Part 11
************
Kim Quân sau buổi họp triều về đến Kim Gia. Anh mệt mỏi dựa vào ghế bằng kim lấp lánh. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh rồi khẽ nhắm lại.
" Ngày ấy, mẹ anh mất, anh đau khổ, tuyệt vọng. Có một cô bé luôn mang trên mình bộ váy màu xanh lá cây, mái tóc dài ánh nâu luôn được tết gọn gàng hất sang một bên một lần chơi bóng làm bay bóng sang khu vườn anh, lúc đó anh đang ở vườn, thẫn thờ ngắm cảnh xung quanh thì thấy bóng dáng xanh lá trèo vào lấy bóng. Cô bé ấy cười với anh rồi đi lấy quả bóng. Mặt anh đẫm nước mắt nhìn cô bé ấy... Và rồi anh khóc.
Cô bé ấy ở cạnh anh, an ủi anh, làm anh cười, chơi với anh. Cô bé có khả năng điều khiển cây cối, nói chuyện với động vật.
Từ lúc nào, cô bé ấy đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc đời anh, hình bóng thay thế mẫu thân đã khuất của anh... Cho đến khi, anh biết tin cô bé ấy ngã vào hố thời gian không gian."
Anh đau khổ... Và rồi giờ ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh...
"- Ân Ly tỉ tỉ, sau này đệ muốn lấy tỉ làm Kim phu nhân
Cô bé khẽ cốc đầu anh:
- Linh tinh, sao tỉ đệ lấy nhau được.... À mà Hoàng Thần huynh cũng nói điều giống y hệt đệ, nhưng ta không thích, ta chỉ thích chơi thôi. "
Bao nhiêu năm, anh đã quên được hình bóng ấy... Giờ cô bé ấy đã trở lại...nghịch ngợm và trẻ con như xưa...
Chợt nhớ ra điều gì đó, anh lôi tờ giấy nàng Ân Ly tỉ tỉ đưa anh ra.
" Hãy bỏ lớp băng trong tim đệ đi. Bắt đầu bằng việc đến gặp ta nhé !"
Anh bất giác mỉm cười " Chẳng liên quan. Đồ ngốc"
........
****************
- Ta muốn biết về Hắc đạo. Sao họ lại muốn bắt ta?? - ta chồm người lên phía trước về phía mặt hắn, ngự y đã đem thuốc giải độc đến cho ta, nên giờ có thể nói lại. Ta vụ không kể xiết. Kì này phải nói thật nhiều cho đã mới được.
Mặt hắn đỏ ửng lên, quay đi:
- Không được mà....
- Đi mà...- mặt ta xị xuống
Hắn đỏ mặt:
- Nàng.....định bức ta chết à??
- Ta...ta có làm gì đâu
- Nàng...lộ ngực kìa- mặt hắn như quả cà chua chín mọng nhìn ta
- AAAAAAAAAA- ta thất thanh hét lên, lấy tay che lại
Hắn cười thích thú nhìn ta, ta tức giận quá dùng tay đấm đấm hắn vài phát. Hoàng Thần la lên oai oái: - Ta xin lỗi... Xin lỗi nàng mà
Tiện tay ta làm phép treo ngược hắn lên nói:
- Cho chừa nè - rồi cười khúc khích
Ta nhìn ra ngoài trời, đã xế trưa rồi cơ à? " Muộn hẹn với Kim Quân mất" ta chạy biến đi mất không quên nói với lại:
- Ta đi chơi nhéeeeeeeeeeeeee!!!
Bỏ lại sau tren hoàng thượng nào đó dù bị treo ngược nhưng mặt vẫn đỏ lựng lên :" Gì đấyyyyyyy! Nàng hạ độc ta rồi bỏ đi thế à?? "
*******************
Ta hớt hải chạy về nơi ta làm phép, ta đặt nó là Lâm Cung ( Ân Ly: Gì chứ ta ngu việc đặt tên lắm :Hộc....hộc... Ta thở gấp. Đến nơi thì đã thấy Kim Quân đứng đó. Với mái tóc dài buộc lên, mái che phủ một bên mắt, lạnh lùng nhìn quanh. Ta thở hồng hộc, nói :
-Ta...hộc...hộc....tỉ...hộc...đã...hộc...bảo...hộc...đệ...hộc...phải..hộc..bỏ cái tính lạnh lùng đó mà...
Kim đệ đưa mắt nhìn ta lướt lên xuống một hồi rồi bảo:
- Vừa đi đâu??
Ta đi vào, ngồi vào cái xích đu = cây cạnh Kim Quân ( Ân Ly: cái nì là thời nì chưa có nhưng ta tự làm đó).
- Tỉ vừa từ Ngọc long cung đến. Tên cẩu hoàng thượng không chịu nói cho tỉ biết tại sao Hắc Đạo muốn tỉ??
- Việc gì cần sẽ nói- Kim đệ lơ đễnh nhìn xung quanh
Gì chứ...
- Đệ mà không thôi cái đó là ta treo ngược lên cây á- ta doạ
Tiểu đệ có vẻ giật mình nhìn ta, xong ta cười khúc khích với Kim Đệ.
Ta thấy trên môi đệ có nụ cười nhẹ, ta bảo:
- Đệ cười đẹp hơn nhiều...
Kim Quân chăm chú nhìn ta rồi lại quay đi. Ta ngơ ngác không hiểu có chuyện gì cả:
- Đệ sao thế?
Gì đấyyyy sao hôm nay nhiều người đang nói chuyện với ta cứ quay đi thế??
Ta không hề biết rằng trong đầu Kim đệ lại có một suy nghĩ khác:" Chết tiệt! Sao tỉ lại đáng yêu như thế?"
********************
- Bẩm Hắc Tinh, Lâm Ân Ly đã trở lại, và giờ làm hoàng hậu ở trong cung
- Hà Hà, được lắm. Cô ta sẽ hồi sinh lại nàng ấy . Được lắm
- Bộ tộc thời gian đã hạ độc cô ta nhưng Hoàng Thần lại đến cứu được thưa Hắc Tinh.
- Hừm....được rồi. Mọi thứ đều có thời gian của nó, chúng ta phải đợi thôi- ngươi áo đen đan tay vào với nhau, đăm chiêu suy nghĩ rồi khẽ mỉm cười
********************