Part 34
Mắt nhìn nam nhân trước mặt, ta nhíu mày. Hắn...biết ta sao?? Nhưng mà hai năm nay ta chỉ ở Hắc gia thôi mà. Hay là...hắn biết quá khứ của ta???
- Mi biết ta?? - mắt lạnh băng nhìn thẳng vào hắn, chờ đợi một câu trả lời.
Không thấy sự chuyển động, ta khẽ nhướn mày chờ đợi...
- LÂM ÂN LY - hắn bỗng hét lên.
Giơ một tay lên như cô chủ, ta tỏ ý không hài lòng vì hắn hét lên. Ta quay lưng đi về phía Ân Hải huynh không quên bỏ lại một câu:
- Ta tên là Hắc Ân Ly. Có vẻ như mi nhầm người rồi.
******************
Khoảnh khắc nữ nhân đó gỡ tấm mặt nạ bằng bạc ra khiến hắn sững lại như toàn thân hắn hoá đá. Vẻ mặt ấy, mái tóc ấy, hắn đã nhung nhớ, mong chờ 2 năm nay. 2 năm nay, cũng như Hoàng Thần, hắn không ngừng tìm kiếm nàng. Nhưng mỗi lần cứ tìm đến Hắc gia, mọi thông tin lại bị tắc nghẽn. Nhiều lần hắn đã muốn bỏ cuộc, tin rằng Lâm Ân Ly, người con gái mà hắn yêu, tiểu muội nhỏ đáng yêu của hắn nhưng lúc đó, Ân Ly lại như hiện hữu trong giấc mơ, trước mắt hắn, nhưng như cái ảo ảnh về một dòng suối mát trước mắt người bộ hành sa mạc. Hơn ai hết hắn hiểu, Hoàng Thần mong nhớ nữ nhân này hơn hắn, chính vì vậy hắn cùi đầu vào công việc, và cũng vùi đầu trong việc tìm kiếm nàng. Và cũng không lối thoát trong việc tìm kiếm Ân Ly.
Ân Ly hiện hữu nơi đây thật khác so với Ân Ly hai năm trước. Đôi mắt lém lỉnh, đáng yêu hay cười đâu mất rồi? Giờ tất cả những gì Trọng Kha thấy là một đôi mắt phủ đầy sương, lãnh băng chăm chăm nhìn hắn. Ngay cả khoảnh khắc nàng cất giọng, ba tiếng Hắc Ân Ly làm hắn điếng người. Sao cơ?? Hắc Ân Ly??
Phụ thân chết tiệt, rốt cuộc ông đã làm gì Ân Ly??
Trọng Kha quay sang Hắc đại gia, chưa kịp mở miệng nói câu nào đã bị Hắc Quang cao giọng ra lệnh:
- Trọng Kha, gặp ta trong phòng riêng. Ân Ly, Ân Hải , hai đứa tiếp tục tập luyện.
********************
* phòng riêng*
- Rốt cuộc ông đã làm gì Ân Ly? - Trọng Kha đập mạnh bàn RẦM một cái. Vốn là đã biết người cha già kính mến sẽ làm gì Ân Ly nhưng rốt cuộc y vẫn không kiềm chế được cơn nóng giận của mình.
- Haizzzz, hài nhi của ta, con đi đã lâu không về hỏi thăm ta một tiếng mà đã nhớ về Ân Ly ư??- Hắc Quang thở dài, giả bộ chống cằm ưu tư, buồn phiền rồi hắn phá lên cười- hahahhaahahhahaaaahaha, ta xin lỗi, sau từng ấy năm, ta vẫn không tập được cái vẻ mặt đó được.
Trọng Kha đảo mắt, rồi đi quanh căn phòng, y dừng lại trước một tủ gỗ. Tủ gỗ được khắc điêu luyện một nữ nhân tay đỡ một bông hồng mảnh mai. Tay nắm cửa tủ là một chiếc lá mỏng manh chìa ra. Trọng Kha không ngần ngại đưa tay nắm vào và mở cánh tủ ra. Một mùi hương nhè nhẹ phả vào mũi y, làm như khứu giác y như được sống lại. Một mùi hương nhè nhẹ, thu hút khiến ai ai cũng chỉ muốn rúc vào mà ngửi mãi thôi. Những bộ đồ màu đen với các hoạ tiết đơn giản nhưng đặc sắc, làm tôn lên vẻ đẹp của tất cả nữ nhân mặc nó. Hắn nhíu mày, lên tiếng:
- Hắc Đại Huyền ????
Im lặng bao trùm lên cả căn phòng, cánh tủ được khép lại. Không khí ngột ngạt làm y như muốn ngạt thở. Đưa tay nhận lấy lọ thuốc sánh đỏ đen từ tay Hắc Quang, cau mày:
- Gì đây??
- Độc dược. Có khả năng làm mất trí nhớ của nạn nhân. Đang trong thời gian thử nghiệm.
- VẬY LÀ ÔNG COI ÂN LY LÀ VẬT THỬ NGHIỆM CHO ĐỘC DƯỢC CỦA ÔNG HẢ??- Hắn thật không bình tĩnh nổi mà hét lên. Gì cơ ?? Coi tiểu muội của hắn là vật thử nghiệm. Quỷ tha ma bắt, hắn thề nếu như người ngồi trước mặt hắn không phải là phụ thân hắn, hắn thề hắn sẽ không ngần ngại mà rút kiếm ra mà đâm chết hắn.
- Loại độc này có vẻ như có tác dụng rất tốt đó chứ, hai năm nay, con bé vẫn chưa phải dùng thêm một liều nào.
- Ông....
- Nếu như Kha nhi tiết lộ bất cứ thông tin gì khiến Ly nhi nhớ lại về quá khứ, ta không bảo đảm được về mạng sống của nó đâu Kha nhi à. Và cái chết của Ly nhi sẽ là cái chết đau đớn nhất tronh trang sử sách của vương quốc này- Hắc Quang ngắt lời Trọng Kha, chậm rãi nâng cốc trà lên nhâm nhi.
- À quên mất, Kha nhi có muốn dùng một tách trà không?
Hắc Quang nhếch khoé miệng, nhìn Trọng Kha rồi nhấp trà. Hắn lững thững rời khỏi căn phòng.
Giờ....hắn phải làm gì??
************************
Ta giương cung lên, nhíu mắt nhìn kĩ vào chấm tròn đỏ trước mặt và rồi thả dây. Mũi tên lông đuôi đen lao vun vút theo lực đẩy của dây, mạnh mẽ đâm xuyên qua hồng tâm. Ta quay sang Ân Hải huynh, khẽ cười:
- Xem ra huynh cần một tấm bia mới dày hơn rồi.
Ân Hải huynh nhìn tấm bia bị xuyên qua, không khỏi hài lòng mà gật gù:
- Không hổ là mũi tên của tiểu thư họ Hắc. Thật mạnh mẽ và sắc bén.
Ta hất nhẹ tay, một thân cây cao lớn trồi ra khỏi mặt đất nơi Hải huynh đứng, mang Hải huynh lên cao.
Hải huynh sững người, chới với trên cao, vẻ bàng hoàng xuất hiện trên gương mặt tuấn tú ấy rồi nhanh chóng biến mất. Hải huynh hất nhẹ tay, bóng tối bao quanh huynh, nhẹ nhàng nâng đỡ huynh ấy xuống. Huynh ấy cốc đầu ta kêu lên:
- Nha đầu, dám trêu huynh ư??
Ta xoa đầu kêu oai oái. Lâu lắm mới được vui như thế này. Thật thích quá cơ.
Một làn gió thổi qua, ta hít một hơi thật mạnh, tham lam muốn hưởng trọn cơn gió đó. Hải huynh bất giác đưa tay vén lọn tóc ta qua vành tai. Ta cười nhẹ, một thoáng sững lại trong đôi mắt cam nâu, rồi Hải huynh lại nhìn ta cười hiền. Ta thật thích đại huynh của ta cười như thế này, có phải trông đẹp hơn biết bao. Có kẽ nếu như là người khác, trái tim nhỏ bé sẽ đập loạn lên vì nụ cười đó. Ta cũng muốn như vậy, nhưng thật không hiểu nổi, trái tim ta như đang...nhung nhớ một người...ta không hề biết hắn là ai...cũng chưa gặp hắn...nhưng cảm giác nhung nhớ ấy cứ tồn tại mãi trong trái tim ta, như thể đang nhắc nhở ta rằng.. Nó vẫn luôn tồn tại....
******************
Ánh mặt trờ le lói xuất hiện sau rặng núi, nhuốm vàng cảnh vật xung quanh, như muốn thắp sáng car một khung trời, nam nhân với mái tóc cam nâu được cột gọn cao, bay tung trong gió trong y phục màu hổ phách buồn, đưa tay vuốt tóc nữ nhân mái tóc tết chéo vắt sang một bên, nụ cười của nữ nhân đó làm nắng sớm như sáng hơn thường ngày, trong y phục màu đen lạnh lẽo tôn lên nét đẹp quyến rũ. Cảnh đẹp như tranh vẽ khiến người xem thật không khỏi ghen tị.
Và bức tranh đó đập vào mắt hai con người.
Một khẽ nhếch miệng lên cười...
Một bỗng thấy nhói lên trong tim...