cô Tiêu tổng à! Nhất định phải xả giận vì Dĩnh!

Cánh cửa bị đóng lại, bên trong phòng bệnh, hai người im lặng không nói gì.

Vẻ mặt vui vẻ của Hạ Linh Doanh đã sớm tan đi, thân thể hơi lùi về sau một chút, khoanh tay, mặt không đổi sắc nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Mà Tiêu Mạc Ngôn ngồi trên giường bệnh lúc này rõ ràng là cảm giác như rơi xuống Thái Bình Dương, không đủ sức dùng hành động để bày tỏ lòng mình, cũng chỉ có thể dùng một đôi mắt to, đáng thương đẫm lệ nhìn Hạ Linh Doanh, giả vờ vô tội.

Hạ Linh Doanh lạnh lùng nhìn cô:

"Chị tỉnh dậy lúc nào?"

Nói xong còn không quên bồi thêm một câu:

"Nếu gạt em thì coi chừng."

Tiêu Mạc Ngôn nhếch miệng, thành thật trả lời:

"Tỉnh dậy lúc sáng."

Nghe thấy thế, sắc mặt Hạ Linh Doanh đỏ lên, lập tức giận xoay người đi, mắt toả ra ánh lửa. Từ lúc Tiêu Mạc Ngôn hôn mê đến nay, nàng áy náy, tự trách mình, lo lắng đến đêm cũng không thể chợp mắt, nhưng người này lại đùa giỡn, tỉnh dậy cũng không nói cho nàng biết? Hay là muốn nhìn nàng lo lắng bất lực sao?!

"Chị tỉnh rồi cũng không nói cho em? Có biết em lo cho chị nhiều thế nào không? Có biết em nhìn thấy chị ở trên giường thì cảm thấy khổ sở thế nào không?"

Lời nói nghẹn ngào, Hạ Linh Doanh hít sâu một hơi, ép nước mắt vào trong:

"Tiêu Mạc Ngôn, chị nghĩ như thế nào?"

Thấy đôi mắt rưng rưng của Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn có cả một bụng uỷ khuất không thể trút ra, có phần đau lòng, đành cúi đầu, trong lòng không quên lẩm bẩm. Nữ nhân chết bầm, tôi đương nhiên hiểu rõ em khổ sở, em nghĩ rằng trong lòng tôi dễ chịu sao? Nằm trên giường một ngày một đêm không thể cử động, nếu như không phải em luôn lạnh như băng với tôi thì tôi làm sao giả bộ bệnh để... cho em đút tôi?

Một lúc lâu, Hạ Linh Doanh đè nén lửa giận trong lòng, đôi mắt đỏ thẳng tắp nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn liếc trộm nàng một cái, bị nhìn đến chột dạ, lúng ta lúng túng chuyển ánh mắt đi.

"Chị có biết là chị hôn mê có bao nhiêu cô gái tới thăm không?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, Tiêu Mạc Ngôn nghe xong cả kinh nhìn về phía Hạ Linh Doanh, mếu máo. Hoá ra em đang tính sổ sao? Nếu biết như thế tôi đã không thèm tỉnh dậy!

Hạ Linh Doanh mím môi, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, làm ra bộ dạng không có câu trả lời thề không bỏ qua.

Tiêu Mạc Ngôn thận trọng nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, lên tiếng thăm dò:

"Có mười mấy?"

"..."

Hạ Linh Doanh vừa nghe liền tức giận, nàng vốn thuận miệng hỏi, Tiêu Mạc Ngôn... chị cư nhiên lại dám cả gan đáp lại! Mười mấy? Chị sao không nói mấy trăm?

"Ách... Hạ Hạ, đầu tôi đau..."

"Không đúng, em nói là..."

Tiêu Mạc Ngôn muốn giải thích nhưng lại xấu hổ nhe răng, mồm miệng lắp bắp kịch liệt. Thấy không ổn, cô vội cau mày giả bộ khó chịu. Quả nhiên, Hạ Linh Doanh nghe nói thế lửa giận nhỏ dần, khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, một hồi lâu cũng không thấy cô làm sao, thở dài, không nói thêm gì nữa, ngồi xuống dựa vào ghế. Thân thể đến giờ mới được thả lỏng, vẻ mặt Hạ Linh Doanh có vẻ ấm ức, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Tiêu Mạc Ngôn trên giường có phần đau lòng nhìn nàng, không dám nói câu nào, âm thầm nghiến răng.

Hay cho Chu Dĩnh, cư nhiên lại phái người phục thù, một y tá nhỏ lại dám chơi trên đầu tôi?! Nếu không phải có em ấy ở đây, @#%@$% (nói lầm bầm)~

Dần dần, tiếng hít thở đều đều vang bên tai, Tiêu Mạc Ngôn cẩn thận cúi đầu nhìn, Hạ Linh Doanh đang gục bên mép giường, tay phải kéo chăn của cô ngủ say sưa, trên trán tán loạn một ít tóc đen, cả người mỏng manh. Tiêu Mạc Ngôn yêu thương nhìn nàng, muốn đưa tay vuốt lại tóc nàng nhưng khi cô khẽ động liền có cảm giác đau đớn truyền đến, cô cắn răng, mồ hôi lạnh chảy trên trán, Tiêu Mạc Ngôn căm giận thân thể bị băng bó này, lại vừa có chút bất đắc dĩ, kèm theo tiếng hít thở của Hạ Linh Doanh, nàng đã ngủ say nhưng trong mộng cũng mỉm cười ngọt ngào.

Vì cảm giác hạnh phúc này, Tiêu Mạc Ngôn cô sẽ dùng tính mạng để bảo vệ.

==========================

Mấy ngày kế tiếp, bởi vì có Hạ Linh Doanh chăm sóc, thân thể Tiêu Mạc Ngôn khôi phục rất nhanh, mỗi ngày đều là dáng vẻ tươi cười, ngoại trừ ngây ngốc nhìn Hạ Linh Doanh thì không có gì khác. Thân thể mới vừa năng động hơn, cô thỉnh thoảng hôn lén một cái, nắm bàn tay nhỏ bé chẳng hạn, chỉ cần Hạ Linh Doanh phản kháng, Tiêu Mạc Ngôn sẽ lớn tiếng la hét rằng người cô bị đau, Hạ Linh Doanh vừa tức vừa bất đắc dĩ, đành để mặc cho cô tuỳ ý làm bậy.

Buổi tối sau khi kết thúc công việc, nàng vội chạy đến bệnh viện, Hạ Linh Doanh không ngại cực khổ ôm máy tính xách tay, từng chút một kể ra tiến triển của công ty trong thời gian này. Tuy rằng yêu thương Tiêu Mạc Ngôn, nhưng có một số chuyện quan trọng cần có quyết định của cô. Trong công việc thì Tiêu Mạc Ngôn rất nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe, chỗ thiếu sót sẽ nói Hạ Linh Doanh ghi lại, thay mặt cô xử lý. Đối với lần này, Hạ Linh Doanh cũng đã nắm rõ tình hình của Thiên Hoàng nhưng không có tâm tình phức tạp như trước kia, bây giờ lòng nàng, tất cả đều đặt trên người Tiêu Mạc Ngôn.

Hạnh phúc đúng là được tích luỹ từng chút một, cô mệt mỏi, Hạ Linh Doanh khép quyển sổ lại, dựa theo lời bác sĩ, nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho Tiêu Mạc Ngôn, thận trọng giống như sợ thuỷ tinh dễ vỡ. Nhìn đôi mắt híp lại thoải mái giống như mèo của Tiêu Mạc Ngôn, mùi vị ngọt ngào giống như chocolate tượng trưng cho tình yêu ở trong lòng lan ra, trầm bổng lan đến toàn thân, nhè nhẹ, ấm áp, khiến cho người ta khao khát muốn cắn một miếng.

Thật là nhớ, cảm giác như vậy nhớ cả một đời.

Bà Từ mỗi ngày đều bưng canh gà đến thăm Tiêu Mạc Ngôn, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này đều sởn gai ốc rơi đầy đất, nhưng trên mặt lại không tránh khỏi vui mừng. Chờ Tiêu Mạc Ngôn khá hơn một chút, cô liền rùm beng đòi ăn thịt, bà Từ lại mỗi ngày làm thịt kho, đùi gà và giò heo mang đến, mà không phải là những món ăn mang tên đẹp đẽ, Tiêu Mạc Ngôn ăn đến cả người cảm thấy khó chịu, la hét kháng nghị nhưng mỗi lần đều bị Hạ Linh Doanh và bà Từ hợp sức không chút lưu tình trấn áp.Từ trước đến nay, A Sâm vốn không có biểu cảm gì lại nhún vai cười bên cạnh.

Tiêu Mạc Ngôn thoải mái thở dài, đưa mắt nhìn Hạ Linh Doanh thật sâu.

Hoá ra hạnh phúc lại gần trong gang tấc, cầm bàn tay em, Hạ Hạ, có em, cả đời này tôi không cần gì thêm nữa.

Mỗi lúc thế này, Hạ Linh Doanh cũng biết ý ngẩng đầu nhìn cô, đang lúc ánh mắt qua lại, tình cảm dịu dàng như nước, tâm tư như gảy đàn vút cao.

Nửa tháng sau, bác sĩ cuối cùng cũng đồng ý cho Tiêu Mạc Ngôn về nhà dưỡng bệnh, dặn dò rất nhiều, không được phép thế này, không được phép thế kia, Tiêu Mạc Ngôn nghe mà phát ngán, nhưng Hạ Linh Doanh lại kiên nhẫn nghe, ghi nhớ trong lòng. Lúc nói đến việc không nên sinh hoạt vợ chồng, bác sĩ không biết làm thế nào nhìn Tiêu tổng đỏ mặt trợn to hai mắt dường như muốn ăn tươi nuốt sống bác sĩ, bác sĩ lắc đầu, phất tay thả người.

Về đến nhà, Tiêu Mạc Ngôn đặt mông ngồi trên sofa, hai chân giang rộng ra, không có hình tượng nào có thể nói, đôi mắt đẹp híp lại, mập mờ nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh đỏ mặt, giả vờ không biết cúi đầu, đã vào nhà liền bật đèn xanh. Tiêu Mạc Ngôn nâng khoé miệng lên thành một nụ cười câu dẫn quỷ dị, vung tay trái dặn dò:

"Gần đây công ty chắc xảy ra không ít chuyện, Bà Từ và A Sâm đến công ty xem một chút đi."

A Sâm không nghĩ nhiều, gật đầu đi ra ngoài lái xe. Mà bà Từ lại mang vẻ mặt kinh hãi nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười xấu xa ngồi trên sofa, tay phải cô vẫn còn bó bột thật dày, thấp giọng hỏi:

"Tiểu thư a, người cô thế này..."

"À, bà đừng xía vào, tự tôi sẽ có chừng mực, đi nhanh lên đi."

Tiêu Mạc Ngôn bực mình, nóng nảy vung tay đuổi người, bà Từ nhìn cô một cái, sờ mũi rồi đi ra ngoài, không ngừng tự an ủi mình.

Ừm, không sợ, còn có Hạ Hạ, Hạ Hạ ý chí rất kiên định! Tuyệt đối sẽ không trơ mắt để tiểu thư làm càn!

Nhưng nghĩ đến mỗi lần Hạ Linh Doanh bị Tiêu Mạc Ngôn trêu chọc, gương mặt nàng hoàn toàn đỏ, trong lòng bà Từ hơi lo, đang đi ra cửa thì bà không yên lòng quay đầu lại nhìn vẻ mặt nhộn nhạo của Tiêu Mạc Ngôn, lắc đầu một cái.

Ít nhất... ít nhất tiểu thư sẽ không vì ham muốn cá nhân mà liều mạng... sẽ không...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play