Không có Hạ Linh Doanh bên người, Tiêu Mạc Ngôn cảm giác mình mỗi ngày đều như mất hồn, cuộc sống dường như mất đi trọng tâm.

Công việc vẫn như cũ, cuộc sống vẫn không đổi, nhà vẫn vậy, nhưng Tiêu Mạc Ngôn lại cảm thấy trong lòng trống không hốt hoảng, có cảm giác như thiếu chút gì đó. Ban ngày còn đỡ, nhất là mỗi khuya về nhà, một mình nằm trên giường, một trời tưởng niệm nhung nhớ không còn ẩn núp mà ào ào đến, đánh cho Tiêu Mạc Ngôn không biết phải làm sao, chỉ đơn giản vài tin nhắn và cuộc gọi đối với nỗi khổ tương tư căn bản như muối bỏ biển, có đôi khi, thậm chí sau khi cúp máy thì lại càng có cảm giác hư không.

Người có lúc chính là loại động vật mâu thuẫn như vậy đó, lúc bị người quản thúc sẽ cảm thấy phiền, còn khi không còn ai quản lý nữa, ngược lại sẽ thấy toàn thân không được tự nhiên.

Sáng sớm, Tiêu Mạc Ngôn cả người không thoải mái hiếm khi hào phóng mời Niên Mộ Ngôn vào văn phòng uống trà.

Niên Mộ Ngôn ngồi trên ghế sa lon thổi lá trà, buồn cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Khoảng thời gian gần đây Thánh Hoàng không tính là bận rộn, thậm chí có thể dùng từ thanh nhàn để hình dung, làm sao mà càng thanh nhàn thì màu da Tiêu tổng trái lại càng thêm không tốt đây? Nếu không phải có trang điểm, Niên Mộ Ngôn khẳng định sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn tái nhợt. Nàng nhịn không được trêu chọc, "Không phải là mới rời đi nửa tháng thôi sao, Tiêu tổng, làm sao cô tiều tụy thành như vậy? Chậc chậc chậc, nếu tôi là Hạ Hạ, nhìn thấy không biết sẽ đau lòng đến cỡ nào đây."

"Cô bớt châm chọc đi." Tiêu Mạc Ngôn liếc nàng một cái, kéo ghế chủ tịch ngồi dựa vào, đi thẳng vào đề, "Mộ Mộ, cô không phát hiện ra công ty chúng ta bây giờ phát triển rất hạn chế sao?"

Một chữ "Mộ Mộ" làm cho toàn thân Niên Mộ Ngôn phát run, tách trà bưng trên tay xém chút văng ra ngoài, vội vàng đặt tách trà lên bàn, nuốt ngụm nước miếng, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Đừng đừng đừng, Tiêu tổng, có gì thì cô trực tiếp nói ra, còn Mộ Mộ? Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi? Cô là người thế nào tôi còn không biết sao, đừng dùng điệu bộ này."

Tiêu Mạc Ngôn chỉ đợi những lời này của Niên Mộ Ngôn, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hơi nhíu mày, giọng nói dịu dàng: "Nhìn giám đốc Niên của chúng ta xem, thật sự càng ngày càng thông minh, tôi thích." . 𝘛hử‎ đọc‎ t𝑟𝘶yện‎ không‎ q𝘶ảng‎ cáo‎ tại‎ ~‎ 𝘛𝖱𝘶‎ 𝐌𝘛𝖱𝗨YeN.vn‎ ~

"..."

Niên Mộ Ngôn lập tức mặt mày căng thẳng, ngồi thẳng người, vẻ mặt như gặp kẻ địch nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Cô giở trò quỷ gì đây?"

"Tôi còn không phải đang vì lợi ích của Thánh Hoàng mà suy nghĩ sao, mấy bữa nay tôi cẩn thận phân tích thoáng qua hình thức công ty, cảm thấy chúng ta vẫn đang phát triển lớn duy nhất ở thành thị mà thôi."

"Duy nhất?" Nếu như nhắc tới công việc, Niên Mộ Ngôn cũng không còn vui đùa, nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, nháy mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn: "Vẫn sao? Các thành phố tuyến đầu và tuyến hai cơ bản đều đã có chi nhánh, Tiêu tổng, khẩu vị của cô không nên lớn quá. Tôi nhớ lần trước cô đã nói giờ là giai đoạn ổn định, không cần thiết mở rộng."

Cả người Tiêu Mạc Ngôn dựa vào ghế chủ tịch, mười ngón tay đan vào nhau, mặt không biểu tình nhìn Niên Mộ Ngôn, "Tôi đã nói bao giờ?"

"... Được rồi, cô nói gì cũng có lý, vậy thì, Tiêu tổng lại nhìn trúng thành phố nào nữa?"

Tiêu Mạc Ngôn nhíu nhíu mày, bộ dạng rất đau đầu, "Nhìn trúng thành phố thì không có, chỉ là phân tích một chút điểm phát triển của chúng ta, luôn cảm thấy quá giới hạn, tất cả đều tập trung ở thành phố lớn, mục nát, giờ là thời đại nào rồi, chúng ta thế nhưng là công ty truyền thông giải trí, phải khai thác một số thành phố có điểm đặc sắc chứ."

"Thành phố có điểm đặc sắc?" Niên Mộ Ngôn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, hiện tại nàng rất muốn xông lên bóp cổ người phụ nữ này để cô ta nhanh chóng nói hết những thứ đang chứa trong bụng ra đi.

"Ha ha, cô cứ nói xem? Giám đốc Niên?"

Dường như có thể nhìn thấu trong lòng Niên Mộ Ngôn muốn gì, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu mỉm cười nhìn nàng đặt câu hỏi, Niên Mộ Ngôn tỏ vẻ ngoài cười nhưng lòng không cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng thành phố đặc sắc thì quá nhiều rồi. Hay là Tiêu tổng cho ví dụ đi?"

Tiêu Mạc Ngôn nhẹ gật đầu, cầm lấy tách cà phê trên bàn hớp một ngụm, "Nếu tôi xác định được chỗ rồi bộ ăn no rỗi việc hay sao mà còn kêu cô tới đây? cho nên mới tìm cô thương lượng, nếu không để người ngoài biết được, lại nói tôi xu thế quá mạnh."

Niên Mộ Ngôn yên lặng uống trà, trong lòng âm thầm rơi lệ, quá mạnh? Không, Tiêu tổng, cô là vô cùng mạnh mới đúng chứ?

"Ừ, hai ngày trước đã ở văn phòng phân tích thoáng qua về phí tiêu thụ hiện hay, tôi phát hiện ngọn gió dân tộc càng ngày càng được hoan nghênh rồi."

Tiêu Mạc Ngôn đã chuẩn bị chăn nệm lót đường sẵn từng bước từng bước dẫn dắt để nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cô đã nói đến nước này rồi, nếu Niên Mộ Ngôn còn không hiểu, thì đúng thật sự uổng phí mình tốn bao nhiêu công sức tìm nàng tới đây, có thể trực tiếp cuốn gói đi được rồi.

Niên Mộ Ngôn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cẩn thận suy nghĩ cân nhắc điểm đặc sắc mà cô nói, không ở trung tâm thành phố, đặc sắc dân tộc. Tức khắc, trong đầu Niên Mộ Ngôn bật sáng, nàng muốn cười lại không dám cười chỉ từ từ uống trà.

Tiêu Mạc Ngôn cũng rất có kiên nhẫn, nhìn chăm chú Niên Mộ Ngôn, kiên nhẫn đợi từ miệng nàng nói ra đáp án mình muốn. Niên Mộ Ngôn im lặng một hồi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nghiêm túc hỏi: "Tiêu tổng, cảm thấy như thế nào đây?"

"Lhasa?... ừ, chờ tôi suy nghĩ."

Tiêu Mạc Ngôn im lặng suy nghĩ, một tay gõ nhẹ lên bàn. Niên Mộ Ngôn nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô thiệt muốn tạt nước trà vô mặt cô, làm gì đây! Mới sáng sớm tìm nàng uống trà, còn kiên nhẫn đem danh nghĩa công ty ra từng bước dẫn dắt gài nàng vào cạm bẫy, giờ còn diễn tiết mục Bạch Liên Hoa đáng thương nữa chứ. Người phụ nữ ác độc này, nhiều năm vậy mà một chút cũng không thay đổi! Quá đáng thật!

"Như vậy đi." Tiêu Mạc Ngôn nhìn Niên Mộ Ngôn, nhìn thẳng vào mắt của nàng, "Ý tưởng của giám đốc Niên không tệ, chỉ cần là có lợi đối với phát triển của công ty, cô về làm báo cáo trình lên, để ban giám đốc cùng thương lượng xem."

"... Tiêu tổng, cảm thấy như vậy có được không?"

"Ha ha, khá tốt, hiếm khi giám đốc Niên chịu làm. Yên tâm, sau khi báo cáo viết xong, coi như nếu ban giám đốc thông qua, tôi nhất định sẽ nghĩ cho cô, xét đến quan hệ của chúng ta, làm sao tôi nhẫn tâm điều cô đến cái địa phương khổ cực đó để thể nghiệm và quan sát dân tình đây."

"..."

Niên Mộ Ngôn không lên tiếng, xem như nàng đã nhìn ra, hôm nay một quyền này nói thế nào nàng cũng đã bị đánh trúng, rõ ràng Tiêu Mạc Ngôn đã sớm bố cục tỉ mỉ ván cờ, nói trắng ra là, tự bản thân Tiêu tổng không có cơ sở tự mình nói ra chuyện phát triển công ty con, nên đem nàng làm bia đỡ đạn, hơn nữa người ta nói rất rõ ràng, mũi tên này nếu cô dám không đỡ cho tôi, tôi sẽ ném cô tới Lhasa!

Đối mặt Tiêu Mạc Ngôn lúc mềm lúc cứng như cái phao, Niên Mộ Ngôn còn gì để nói nữa, nàng đặt tách trà xuống, yên lặng lui ra ngoài, "Được, cám ơn Tiêu tổng đề bạt, phương án tôi sẽ mau chóng trình lên."

"Hai ta ai với ai chứ, đừng làm quá sức, chú ý sức khỏe."

Tiêu Mạc Ngôn rõ ràng còn không biết xấu hổ nói như thế với nàng, bày khuôn mặt dương dương tự đắc ra cho ai nhìn? Niên Mộ Ngôn cảm thấy thù này thế nào nàng cũng phải báo!

******

Nửa tháng sau, Tiêu Mạc Ngôn sảng khoái tinh thần xuất hiện ở sân bay Nam Uyển. Mục đích lần này nàng đi công tác rất rõ ràng, khảo sát thực địa, đương nhiên, người đề nghị là Niên Mộ Ngôn cũng tránh không khỏi bị lôi kéo đến.

Đã đến sân bay, được như ý nguyện Tiêu Mạc Ngôn ngân nga đoạn nhạc, tâm trạng rất tốt vỗ vai Niên Mộ Ngôn: "Được rồi, A Niên, tôi biết lần này cô chịu không ít khổ, yên tâm, sau này tôi nhất định đền bù tổn thất cho cô."

"Hứ, tôi nào dám chìa tay ra với Tiêu tổng." Việc này Niên Mộ Ngôn vẫn có chút băn khoăn, sắc mặt vẫn không thả lỏng. Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng vậy chỉ cười cười, ở sân bay người đến người đi, một tay kéo lấy cổ nàng hướng vào lòng mình, "Được rồi được rồi, đừng tủi thân, mẹ Tiêu thương con mà."

"Tiêu Mạc Ngôn!"

Niên Mộ Ngôn bao giờ bị người ta đùa giỡn kiểu này, mặt nàng đỏ tới mang tai đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra, hung tợn nói: "Tôi chịu không được nhất chính là loại hai mặt này của cô! Cô lúc ở công ty và bên ngoài thật sự khác xa lắm? Còn nói cái gì là mình lo lắng, phải tự mình đi khảo sát? Cô thổi phồng bản thân mình thật cao cả rồi. Đê tiện, quá đê tiện rồi!"

"Ai nha, nếu tôi không phải vừa hai mặt vừa cao thượng, tại cái vòng lẩn quẩn kia chúng ta làm sao lẫn vào?" Muốn gặp vợ nên tâm tình Tiêu Mạc Ngôn rất tốt, hết sức kiên nhẫn dỗ Niên Mộc Ngôn đang xù lông lên, "Nếu không thì tôi để cô khi dễ tôi nha? Cho cô cũng được đê tiện một chút?"

Nói xong, Tiêu Mạc Ngôn cố ý hướng cơ thể về phía trước đụng đụng, ánh mắt khiêu khích. Mặt Niên Mộ Ngôn đỏ càng thêm đỏ, bị cô bức lùi về một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người, "Thật sự chịu không nổi cô, nếu để Hạ Hạ nhìn thấy, để tôi xem cô chịu khổ sở đến cỡ nào."

"Chỉ cần là vợ tôi cho, cái gì tôi cũng nhận."

Tiêu Mạc Ngôn nói một cách say mê, vừa nghĩ đến rất nhanh thôi là có thể gặp được Hạ Linh Doanh, khóe miệng cô không nhịn được cong lên. Niên Mộ Ngôn im lặng nhìn cô, trong lòng cảm thấy bất bình giùm Hạ Linh Doanh, vừa phải vất vả công tác, vừa phải dỗ dành "Tiểu bảo bảo", thời gian trôi qua sợ là không tốt nha?

Sau khi đăng khí, trước lúc tắt điện thoại, Niên Mộ Ngôn nhướng mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Cô xác định không gọi điện thoại cho Hạ Hạ?"

"Gọi điện thoại làm gì? Không phải tôi nói cô nha, cô thật không hiểu gì là lãng mạn rồi? Cho tới bây giờ cô còn không có bạn gái là có nguyên nhân hết đó cô biết không?"

Niên Mộ Ngôn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Tôi tốt bụng nhắc nhở cô để cho Hạ Hạ có chuẩn bị, cô cứ vậy bay tới, nói dễ nghe là tạo sự bất ngờ, nói khó nghe chính là kiểm tra đột xuất cô biết không?"

"Hứ, thật sự là không nên nói chuyện nhảm với loại người cô đơn như cô, cô hiểu ý nghĩa sâu xa của kiểm tra đột xuất sao?" Tiêu tổng cười như một con hồ ly, ngón tay thon dài giơ lên, dưới cái nhìn chăm chú của Niên Mộ Ngôn, ấn nút tắt máy.

"Cái việc kiểm tra này a, là một loại uyển chuyển khác của tình yêu cô hiểu không?"

"Tôi không hiểu!" Niên Mộ Ngôn mặc kệ cô, trực tiếp trùm áo khoác lên đầu, "Chỉ sợ cô kiểm tra đột xuất một cái thì bể nát! Đến lúc đó đừng tìm tôi khóc nha!"

"Làm sao lại như vậy? Muốn khóc tôi cũng phải khóc trong lòng vợ tôi chứ." Tiêu Mạc Ngôn tràn đầy tự tin nói, tay vẫn không quên với vào trong áo khoác nhéo nhéo mặt Niên Mộ Ngôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play