Tiêu Mạc Ngôn sinh ngày đó, bệnh viện cùng với các bác sĩ đỡ đẻ có biểu hiện vô cùng đặc biệt như tiếp Alexander.
Ông ta xem như được mở rộng tầm mắt rồi, một nhà già trẻ đều đến cả, mà khi ông ta mở cửa phòng sinh nhìn thấy cả đám gái đẹp, tự nhiên thấy hoa cả mắt. Hơn nữa đám phụ nữ này so ra còn đẹp rung động lòng người hơn cả minh tinh, khí chất người nào cũng như nhau, trong tiếng dặn dò của đám phụ nữ này, Tiêu tổng bắt đầu sinh con, theo như yêu cầu, chỉ một mình Hạ Linh Doanh có thể vào trong.
Trong phòng sinh, tiếng hét kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu của Tiêu tổng hù Tiểu Thảo ngồi bên ngoài lun lập cập. Phong tổng nhìn nàng cười hỏi: "Sao vậy, em còn muốn sinh không?"
"Cái này có chỗ nào giống sinh em bé chứ, quả thật là hình phạt, ai không biết còn tưởng Tiêu tổng bị tùng xẻo nữa đó." Tiểu Thảo có chút đau lòng Tiêu Mạc Ngôn, tuy rằng Tiêu Mạc Ngôn không việc gì làm thích trêu ghẹo nàng, nhưng vào thời khắc quan trọng thì Tiêu tổng cũng đã giúp đỡ Phong nhà nàng, hơn nữa, có Tiêu tổng ở đây mọi người rất đoàn kết, cùng nhau họp sức khi dễ chị ấy, nhìn bộ dạng xám xịt của chị ấy khiến mọi người vui vẻ.
Dạ Ngưng cũng sốt ruột, dậm chân đi qua đi lại, nghe Tiêu Mạc Ngôn hét lên, âm sau cao hơn âm trước, nàng nhíu mày: "Tiêu tổng chị không đi luyện cao âm thì quá đáng tiếc rồi."
"Nào có ai như cô bỏ đá xuống giếng vậy."
A Đan không vui, ngay giây phút quan trọng đứng ra. "Nói thế nào thì Tiêu tổng chúng tôi cũng phải là mầm mống opera chứ."
...
Mấy người ở ngoài cửa bàn luận sôi nổi, trong phòng, Tiêu Mạc Ngôn một tay nắm chặt tay Hạ Linh Doanh, đầu đầy mồ hôi, xém chút cắn lưỡi tự tử luôn.
"Mẹ nó chứ, lúc, lúc ở trong bụng đã giày vò tôi.... Lúc sinh... còn... còn giày vò tôi nữa, nếu sinh ra mà không phải mỹ nhân, tôi nhét nó vô trở lại...."
Hạ Linh Doanh dở khóc dở cười, nắm thật chặc tay cô xoa dịu, "Được được được, đứa bé của Tiêu tổng chúng ta sinh nhất định là một cô gái rất đẹp, rất rất xinh đẹp."
Đến lúc này mà còn quan tâm nhan sắc đứa bé chắc cũng chỉ có một mình Tiêu tổng thôi, y tá bên cạnh nhìn cô sinh đau khổ, cũng có chút sốt ruột, "Chị dùng sức đi, dùng sức vào."
Tiêu Mạc Ngôn lấy lại hô hấp, đầu tóc rối bời, trên mặt còn ửng hồng, "Tôi đang dùng sức đây... tôi dùng sức đến mức shit cũng ra luôn..." (tui phải dùng tiếng Anh ở chữ đó thôi, độc giả tự điền tiếng Việt vào đi =.=!)
...
Tiêu Mạc Ngôn nói toàn những lời thật lòng, làm gì còn bận tâm nghĩ xem nó thế nào, Hạ Linh Doanh không ngừng lau mồ hôi trên trán cô, nhìn cô đau khổ mà lòng nàng xót xa.
Một đứa bé, mất trọn vẹn bốn giờ để sinh ra, khi tiếng khóc của đứa bé vang lên, nước mắt Hạ Linh Doanh cũng theo đó mà chảy xuống. Đó là giây phút khổ tẫn cam lai (thời kỳ cực khổ đã qua), đó là sự xúc động của lần đầu làm mẹ.
"Sinh rồi, sinh rồi!"
Mọi người xung quanh vô cùng vui mừng, Tiêu Mạc Ngôn đã sức cùng lực kiệt, nhắm mắt lại, Hạ Linh Doanh đứng dậy đặt một nụ hôn lên trán cô. "Mẹ Tiêu, vất vả rồi."
Mấy người bên ngoài phòng bắt đầu nóng nảy, ồn ào xém chút xông vào phòng sinh, bác sĩ ôm em bé ngoắc tay với Hạ Linh Doanh. "Cô đến xem."
Hạ Linh Doanh có chút khẩn trương lấy tay chà xát quần, đi đến trước mặt bác sĩ, nhìn đứa bé tay chân nhỏ nhỏ, không dám ôm.
Tiêu Mạc Ngôn buồn cười nhìn nàng, chịu đựng biết bao thống khổ toàn bộ hóa thành hai dòng lệ nơi khóe mắt.
Chờ đến khi mấy người kia đủ tư cách vào thăm em bé, Hạ Linh Doanh đã có thể ôm em bé một cách thuần thục, đứa bé đủ tháng, tám cân bốn lượng (4,2kg... nặng dzữ), bác sĩ nói là năm nay đã đỡ đẻ một đứa trẻ rất béo, mọi người đều vây quanh nhìn em bé, ngược lại chỉ A Đan phát hiện Tiêu Mạc Ngôn khác thường. Tiêu Mạc Ngôn nghiêng đầu, vẻ mặt nóng nảy, miệng cũng vểnh lên, cực kỳ không vui.
"Phu nhân, Tiêu tổng làm sao vậy?"
A Đan buồn bực nhìn Hạ Linh Doanh hỏi, người ta sinh con xong ai cũng vui mừng, sao Tiêu tổng lại khác họ. Hạ Linh Doanh ôm Mỹ Nhân cười không ngừng, hướng Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, "Tự cô hỏi chị ấy đi."
"Tiêu tổng, chị xem, vóc dáng thật đẹp."
A Đan nịnh nọt nói, Tiêu Mạc Ngôn nhìn cũng không thèm nhìn nàng, la hét: "Xấu muốn chết!" Làm gì có đứa trẻ nào xấu như thế? Cô đau muốn chết vậy mà lại sinh ra quả trứng gà đỏ? Mặt mũi phải trắng như tuyết chứ? Còn coi làn da kìa, nhăn nheo còn hơn cả bà Từ, trời ơi!!! Nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, cô thật kông thể tin được Tiêu Mạc Ngôn lại có thể sinh ra một đứa bé xấu đến như vậy. (lớn lên nó đẹp như Hạ Hạ của chế đó chế à!!!)
Mấy người đều cười phì, vẻ mặt Hạ Linh Doanh thật là bất đắc dĩ, Tiểu Thảo hai mắt sáng rỡ nhìn em bé, nhỏ giọng nói: "Hình dáng giống Tiêu tổng, nhưng nhìn chung tổng thể lại giống Hạ Hạ, nhất là cái miệng, quả thật giống như đúc, thật đúng là nghĩ đến ai thì giống người đó nha."
"Ai nói giống vợ tôi, vợ tôi làm gì xấu như vậy chứ!"
Tiêu Mạc Ngôn không chút nào giống như mới vừa sanh con xong, tinh thần phấn chấn đến nổi có thể cùng mọi người đánh ba trăm hiệp, Hạ Linh Doanh cưng chiều cười: "Được được được, giống chị giống chị."
Tiêu Mạc Ngôn:...
Cục cưng trong lòng là đứa con của nàng và Tiêu Mạc Ngôn, giờ phút này, Hạ Linh Doanh không biết làm sao diễn tả nỗi lòng mình. Nàng bây giờ, có thể vì đứa con mà buông bỏ tất cả. Ngẫm lại trước đây tranh cãi cùng Tiêu Mạc Ngôn về những cái gọi là theo đuổi hoặc độc lập, ngay lúc này tất cả đều tan thành mây khói, toàn thân nàng tản ra hào quang của mẹ, ánh mắt nhìn đứa con tràn đầy tình thâm.
Dạ Ngưng lén lút chạy lại chỗ Tiêu Mạc Ngôn, kề tai nói nhỏ. "Nhìn kìa, vợ chị lúc nào lại dùng ánh mắt này nhìn ai khác ngoài chị?"
Tiêu Mạc Ngôn bỗng bị nói trúng tim đen, nhíu mày. Thôi xong, chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra. Tên Mỹ Nhân béo này nhất định sẽ cùng cô đùa thật lâu trên con đường tranh sủng cho coi.
"Dạ Ngưng, em làm gì đó, lại đây!"
Cô Tiếu lên tiếng, nàng nhìn vẻ mặt xấu xa của Dạ Ngưng nghĩ chắc sẽ không làm chuyện gì tốt lành. Hạ Linh Doanh ôm em bé một hồi đưa lại cho A Đan, nàng đi đến bên giường bệnh, vuốt tóc Tiêu Mạc Ngôn: "Sau này Mỹ Nhân nhất định sẽ là một cô gái rất đẹp, nếu chị muốn em bé mới sinh có một ngày mà đã tóc dài vóc dáng thon thả, còn không phải hù chết thiên hạ sao."
"Nhưng sao nó lại béo ú như vậy chứ, đứa nhỏ này không có điểm nào giống hai chúng ta hết, em xem nó lớn lên như vậy." Tiêu Mạc Ngôn cũng mặc kệ em bé gọi là Mỹ Nhân, tận đáy lòng cô cảm thấy đứa bé này không xứng với danh hiệu mỹ nhân. Hạ Linh Doanh muốn an ủi, A Đan vội chạy vào nói, "Phu nhân, người vắt sữa đã đến."
......
Lần này, tất cả mọi người cười trộm, ai sinh con cũng đều biết, vì để cho em bé có sữa, tìm một người vắt sữa đến để kích sữa là không thể thiếu. A Sâm đã có con, việc này anh ta rất rõ. Cũng vì tính tình Tiêu Mạc Ngôn nên anh ta phải tìm Hạ Linh Doanh, độ lực vắt sữa cũng không nhẹ, nên nhất định sẽ rất đau nhức, với cái tính sợ đau của Tiêu tổng khẳng định sẽ không vui, chỉ phải đem Hạ Linh Doanh ra dọa cô thôi. Trong lúc vô tình, tất cả mọi người đều biết được nhược điểm của Tiêu tổng, luôn có thể một quyền hạ gục cô, không cho cô cơ hội phản kháng.
Vượt qua tất cả dự kiến của mọi người, lần này Hạ Linh Doanh gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, "Không cần."
Tiêu Mạc Ngôn vừa bất ngờ mừng rỡ rồi lại buồn bực nhìn Hạ Linh Doanh, nay vợ đổi tính à?
"Nhưng không vắt sữa là không được đâu..." A Đan cũng xáp lại, lúc nhỏ nàng thường giúp hàng xóm trông em bé, biết rõ tầm quan trọng của vắt sữa. Hạ Linh Doanh lắc đầu, kiên định nói: "Không cần, tôi làm là được."
"Cô làm?"
A Sâm kinh ngạc hỏi, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều hướng về Hạ Linh Doanh. Mặt Hạ Linh Doanh có chút hồng, nàng nhẹ gật đầu. Từ khi Tiêu Mạc Ngôn ở nhà chờ sinh, nàng đã hỏi hết bạn bè thân thiết rồi, lúc vừa nghe cụm từ người vắt sữa thì nàng đã nhíu mày. Hạ Linh Doanh cắn môi dưới, lén liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, bống thấy Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng với ánh mắt xấu xa, trong mắt sáng tỏ mọi thứ, bất tri bất giác, tim Hạ Linh Doanh run lên.
"Nhìn cái gì, mọi người xem cũng xem rồi, em bé được đem về phòng săn sóc, giải tán giải tán, khụ khụ, giải tán đi."
A Đan lập tức triển khai tác dụng của một đội trưởng trong quân đội, bắt đầu xua tán đám người, Tiểu Thảo muốn ngắm em bé không chịu đi, A Đan nhíu mày, "Đi mau đi, phu nhân người ta phải vắt sữa cho Tiêu tổng rồi."
"..."
Mặt Hạ Linh Doanh như bị lửa thiêu, đỏ lên, tính nàng hướng nội, lại có Phong tổng và cô Tiếu ở đây, mấy người khác còn đỡ, mà hai người này tuyệt đối là ở đẳng cấp cáo già, lời vừa nói ra, Hạ Linh Doanh cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nữa.
"Được rồi, Tiểu Thảo, đừng làm chậm trễ." Phong tổng nhịn cười kéo đứa trẻ nhà mình đi, chờ sau khi đóng cửa, cả buổi Hạ Linh Doanh vẫn không dám ngẩng đầu.
"Không nghĩ tới em còn có tay nghề này, người ta em bé còn nằm trên giường mà em đã gấp đến không chịu nổi như vậy rồi." Tiêu Mạc Ngôn cười như hồ ly tinh, xem ra đúng là cô bảo dưỡng tốt, vừa sinh em bé xong mà sức lực còn dồi dào như vậy. Hạ Linh Doanh giận liếc cô, "Đừng nói nhảm, rất đau đó."
"Vậy còn phải xem là ai xoa kìa." Tiêu tổng là ai? Thiên hạ đệ nhất vô sỉ không biết xấu hổ, muốn nói đến lưu manh chọc ghẹo, cô nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
"Người xa lạ vắt thì đương nhiên đau gần chết, nhưng nếu là vợ vắt thì ~"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn bộ dạng xấu hổ của Hạ Linh Doanh thì cười sảng khoái, Hạ Linh Doanh vội lấy tay bịt miẹng cô, "Chị nhỏ tiếng chút đi, mọi người nghe hết bây giờ."
Tiêu Mạc Ngôn mượn cơ hội liếm một phát lên tay Hạ Linh Doanh, ánh mắt lấp lánh, mặt Hạ Linh Doanh nóng lên, vội rụt tay về.
"Chơi dơ quá."
"Là em thì không dơ." Tiêu Mạc Ngôn có thể xem như một miệng toàn lời buồn nôn, phải biết trong thời gian mang thai Mỹ Nhân, nhất là mấy tháng sau, quả thật có thể dùng từ 'tàn tật' để hình dung chính mình. Rất nhiều người có con thì linh hoạt hơn, còn cô thì ngược lại bụng bự như đẩy tạ, chân bước cũng không nổi, đến khi sắp sinh, mỗi lần trở mình đều cần Hạ Linh Doanh lật giúp cô, ngày nào cũng đau lưng, lúc nào ngủ cũng phải kê cái gối sau lưng, hít thở cũng khó khăn, phải mà biết sớm sẽ sinh ra một con heo đỏ thẫm như vậy, thì lúc trước dù nói gì cô cũng không cần, nghĩ vậy, Tiêu Mạc Ngôn cười nhìn Hạ Linh Doanh, "Vợ, sinh một đứa là đủ rồi, tôi không sinh nữa đâu, mà em cũng không sinh được, vậy một đứa thôi nha."
Tiêu Mạc Ngôn hiểu Hạ Linh Doanh nhất, biết nàng luôn muốn tự mình sinh con, Hạ Linh Doanh nhìn cô một cái, cười khẽ: "Thân thể em không được?"
"Ừa, đúng rồi, không phải kết quả kiểm tra sức khỏe ghi vậy sao." Tiêu Mạc Ngôn có chút chột dạ, nhưng trên mặt vẫn không gì khác lạ. Hạ Linh Doanh lắc đầu, không chấp nhặt với cô, "Được rồi, chị nằm xuống, em đi rửa tay, sữa thì nhất định phải vắt."
"Được được."
Phụ nữ có thai nào cũng vừa nghe đến vắt sữa thì sợ hãi, nhưng Tiêu tổng lại vô cùng ngoan ngoãn nằm trên giường, nếu không phải thân thể suy yếu không ngồi dậy nổi, cô chắc chắn sẽ gắn một dây pháo trên đèn trần bệnh viện đốt pháo ăn mừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT