Tuy nhiên, Cale lại mở mắt và nhìn về phía Rồng lai.

Rồng lai đang ngồi trên ghế dài với đầu và thân mình cúi xuống hết mức có thể đang run rẩy.

Cơ thể đang run rẩy đó vẫn có thể nhìn thấy được mặc dù cả người được che dưới một lớp áo choàng lớn.

Đó là thời điểm đó.

"Cậu xin lỗi về điều gì?"

Chúa tể Sheritt mở mắt và lạnh lùng hỏi Rồng lai.

Rồng lai nâng cơ thể đang run rẩy của mình lên thẳng đứng. Hắn vẫn không thể nhìn vào mắt Sheritt được.

Hầu như hắn không thể nói được.

"... Tôi có trái tim."

"Tại sao đó là lỗi của cậu?"

Cơ thể Rồng lai hơi lùi lại và đôi mắt hướng về Chúa tể Sheritt.

Khuôn mặt mang theo vẻ tinh quái trước đó đang quan sát Rồng lai bằng ánh mắt lạnh lùng.

Rồng lai có thể cảm thấy một ngọn lửa đang dần lớn lên trong mắt Chúa tể Sheritt. Hắn cảm thấy mình cũng có thể nhìn thấy nỗi buồn đang ầm ầm như sóng lớn.

"...Cái đó-"

Rồng lai mở miệng để nói lại nhưng Chúa Sheritt đã cắt lời hắn.

"Không phải lỗi của cậu mà trái tim của con tôi đã được đặt bên trong cơ thể cậu. Không phải lỗi của cậu khi cậu cũng đã trở thành chimera với trái tim của con tôi."

Cô muốn xé White Star thành từng mảnh nhỏ và cảm thấy vừa tức giận vừa đau khổ khi nhìn Rồng lai. Tuy nhiên, những gì đã không đúng, đã không đúng.

"Cậu không kết thúc như vậy chỉ vì muốn như vậy."

Rồng lai không biết phải nói gì.

Như Chúa tể đã nói, hắn không muốn trở thành một chimera. Nếu, thực sự nếu, hắn có thể quay trở lại quá khứ, hắn sẽ muốn tránh khoảnh khắc mình trở thành một chimera.

Nó đau đớn kinh khủng và cô đơn vô cùng.

Điều duy nhất hắn có được khi chịu đựng nỗi đau và sự cô đơn đó là trở thành một con quái vật không thể hòa nhập vào bất cứ đâu.

Hắn nhớ lại câu nói của Chúa tể Sheritt một lần nữa.

Đó không phải là lỗi của cậu khi cậu cũng đã trở thành một chimera với trái tim của con tôi.

Rồng lai khép mở miệng vài lần.

Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng không biết làm thế nào để diễn tả cảm xúc trong lòng.

Hắn nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chúa tể Sheritt ngay lúc đó.

"Tuy nhiên, cậu có rất nhiều điều phải xin lỗi."

Rồng lai ngậm chặt miệng.

Đúng thế.

Hắn có rất nhiều điều phải tiếc nuối; hắn đã có rất nhiều tội lỗi.

"Tất cả những điều khủng khiếp mà cậu đã làm. Ngoài-"

Đôi mắt của Chúa tể Sheritt chuyển sang chỗ khác. Ánh mắt của Rồng lai cũng nhìn theo và anh có thể thấy đôi mắt xanh đậm rõ ràng đang nhìn mình.

Raon Miru.

Rồng đen đang lặng lẽ quan sát Rồng lai khi ở trong vòng tay của Cale.

Rồng lai cảm thấy như nghẹt thở khi nhìn vào đôi mắt đó.

Hắn đã cố giết đứa trẻ đó.

Hắn đã muốn giết con Rồng đen này.

Hắn muốn giết nó vì Raon là một con Rồng thực sự mà một chimera như hắn không bao giờ có thể trở thành.

Vì nó là Rồng được những người xung quanh bảo vệ và yêu thương.

Đó là lý do tại sao hắn đã cố gắng giết nó.

Đầu ngón tay của Rồng lai lại bắt đầu run rẩy.

Hắn nhớ lại một trong những ngày rửa bát tại nhà trọ của Đông lục địa. Hai chú Mèo con, On và Hong, và đứa trẻ này đã đến gần.

Anh rửa bát rất giỏi! Này Rồng lai, anh có thích quán trọ này không?

Em nghĩ anh thích nó! Em có thể kể ra đó! Đúng không, chị?

Em không nên hỏi những thứ như thế. Em phải giả vờ như mình không biết.

Hắn không thể tin được những đứa trẻ đang trò chuyện như thế này bên cạnh mình.

Những đứa trẻ này, đã quên những gì hắn đã làm? Họ đang trò chuyện rất nhiều xung quanh hắn đến nỗi hắn không thể không có những suy nghĩ như vậy. Hắn biết họ hành động như vậy vì biết tình trạng cơ thể hắn và cảm thấy có lỗi với hắn.

Rồng lai chợt hối hận về khoảnh khắc đó.

Hắn nên nói chuyện với họ ít nhất một chút khi họ cố gắng nói chuyện với mình.

Lẽ ra hắn nên trả lời thường xuyên để dành thời gian cho họ.

Hắn cứ... Hắn cứ nuối tiếc về quãng thời gian đã qua. Tuy nhiên, không có cách nào để quay ngược thời gian hoặc giải thoát cho sự hối hận của mình.

Rồng lai cúi đầu về phía Raon đang nhìn mình.

"...Tôi xin lỗi."

Tôi vô cùng xin lỗi.

Thành thật mà nói, xin lỗi không đủ mạnh để thể hiện cảm xúc của hắn lúc này.

Cảm giác tội lỗi vì đã cố giết ai đó không phải là dấu chấm hết trong cảm xúc của hắn được.

Mình đã cố giết ai?

Rồng lai đã từ bỏ mọi khát khao được sống sau khi nhận ra những gì suýt làm bằng tay của chính mình.

Quả trứng đen.

Điều duy nhất đã dành thời gian với hắn trong hang tối đó. Và điều khiến Rồng lai lần đầu tiên làm trái lệnh của White Star và lừa gã.

... Mình đã cố gắng vứt bỏ quả trứng đen đó.

Hắn cảm thấy một cảm xúc không thể diễn tả bằng cảm giác tội lỗi cũng như hối hận sau khi nhận ra sự thật đó.

Quả trứng đen.

Điều đó có ý nghĩa gì với hắn?

Một cảm giác giống nhau mà cả hai đều bị vứt bỏ?

Thông cảm hắn được sống nhưng quả trứng phải bị phá hủy?

Hoặc-

... Hắn là người duy nhất.

Quả trứng đen không bị vỡ đó là thứ duy nhất đã ở bên mình trong suốt 900 năm cuộc đời.

Hắn không thể quay ngược thời gian để đảo ngược những gì mình đã cố gắng làm.

Rồng lai hiểu được sức nặng của những lời đó.

Bây giờ mình đã xong những việc mình luyến tiếc rồi.

Rồng lai đã chờ đợi Chúa tể Sheritt và Raon Miru... Ngày hắn sẽ gặp lại hai con Rồng này để kể cho họ nghe câu chuyện của mình.

Đó là lý do tại sao hắn, người không có ham muốn sống, buộc một số ham muốn bên trong để ngăn cơ thể sụp đổ.

Và bây giờ, hắn đã có thể loại bỏ thứ cuối cùng giữ cho mình sống sót.

Đó là thời điểm đó.

Hắn có thể nghe thấy giọng nói của Raon.

"Này, Rồng lai."

Rồng lai ngẩng đầu lên nhìn Raon. 6 tuổi. Đứa trẻ tầm tuổi đó đang nhìn hắn với đôi mắt rất trong veo và ngây thơ.

Hắn cảm thấy nhẹ nhõm vì nó có thể được như vậy mặc dù lớn lên bị tra tấn và xiềng xích. Hắn yên tâm vì mình đã trưởng thành như thế này.

Raon do dự một lúc trước khi chuyển ánh mắt của mình và nhìn Cale.

"... Ngươi từng nói hắn không thể sống lâu hơn nữa."

Cale muốn thở dài trước những điều Raon đang nói khi nhìn cậu bằng đôi mắt xanh đậm trong veo ấy.

Cale có thể hiểu được suy nghĩ của Raon vì nó không thể nhìn vào Rồng lai mà thay vào đó là nhìn lên cậu.

- Nhân loại.

Raon sau đó thận trọng hỏi trong đầu cậu.

Cale, người đang nghe Raon nói với vẻ vừa hỗn loạn vừa lo lắng, nhìn về phía Rồng lai.

Rồng lai đang nhìn Raon với đôi mắt run rẩy và Cale nhìn hắn, sau đó định mở miệng nói.

Tuy nhiên, đã có người bắt đầu nói trước.

"Cơ thể của cậu đã hoàn toàn bị phá hủy."

Đó là Chúa tể Sheritt.

Cô quan sát Rồng lai bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Bây giờ tôi xem xét kỹ hơn, có vẻ như tất cả sức mạnh của Rồng đã rời khỏi cơ thể của cậu."

Như Sheritt đã đề cập, hầu như không có bất kỳ sức mạnh Rồng nào còn sót lại bên trong cơ thể của Rồng lai.

Đó là bởi vì vương miện màu trắng của Cale đã hút hết sức mạnh của Rồng, chính là máu của hắn.

Hắn vẫn còn một ít sức mạnh thuộc tính ánh sáng của mình, nhưng thực sự không còn gì cả khi đã sử dụng sức mạnh còn lại đó để tấn công căn cứ bí mật thứ hai của Arm cách đây không lâu.

"Và..."

Chúa tể Sheritt vẫn nói hết.

"Cơ thể con người ban đầu của cậu không thể theo kịp vì đã mất sức mạnh Rồng. Sự mất cân bằng do bản thân là một chimera sẽ tạo ra cái chết cho cậu. Ngoài ra còn có một sức mạnh bên trong, thuộc tính đối lập với thuộc tính ánh sáng của cậu nên gây ra những cơn đau đáng kể."

Đó là những gì Choi Han đã để lại trong đó trong trận chiến của họ tại Hẻm núi Tử thần. Sức mạnh hắc ám được gọi là tuyệt vọng này không ngừng xung đột với thuộc tính ánh sáng của Rồng lai để khiến hắn đau đớn.

Rồng lai đang lắng nghe lời quan sát thẳng thừng của Sheritt với đầu óc trống rỗng.

Tuy nhiên, Cale có thể cảm thấy Raon đang nắm chặt quần áo của mình hơn.

... Haaaaa.

Cale đang nhìn Raon, đứa trẻ này đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn Rồng lai. Cale bắt đầu đau đầu.

Đó là thời điểm đó.

"... Trong tình trạng hiện tại của cậu, cậu sẽ chết một cái chết vô cùng đau đớn."

Rồng lai trả lời những gì Chúa tể Sheritt vừa nói.

"Cái chết vẫn không đủ để trả cho những tội lỗi của tôi đã gây ra."

"Aigoo."

Cale không nói nên lời sau khi nghe phản ứng của Rồng lai.

Chúa tể Sheritt lặng lẽ quan sát Rồng lai vừa đưa ra phản ứng như vậy.

Đây là một tình huống cực kỳ phức tạp.

Cale nhận thấy tình huống này khá phức tạp.

Rồng lai có rất nhiều tội lỗi. Tuy nhiên, ở một khía cạnh nào đó, hắn có dấu vết của đứa con của Chúa tể Sheritt và anh của Raon. Mặt khác, hắn cũng là bằng chứng về cái chết của người thân của họ.

Hắn cũng đã từng cố giết Raon, nhưng bây giờ họ đã biết hắn cũng thực sự là người đã cứu Raon.

Rồng lai đã gây ra khá nhiều phức tạp cho Chúa tể Sheritt và Raon khi càng nghĩ về nó.

... Họ có muốn giết hắn không? Hay  muốn cứu hắn?

Cale nhìn Raon và Sheritt để cố gắng tìm hiểu xem họ đang nghĩ gì.

Cậu không thể biết Sheritt đang nghĩ gì. Tuy nhiên, dựa trên cách Raon hành động ở Đông lục địa, có vẻ như nó đã gần như quên mất việc Rồng lai đã cố giết mình và thay vào đó cảm thấy có lỗi với Rồng lai.

Đó là lý do tại sao Raon đã tiếp cận hắn để chơi với On và Hong.

"Hiện tại, tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ."

Sheritt bắt đầu nói.

"Tôi cũng cần thời gian để nói chuyện với Raon."

Cô nhìn về phía người đã từng sống với trái tim của con mình.

"Tôi cũng cần thời gian để trò chuyện với cậu."

Đôi mắt của Rồng lai mở to khi nhìn Sheritt. Hắn chưa bao giờ mong Sheritt nói sẽ muốn nói chuyện với mình.

"Có rất nhiều điều vẫn còn phải thảo luận."

Cô có thể thấy đôi mắt Rồng lai, một người đã mất sức mạnh của một con Rồng, mở to mắt không thể tin được và nhìn xuống sau khi nghe giọng nói lạnh lùng của cô.

Chứng kiến ​​điều đó khiến tâm trí cô trở nên phức tạp khi cô vừa cảm thấy hận thù vừa cảm thấy một cảm xúc khác.

Tuy nhiên, cô ấy bình tĩnh lại và nhìn về phía người cuối cùng trong phòng.

"Có thể không?"

Cô ấy đang hỏi Cale liệu tất cả những điều này có thể thực hiện được không.

Rồng lai đã gây ra rất nhiều tội lỗi, không chỉ đối với Raon, mà còn đối với nhóm của Cale và những người ở Tây  lục địa và Đông lục địa.

"Có thể, Sheritt-nim."

Sheritt đưa tay về phía Raon sau khi nghe câu trả lời ngắn gọn của Cale. Raon từ từ bay ra khỏi vòng tay của Cale và gục đầu vào ngực Sheritt.

Sheritt nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ bé bỏng của mình và bắt đầu nói.

"Tôi phải nói chuyện với Raon trước."

Cô ấy nói với họ hãy cho họ sự riêng tư.

Cale đứng dậy mà không chút do dự. Hai con Rồng cần một khoảng thời gian riêng.

"Đi nào."

Rồng lai bắt đầu đứng dậy và loạng choạng.

"Haaaa."

Cale thở dài và phần nào hỗ trợ hắn.

Thật là một tên khốn phiền phức.

Rồng lai nhìn thấy ánh mắt của cậu, thấp giọng và bắt đầu nói.

"...Đừng lo. Tôi không có khát vọng sống."

Hắn tiếp tục thấp giọng nói, chỉ Cale mới có thể nghe thấy.

"Tôi biết cậu đã dễ dãi với tôi khi để tôi sống như thế này trước khi chết."

"Aigoo."

Cale lắc đầu. Rồng lai đã nghe thấy tiếng thì thầm lặng lẽ của Cale vào lúc đó.

Đó là một giọng nói lạnh lùng và đầy nghiêm túc.

"Nếu ngươi hối hận về những hành động trong quá khứ của mình, không phải ngươi nên làm gì có thể để sửa chữa lỗi lầm của mình sao?"

"... Tôi biết mình không thể quay ngược thời gian, nhưng tôi muốn làm như vậy nếu có thể."

Cale ngừng hỗ trợ hắn khi Rồng lai đứng thẳng và chỉ ra cửa.

Rồng lai nhìn về phía Sheritt và Raon một lúc trước khi bắt đầu đi về phía cửa.

Cale nhìn theo bóng lưng của Rồng lai rồi bắt đầu đi về phía cửa.

Có một cách để cứu lấy Rồng lai.

Đó không phải là cách để cứu hắn hoàn toàn, mà là cách để kéo dài sự sống của mình.

Đó là cái lọ mà cậu lấy được từ Đảo Gió.

Chiếc lọ chứa đầy sinh lực và có thể chữa lành hoặc kéo dài tuổi thọ cho ai đó.

Tuy nhiên, cái lọ đó có hạn sử dụng.

Đó là dành cho Eruhaben-nim.

Chủ nhân của cái lọ đã rõ ràng và Cale không có ý định đổi chủ của nó.

Điều đó không thay đổi.

Trong trường hợp đó.

Cạch.

Cale đóng cửa lại khi ra khỏi phòng khách.

Cậu có thể thấy hai con Rồng đang chụm đầu vào nhau trong giây lát và cậu đóng nó lại.

Raon đã đặt ra những câu hỏi sau đây trong đầu Cale khi nó hỏi về việc khi nào thì Rồng lai sẽ chết.

Nhân loại, từ bây giờ, Rồng lai sẽ làm gì? Rồng lai có bảo vệ và chăm sóc ta không? Nhân loại, có phải ta... có thể sống và gặp ngươi là nhờ Rồng lai không?

Sheritt đã thận trọng đặt ra một câu hỏi trong đầu trước khi đóng cửa lại.

- Nếu Raon cho phép, liệu đứa trẻ đó có thể ở trong lâu đài này không? Không, tôi sẽ giam đứa trẻ đó ở đây cho đến khi nó chết. Tôi sẽ làm điều đó để nó không thể trở lại cạnh White Star cũng như không làm hại những người còn lại. Cậu có nghĩ điều đó có thể không?

Cale quay lại và nhìn về phía Rồng lai đang đợi mình.

"Này."

"...Có chuyện gì vậy? Tôi xin cậu thông cảm nếu cậu tức giận vì tôi đã gây sốc cho Raon Miru."

Rồng lai tránh ánh nhìn của Cale và nói.

"Tôi chưa bao giờ có mọi người xung quanh mình vì vậy tôi hành xử rất tệ trong các cuộc trò chuyện... Tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi rất tệ với nó như thế này-"

"Ngươi."

Rồng lai nhìn về phía Cale, đã cắt ngang lời hắn và bắt đầu nói.

"Ngươi, ngươi sẽ làm gì nếu có cơ hội để bắt đầu lại?"

Rồng lai nghĩ mình đã nghe nhầm.

"...Gì cơ?"

Hắn nhận ra mình không hề mơ sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cale và nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó.

"Ngươi sắp chết. Ngươi không thể tiếp tục cuộc sống của mình. Tuy nhiên, nếu ngươi có cơ hội để sống một cuộc sống mới..."

Trái tim của Rồng lai bắt đầu đập loạn xạ.

Hắn đã vứt bỏ mọi khát khao được sống.

Hắn đã chấp nhận cái chết và biết rằng có thể chết là một cái giá quá nhỏ so với tất cả tội lỗi của mình. Hắn cũng đã có một suy nghĩ khác.

Hắn không muốn tiếp tục cuộc sống này.

Nhưng, cơ hội để bắt đầu lại...

Những lời đó khiến tim hắn đập loạn nhịp.

"Tất nhiên, ngươi sẽ bị giới hạn trong một không gian nhất định và không thể nhìn thế giới theo ý muốn. Điều đó không thực sự sống. Tuy nhiên, ngươi sẽ có cơ hội để bù đắp tội lỗi của mình."

White Star đã giam cầm Rồng lai trong một hang động tối tăm và không cho phép hắn nhìn ra thế giới.

Hơn nữa, White Star đã đối xử với hắn không giống như một sinh vật sống, mà giống như một cỗ máy mà hắn có thể điều khiển và ra lệnh xung quanh.

Cale đang nói về một tình huống tương tự.

Tuy nhiên, trái tim của Rồng lai đang đập điên cuồng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Không giống như White Star, đây là sự lựa chọn thứ hai mà Cale mang lại cho Rồng lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play