Vẫn không thể chăm sóc cho em
......
Tại Bệnh viện Số 1 Bắc Thành, ngoài những cảnh sát tuần tra đã trở lại địa bàn tuần tra có thẩm quyền, người thân của những nạn nhân trong thảm hoạ giẫm đạp cũng lũ lượt chạy đến bệnh viện.
Một bên là những người nhà nóng ruột chờ đến lượt điều trị và phẫu thuật, một bên là những người nhà vạn phần đau buồn không thể kiềm chế được cảm xúc, khi hai loại người nhà này gặp nhau, phòng cấp cứu lúc nửa đêm trở nên vô cùng hỗn loạn.
Thế "bức tường người" của cảnh sát mới xuất hiện trong Công viên Trung tâm cách đây không lâu, giờ đây lại xuất hiện tại phòng cấp cứu.
Nhiều lần khuyên nhủ, nhiều lần thuyết phục đều vô ích, vài người thân nạn nhân và các cảnh sát giữ gìn trật tự tại hiện trường đã nổ ra xung đột về thể xác.
Có người dẫn đầu, nên nhiều người thân nạn nhân cũng động tay xô đẩy.
Các cảnh sát tại hiện trường chỉ có thể lại tạo thành tư thế "bức tường người", dùng tay làm khiên, lấy thân làm lá chắn, chặn lại nhóm người đang mất kiểm soát cảm xúc.
Có quá nhiều nắm đấm vung tới trước mặt, ngay cả Ôn Dương đang đứng ở hàng hai làm tường người cũng khó tránh bị tác động đến.
Mặt Ôn Dương đã bị thương.
Cũng không biết đó là tay của người nhà nạn nhân nào, đã đấm rồi nhưng chê chưa đủ, phải rạch vài đường trên mặt cảnh sát mới thoả mãn.
Ôn Dương theo bản năng dùng cánh tay chặn đòn "tấn công" tiếp theo, nếu không, có lẽ vết thương trên mặt nàng không chỉ dừng lại ở hai vết rạch.
Mãi cho đến khi tràng thuyết phục phát ra từ loa phóng thanh mới có thể làm cảm xúc của các người nhà nạn nhân ổn định lại...
Ôn Dương dùng mu bàn tay quẹt lên vết thương trên mặt:
"Shhh..."
Tuy chỉ là hai vết rạch nhỏ dài 1 cm, nhưng cũng chảy máu.
Huống chi Ôn Dương còn bị một bàn tay nào đó vung ra tát một cái nhân lúc hỗn loạn.
Không chỉ hai bên má bị thương, trên má phải của nàng còn có vết in đỏ.
"Đại ca, chị không sao chứ?"
Trương Lộ Chi trong lúc chen lấn xô đẩy cũng đã gánh lên người không ít nắm đấm cùng cú tát, nhưng không thể đáng sợ bằng tình trạng bi thảm trên mặt Ôn Dương.
Thấy mặt Ôn Dương bị thương, Trương Lộ Chi không nén được cơn giận.
Chúng ta có thể hiểu cảm giác của những người nhà của nạn nhân, nhưng ai sẽ hiểu và thông cảm cho chúng ta???
Cảnh sát chúng tôi đã chọc tức đến ai???
Ôn Dương vừa nhìn sang đã thấy tâm trạng Trương Lộ Chi không đúng, lập tức túm lấy cậu đang muốn đi đối đầu với đám người:
"Trương Lộ Chi, cậu làm gì vậy! Công việc là công việc, cậu hiểu không!"
"Em không hiểu! Chúng ta cũng đâu muốn chuyện này xảy ra, tại sao họ lại trút giận lên chúng ta? Họ phải... họ phải..."
Ôn Dương trừng mắt với Trương Lộ Chi:
"Họ phải cái gì? Tìm ra người chen lấn rồi tính sổ với họ? Hay phải tìm và tính sổ với người đã xây cầu đi bộ?"
Nàng kéo Trương Lộ Chi đến một góc xa hơn:
"Đây là ngày đầu tiên cậu làm cảnh sát sao? Cậu ở đây là để duy trì an ninh trật tự! Cậu chạy đến đây châm dầu vào lửa, gây ra một trận ẩu đả khác mới có thể khiến cậu cảm thấy tốt hơn đúng không?"
Hai người nhìn nhau, rồi im lặng một lúc lâu...
Trong phòng cấp cứu lúc này toàn là những người nhà nạn nhân chìm trong cơn phẫn nộ, vô vọng gào khóc và gục xuống nền đất...
"Trương Lộ Chi... nhiều khi, các người nhà nạn nhân không cố ý nhắm vào bất kỳ ai... chỉ là, bọn họ không thể ngay lập tức... chấp nhận cái chết của người nhà họ..."
Nàng phủi nhẹ vết bụi dính trên ống quần:
"Là vậy đấy, ban nãy cậu cũng phòng vệ chính đáng không ít."
Trương Lộ Chi hậm hực xoa sau đầu, không ngờ mấy cú đấm nhân lúc hỗn loạn vừa rồi của cậu lại lọt vào tầm mắt Ôn Dương.
Cậu hoàn toàn tưởng rằng sẽ không ai phát hiện ra hành động tự vệ đục nước béo cò của mình.
"Đại ca, vết thương trên mặt chị... chị nên đi xử lý đi... nhìn sợ lắm."
"Làm việc trước đã, còn chưa tan ca."
......
Sau đó, các lãnh đạo Văn phòng Thành phố đã vội vã đến hiện trường, dần dần động viên được các người nhà nạn nhân và tách họ ra để tư vấn tâm lý.
Đội cảnh sát tuần tra phải tiếp tục ở lại hỗ trợ.
Khoảng hơn 3 giờ sáng, phòng cấp cứu dần ổn định lại, Trương Lộ Chi đang ngáp dài chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc tại cửa phòng cấp cứu.
Cậu huých cánh tay Ôn Dương:
"Đại ca, kia là sư phụ Vương đúng không? Đang nửa đêm, sao chú ấy lại tới đây?"
"Sư phụ Vương?"
Đang mệt mỏi và buồn ngủ, Ôn Dương nhất thời chưa kịp nhận ra là sư phụ Vương nào.
Hướng theo tầm mắt của Trương Lộ Chi, nàng nhìn kỹ hơn...
Đây không phải là sư phụ Vương vừa về hưu mấy ngày trước sao?
Ôn Dương và Trương Lộ Chi xốc lại tinh thần, tiến lên trước chào đón đồng nghiệp cũ:
"Sư phụ Vương, đã muộn như vậy, sao chú lại đến bệnh viện? Chú ốm à?"
Hai người không thấy ai đi theo sư phụ Vương, chỉ nghĩ có phải chú ấy đột nhiên cảm thấy không khỏe nên đến bệnh viện cấp cứu hay không.
Nhìn thấy các đồng nghiệp cũ mới vài ngày trước còn làm chung đội, đôi mắt sư phụ Vương lập tức đỏ lên, nước mắt rơi xuống lã chã.
Ông nắm chặt lấy bàn tay đang đưa ra của Trương Lộ Chi, ghì thật chặt...
Ôn Dương bất giác run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Hay là...
"Con chú... con gái chú..."
Cựu cảnh sát tuần tra vừa nghỉ hưu trong danh dự vài ngày trước đột nhiên bật khóc trong phòng cấp cứu.
Trong nháy mắt, cơ thể ông mất đi sức lực, kéo Trương Lộ Chi cũng ngồi xuống đất.
Cách đây nửa tiếng, người cha này đang chờ con gái đi đón giao thừa về thì nhận được cuộc gọi từ người lạ.
Ở đầu bên kia điện thoại, y tá tiếc nuối thông báo cho ông, con gái ông đã chết sau nỗ lực cấp cứu bất thành...
Đã chết?
Sao có thể thế được?
4-5 tiếng trước, con gái còn hớn hở nói với ông rằng muốn "đi đón giao thừa với bạn bè", vậy mà vài tiếng sau đã có người báo tin con gái chết?
Người cha hoàn toàn không thể tin được, thậm chí còn quên cả vợ đang ở bên cạnh mình.
Ông một mình bắt chuyến taxi lao đến bệnh viện.
Ông không tin!
Chỉ là không tin nổi!
Trăm nghe không bằng một thấy, ông phải vạch trần sự dối trá xấu xí này!
Nhưng khi đến tòa nhà cấp cứu của bệnh viện, khi thấy rất nhiều xe cảnh sát tuần tra quen thuộc đang đậu trong sân, khi thấy Trương Lộ Chi và Ôn Dương, khi thấy những đồng nghiệp cũ khác từ đội tuần tra ...
Tài xế taxi nói, có người chết trong thảm hoạ giẫm đạp trong Công viên Trung tâm.
Mà con gái ông cũng đến Công viên Trung tâm đón giao thừa...
Một tay sư phụ Vương bám lên cổ tay Ôn Dương, được Ôn Dương đỡ ngồi dậy, nước mắt giàn giụa.
"Họ nói... bệnh viện... nói... Đình Đình không... không... không..."
Một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, lập gia đình muộn, có con muộn, và cũng chỉ có một đứa con.
Một người cha chỉ có một con, làm sao có thể nói ra chữ ấy?
Nếu không nói ra, có phải cái tin đó sẽ không thành sự thật nữa?
Nếu không nói ra, liệu có còn hy vọng không?
Nếu không nói ra...
Một người cha có thể báo tin về cái chết của con mình thế nào đây?
Đôi mắt của Ôn Dương lập tức đỏ lên, nàng hét lên với Trương Lộ Chi: "Trương Lộ Chi! Gọi người lại đây!"
Trương Lộ Chi không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra với sư phụ Vương.
Nhưng hàng nước mắt đột ngột của sư phụ Vương và đôi mắt đỏ hoe của Ôn Dương khiến cậu chợt nhận ra điều gì đó.
Cậu loạng choạng đứng dậy, suýt nữa ngã nhoài ra đất.
Trương Lộ Chi chạy vội đến phòng cấp cứu, chạy đến bên đồng nghiệp đang ghi tình hình thương vong, giật giật tay áo họ...
"Đưa tôi danh sách thương vong! Cho tôi xem danh sách thương vong!"
Chỉ khi nhận được danh sách thương vong mới nhất, cơ thể run lên vì nóng vội của cậu mới ổn định lại.
Trương Lộ Chi run rẩy, mở danh sách vừa được ghi tên ra
... Vương...
... Vương...
... Vương...
Hướng theo đầu ngón tay, ánh mắt kiếm tìm đến giữa danh sách tử vong...
Vương Đình Đình.
Cậu nghĩ đến cô gái mà cậu chỉ mới gặp vài ngày trước trong bữa tiệc chia tay về hưu của sư phụ Vương...
Một cô gái trẻ cũng chỉ chạc tuổi cậu.
Vương Đình Đình, cũng chính là con gái của sư phụ Vương.
"Đưa tôi đi gặp người này!"
Cậu thật lòng không muốn thừa nhận.
Phải là người, không phải người chết.
......
Trương Lộ Chi bước hững hờ, bám vào bức trường trở lại đại sảnh.
Đôi mắt đỏ au của cậu đã hiện rõ câu trả lời.
Ôn Dương hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Thật thảm đạm...
"Sư phụ Vương, chúng ta vào đi."
Nửa tiếng sau, vợ và những người nhà khác của sư phụ Vương cũng vội vàng đến bệnh viện...
Một đám người chen chúc nhau trước chiếc giường của người đã khuất...
Viên cảnh sát tuần tra 60 tuổi vừa nghỉ hưu cách đây vài ngày, công việc vất vả kéo dài suốt nửa đời người đổi lấy một mái tóc bạc trắng, mái tóc ấy trông càng thêm thê lương dưới ánh đèn bệnh viện.
Người chết nằm im lìm trên giường, mái tóc đen bù xủ xõa xuống hai bên vai và cổ.
Người cha nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa trên trán con gái qua một bên, hôn lên má con gái một lần cuối cùng.
Kể từ khi con gái vào tiểu học, người cha tình cảm nhưng e dè chưa bao giờ có hành động thân mật như vậy.
Một lần nữa, lại đến giờ khắc biệt ly giữa người và trời.
......
Khi các đồng nghiệp thay ca đến bàn giao, cả Trương Lộ Chi và Ôn Dương đều có cảm giác hoang mang không biết mình đang ở đâu.
Đêm nay, họ đã trải qua quá nhiều, đã tiếp xúc quá nhiều ranh giới sinh tử.
Khi lao vào đám đông, họ chưa từng nghĩ tới sợ hãi.
Khi cứu người, họ chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.
Khi chống lại những bất bình mà người thân nạn nhân trút lên đầu họ, họ cũng không thấy sợ hãi.
Nhưng khi tan ca và bước ra khỏi khu cấp cứu của bệnh viện, hai người cứ như vừa bại trận trên chiến trường, như vẫn có thiên quan vạn mã đang đuổi bắt phía sau...
Trương Lộ Chi đi về phía cửa bệnh viện mà không nói một lời nào.
Cậu không thay ra bộ đồng phục cảnh sát trên người, cũng như không mặc lên trang phục thường ngày.
Cậu gọi một chiếc taxi, đi về nhà.
Ôn Dương ngơ ngẩn một mình thật lâu trên bậc thang ngoài toà nhà cấp cứu, mãi cho đến khi mệt lả, nàng ngồi xuống bậc thềm lát đá...
Đầu cúi gằm, lòng bàn tay đặt trên đầu gối, khắp tứ chi và xương cốt đều mệt nhử, chỗ nào cũng thấy ê ẩm.
Nàng không còn sức đâu để đứng dậy...
......
Sau khi đội cấp cứu hoàn tất công việc di chuyển nạn nhân trong thảm kịch, xe cứu thương chạy ngang qua tòa nhà cấp cứu của Bệnh viện Số 1...
"Lưu Dịch, dừng xe."
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Giản Mộc Tư, Lưu Dịch giật bắn mình khi đã kiệt sức sau một đêm bận rộn, vô thức đạp vào chân phanh.
Xe cứu thương dừng bên ngoài khoa cấp cứu của Bệnh viện Số 1, Giản Mộc Tư xuống xe.
"Mọi người trở về trước đi."
......
Ôn Dương dựa vào cột tường phía sau, cả đầu trống rỗng.
Ngày đầu tiên của năm mới, mặt trời vừa nhô lên đã bị che khuất một nửa, có một bóng đen trầm mặc đứng trước mặt Ôn Dương...
Nàng quá mệt mỏi để di chuyển cổ, chỉ nhướng mi lên.
Sau khi nhìn rõ người vừa đến, những cảm xúc bị kìm nén cách đây không lâu lại sắp ùn ùn trở lại.
Ôn Dương mệt rũ rượi, nhìn chằm chằm Giản Mộc Tư.
Lúc ấy, Giản Mộc Tư chợt xác nhận sự mềm yếu không thể che giấu từ trong ánh mắt nàng.
"Còn có thể đứng dậy không?"
Ôn Dương thử đứng dậy, nhưng đôi chân tê dại và chậm chạp khiến nàng lại ngã về phía sau.
Giản Mộc Tư bất giác nhào đến đỡ Ôn Dương, trong một phút giây ôm trọn lấy đối phương, cơ thể cô khẽ run rẩy.
Khuôn mặt gần trong gang tấc làm cô chợt giật mình.
Cho đến khi Ôn Dương ngồi lại trên bậc thềm đá, Giản Mộc Tư khom lưng cúi xuống, nhìn xuống mũi giày mình.
Lòng bàn tay vừa được hời giờ đây lại trống rỗng, siết chặt rồi lại thả lỏng, siết rồi lại thả.
Giản Mộc Tư cau mày.
Một người tức giận vì một cảm xúc không thể gọi tên, người kia thì giận Ôn Dương.
Nhưng khi ngước mắt lên nhìn Ôn Dương, Giản Mộc Tư chỉ có thể khẽ thở dài, sau đó không chút do dự dìu cánh tay nàng lên, đỡ lấy sức nặng của cơ thể Ôn Dương.
"... Vào trong trước đi, trên mặt em có vết thương."
Cô chú ý tới vết thương trên mặt Ôn Dương.
Mặc dù máu đã đông lại, mặc dù không còn ánh mắt kinh sợ như lúc đầu, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy u uất.
Thật ngột ngạt, như thể đến cả hít thở cũng khó khăn.
"Em không vào đó!"
Điều mà Ôn Dương sợ hãi nhất lúc này chính là phải vào bệnh viện.
Nàng không muốn lại vào đó một chút nào!
Hoàn toàn! Không muốn!
Giản Mộc Tư mím môi, ngầm đồng ý.
Hai người họ cứ như vậy, vừa đi, vừa dừng, vừa đi, vừa dừng, cuối cùng quay về Trung tâm Cấp cứu.
Ôn Dương được Giản Mộc Tư đỡ ngồi xuống ghế trong phòng trực.
Giản Mộc Tư vươn người về phía trước, nhấc chiếc áo khoác lông vũ vắt trên lưng ghế ra đắp cho Ôn Dương.
Sau đó cô tìm bộ y tế dự phòng trong phòng trực, cẩn thận khử trùng sạch sẽ hai vết xước trên mặt Ôn Dương.
Một lúc sau, cô lại mang thêm hai thứ trở lại phòng trực.
Một ly nước được đun nóng, bên ngoài bọc một lớp băng gạc, đưa đến bàn tay lạnh giá của Ôn Dương.
Một túi chườm nước đá được bọc thêm hai lớp băng gạc, đắp lên nửa khuôn mặt sưng đỏ của Ôn Dương.
Giản Mộc Tư dựa vào chiếc bàn làm việc bên cạnh Ôn Dương, tay phải luôn đỡ túi chườm đá.
"Vài ngày tới, đừng để vết thương tiếp xúc với nước."
......