Ăn xong điểm tâm, Tiêu Mạc Ngôn đưa Hạ Linh Doanh đến studio, Hạ Linh Doanh mặt không thay đổi nhìn cô, không nói gì cả, cầm túi xách lên rồi đi ra ngoài. Tiêu Mạc Ngôn thở dài, xoay người ném một ánh mắt về phía bà Từ đang giả bộ dọn dẹp rồi cầm chìa khoá xe đuổi theo nàng.
Ra đến giữa sân, chỉ có xe của Tiêu Mạc Ngôn đậu lại bất thường, Hạ Linh Doanh nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy xe nàng đâu, không tự chủ, nàng nhíu mày. Tiêu Mạc Ngôn đuổi theo nắm lấy tay Hạ Linh Doanh, mở cửa xe rồi đẩy nàng vào trong. Cô nhìn ra sự nghi hoặc của nàng nên vội giải thích:
"Đừng tìm nữa, xe của em tôi bảo A Sâm lái đi rồi, chạy lâu như vậy rồi mà chưa đem đi bảo dưỡng, lần này cần kiểm tra toàn bộ một lần, em muốn đi đâu cứ nói tôi đưa em đi là được."
"..."
Hạ Linh Doanh không nói gì, không cần nghĩ cũng biết Tiêu Mạc Ngôn giở trò lừa bịp người, vào xe, ngồi xuống vị trí cạnh bên tài xế, nàng tựa đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói gì với Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn cũng không vội nổ máy xe, xoay người qua đối diện Hạ Linh Doanh, nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, khẽ cười ra tiếng:
"Ôi, núi băng của tôi ghen sao?"
Trong lòng Tiêu Mạc Ngôn dâng lên một cảm giác vui vẻ, Tiêu Mạc Ngôn ghét mấy cô gái hay ghen tuông, bởi vì thế mà hao tổn tâm trí, Hồ Phi Phi là một người như thế. Nhưng người cô yêu ghen như thế, cư nhiên lại có mùi vị rất khác, Tiêu Mạc Ngôn trong lòng có chút hạnh phúc, xấu xa cười, nổi máu ghen chứng tỏ Hạ Linh Doanh yêu cô không phải sao? Ăn đi, ăn đi, cứ việc ăn đi! (ở đây là ăn giấm chua = ghen í ạ =)))
Hạ Linh Doanh nghe xong nhăn mặt nhíu mày, cũng không trả lời, vẫn như cũ không thèm nhìn cô.
Nàng ghen thì thế nào? Nàng ghen, ghen với những người đã từng ở bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, ghen với quan hệ giữa họ, ghen vì cảm giác họ rất quen thuộc, lúc trước là Hồ Phi Phi, bây giờ lại thêm Phương Nhược Lâm. Nàng có thể chấp nhận Tiêu Mạc Ngôn đã từng lăng nhăng, nhưng không có nghĩa là Hạ Linh Doanh có thể chịu đựng mấy người đó ở cùng nhau. Phụ nữ rất ích kỷ, đương nhiên không muốn người khác san sẻ người yêu của mình.
Tiêu Mạc Ngôn cười híp mắt nhìn Hạ Linh Doanh, đưa tay muốn ôm lấy nàng nhưng lại bị nàng hung hăng đẩy ra.
Sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn ý cười không giảm, thân thể nghiêng về trước, cương quyết ôm lấy Hạ Linh Doanh, cảm giác được nàng giãy giụa, cô cúi đầu hôn lên gò má trắng nõn của nàng. Quả nhiên người trong lòng cô không giận dỗi, nép sát vào lòng cô, thân thể vẫn cứng đờ như trước.
"Hạ Hạ, em không nên suy nghĩ nhiều, tôi và Phương Nhược Lâm chỉ là bạn bè thôi."
Không thấy Hạ Linh Doanh đáp lại, Tiêu Mạc Ngôn tiếp tục giải thích:
"Bọn tôi biết nhau rất nhiều năm rồi, cũng coi như là bạn thân nhưng chỉ giới hạn ở mức bạn. Nếu có thể, đã sớm ở bên cạnh nhau, làm sao chờ tới bây giờ? Lúc mới biết cô ấy, tôi mới vừa tiếp nhận Thiên Hoàng, mà cô ấy chỉ mới là một phóng viên mới ra đời."
Nói đến đây Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười câu dẫn.
"Khi đó mỗi ngày cô ấy đều bám theo xe tôi, muốn đào chút tin tức các loại, so với những ký giả khác thật khác biệt, cô ấy rất thông minh, thông minh đến mức tôi không thể cắt đuôi cô ấy được."
"Sau này tôi cảm thấy phiền, trực tiếp gõ cửa xe cô ấy nói chuyện, không nghĩ đến Phương Nhược Lâm đang ngậm bánh rán, cũng chẳng hề đếm xỉa đến tôi. Thật vất vả chờ cô ấy ăn xong, lại bị cô ấy một hơi vung cái lưỡi ba tấc nói mà không thèm để ý đến tôi một chút."
"Còn chị khi đó thì sao?"
Hạ Linh Doanh trong lòng cô rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, vẻ mặt không còn giận nữa nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Tôi đục khoét nền tảng a, dùng tiền thương lượng với cô ấy, đưa ra rất nhiều điều kiện. Lúc tôi cần, cô ấy sẽ giúp tôi, còn trong ngày thường Phương Nhược Lâm tuỳ ý muốn làm gì thì làm. Sau đó, dần dần thành quen, cảm thấy tính tình hai người rất hợp nhau, thế là trở thành bạn. Phương Nhược Lâm rất trọng nghĩa khí, khi đó tôi ở Thiên Hoàng căn bản là đứng không vững, cô ấy ở phía sau hỗ trợ tôi không ít."
Nghe thế, Hạ Linh Doanh lại cúi đầu, mím môi không nói lời nào. Tiêu Mạc Ngôn hiểu nàng đang nghĩ gì, cười khẽ, nắm lấy cằm nàng, nhẹ nhàng hôn một cái:
"Không được nghĩ nhiều, chỉ cần em ở bên cạnh tôi, thì cái gì cũng tốt hết."
Hạ Linh Doanh không hề giận dỗi, mặc cho Tiêu Mạc Ngôn ôm nàng. Tiêu Mạc Ngôn đã trải qua 25 năm không có nàng, trống rỗng, nhưng từ nay về sau, nàng nhất định dốc hết sức bù đắp.
Đang lúc Hạ Linh Doanh đang suy nghĩ, Tiêu Mạc Ngôn chợt siết chặt tay, nghiêng người sang, Hạ Linh Doanh liền bị ghìm thật chặt lên ghế, nàng vừa mới ngẩng đầu, môi nàng trong phút chốc có một cảm giác mát lạnh bị một đôi môi mỏng mang theo ý cướp đoạt đặt lên...
"Giải thích nhiều như vậy, cũng phải cho tôi ít lợi lộc phải không?"
Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu thật thấp thở hổn hển, tay siết chặt hông của Hạ Linh Doanh, một tay kia đặt sau đầu nàng kéo về phía cô. Lời lẽ của Tiêu Mạc Ngôn và cô ấy cho người ta cảm giác giống nhau như đúc, phóng ra hết thảy khí thế cố che giấu, cạy môi nàng ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, thành công chiếm đoạt thành trì...
"Bộp bộp bộp"
Lúc hai người đang hôn hăng say, bà Từ ngoài xe liều mạng gõ cửa, liên tục vùng vẫy cái túi trong tay.
"Đừng... có người..."
Hạ Linh Doanh thở gấp muốn đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra nhưng lại bị cô dùng sức ôm chặt không thể cử động:
"Đừng nhúc nhích..."
Bà Từ mở to mắt nhìn hai người không thèm đếm xỉa đến bà, có chút nổi giận, bà gõ càng mạnh, gõ lên cửa sổ xe bộp bộp, lên tiếng:
"Hai người được rồi a! Bây giờ là mấy giờ rồi! Tiểu thư, cô không sợ trễ giờ Hạ Hạ đến trường quay a, tôi bảo hai người được rồi nga, tôi còn ở đây nga..."
"Bà làm cái gì thế hả???!!!"
Tiêu Mạc Ngôn bị tiếng ồn ào làm phiền, ngồi dậy, mở cửa xe tức giận nhìn bà Từ, không nén được hét lên. Bà Từ liếc cô một cái, đem cái túi nhét vào trong tay Tiêu Mạc Ngôn, lắc đầu lầm bầm:
"Có vợ liền quên tôi, người nào đó a..."
Nói xong ở trong ánh nhìn kinh ngạc của hai người, bà Từ giậm chân bỏ đi vào nhà, bóng lưng có phần cô đơn. Một hồi lâu, Tiêu Mạc Ngôn buồn cười nhìn Hạ Linh Doanh:
"Bà ấy là người nào a!"
Hạ Linh Doanh nhàn nhạt cười, lòng tràn đầy hạnh phúc, đưa tay ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn, dụi đầu vào ngực cô, tham lam hít lấy mùi hương bạc hà trên người cô, nói nhỏ:
"Người nào? Giống như người của chị..."
"..."
Đến trường quay, không để Hạ Linh Doanh khó xử, Tiêu Mạc Ngôn cũng không theo vào mà cười yêu cầu một cái hôn rồi hấp tấp chạy về công ty. Lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh cười nhạt. Một hồi lâu, nàng xoay người đi vào trường quay, giữa đôi mày không còn vẻ lạnh lùng như trước mà sinh ra một phần tình cảm ấm áp.
Lam Thần và Giang Phong đã sớm đến trước, trông thấy Hạ Linh Doanh đi vào, cười nghênh đón:
"Hạ Hạ..."
"Sao cô lại đến đây?"
Hạ Linh Doanh có phần kinh ngạc nhìn Lam Thần, ánh mắt lặp tức chuyển đến vai phải của cô ấy.
Lam Thần cười cười, khoe sức vung tay phải, chứng minh bản thân không sao:
"Cũng không thể vì một mình tôi mà làm chậm tiến độ quay, đến cuối tập bảy thì dù cắn răng cũng chịu được mà, vai diễn này thực sự tôi chịu đủ rồi, vẫn nên sớm kết thúc thôi."
Hạ Linh Doanh gật đầu, không nói thêm nữa, chuông điện thoại di động vang lên, nàng lấy di động ra nhìn rồi không nén được cười thành tiếng.
Tiêu Mạc Ngôn: Sau khi xong việc tôi đến đón em, cùng ra ngoài ăn, không cần lo bà Từ, tôi đang tính tìm cho bà ấy một lão bạn già thối, tiết kiệm 'chuyện tốt' bà ấy xen vào. Em nói xem nên tìm nam hay nữ? (=))))
Lam Thần không chớp mắt nhìn Hạ Linh Doanh, ý cười trong mắt tan đi, hít một hơi sâu:
"Hạ Hạ, có phải cô cùng Tiêu Mạc Ngôn đang quen nhau?!"
Cất điện thoại, Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn Lam Thần:
"Tôi nghĩ cô không nên quản chuyện của tôi."
Lam Thần nhẹ rít một tiếng, lắc đầu:
"Hạ Hạ, cô đừng quên, cô và Tiêu Mạc Ngôn không thể nào ở bên nhau, nếu để cha nuôi biết được..."
Ánh mắt Hạ Linh Doanh bỗng trở nên sắc bén, mặt lạnh nhìn Lam Thần, sắc mặt Lam Thần liền tái xanh nhìn lại Hạ Linh Doanh, một lúc lâu không nói gì, vung tay một cái, có vẻ bất mãn rời đi.
========================
"Cái gì? Chị lặp lại lần nữa, Tiêu Mạc Ngôn, chị lặp lại lần nữa!!"
Hồ Phi Phi tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, gần như gào lên.
Tiêu Mạc Ngôn phất tay một cái, lạnh như băng nhìn cô ta:
"Tôi và Hạ Linh Doanh đang quen nhau, không muốn cô ấy suy nghĩ nhiều, cho nên sau này cô không nên đến Thiên Hoàng tìm tôi nữa."
Hồ Phi Phi tức giận thân thể như nhũn ra, ngửa đầu, nước mắt chảy xuống, cắn môi không cam lòng nhìn Tiêu Mạc Ngôn:
"Mạc Mạc, em đối với chị không tốt sao? Vì sao chị thà rằng chọn một kẻ đầu gỗ vô tình cũng không yêu em?"
Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, tay phải vỗ nhẹ lên trán, vừa mới nghỉ trưa đã gặp cô ta, thật vất vã mới có chút thời gian nghỉ ngơi lại bị Hồ Phi Phi gây khó dễ chiếm lấy, giọng nói có phần không kiên nhẫn:
"Cô ấy có được hay không, không đến phiên cô nói. Tôi nói rồi, cô có đồng ý hay không thì sau này cũng không cho đến tìm tôi nữa!"
"Tiêu Mạc Ngôn, đồ vô lại!"
Hồ Phi Phi cắn răng nghiến lợi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nước mắt khổ sở chảy vào miệng, trong mắt tràn đầy không cam lòng. Dựa vào cái gì? Hạ Linh Doanh dựa vào cái gì cướp đi Tiêu Mạc Ngôn của cô?! Cô ở bên Tiêu Mạc Ngôn đã bốn năm! Nhưng Hạ Linh Doanh thì sao? Chưa từng bỏ ra bất cứ gì, đã trực tiếp cướp đi cô ấy?!
"Tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu!"
Hồ Phi Phi hô to rồi xoay người rời khỏi, lại bị Tiêu Mạc Ngôn kéo tay chặn lại, sắc mặt âm trầm, lạnh như băng nói nhỏ:
"Hồ Phi Phi, cô nếu còn dám động đến Hạ Linh Doanh, tôi nhất định sẽ không để yên, cô cứ chờ xem!"
Hồ Phi Phi xoay người lại, trợn to hai mắt, bất khả tư nghị nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nước mắt rơi không ngừng, một giọt chảy xuống. Một lúc lâu sau cô rút tay đang bị Tiêu Mạc Ngôn làm đau. Xuyên qua nước mắt, Hồ Phi Phi nhìn đôi mắt không thấy độ ấm của Tiêu Mạc Ngôn, nỗi ghen ghét giày vò lòng cô đau xé, Tiêu Mạc Ngôn, vì một cô gái lại đối xử với tôi như thế?! Trong cơn giận dữ, Hồ Phi Phi thuận tay cầm lấy ống đựng bút bằng cẩm thạch giơ lên cao, hung hăng hướng về Tiêu Mạc Ngôn đập xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT