Chương 985
“Cô nhớ cũng đủ cặn kẽ đấy! Vậy cô có nhớ không, tôi cũng đã từng nói. Tôi sẽ bảo vệ cô chu toàn, cho cô một cuộc sống không lo nghĩ, cho cô hôn nhân và vật chất, nhưng không tài nào cho cô được tình cảm. Cuộc sống của tôi và cô chỉ có thế là tương kính như tân!”
Nam Thùy Dương: ‘..
“Nếu cô sống mà an phận thủ thường, tôi đã không đến mức muốn ly hôn với cô, nhưng cô cứ tổn thương người tôi quan tâm hết lần này đến lần khác. Cô nói xem, làm sao tôi có thể chịu được một người vợ như cô chứ?”
Vẻ mặt Nam Thùy Dương có chút hoảng hốt lẫn kích động: “Anh!
Cuối cùng anh đã thừa nhận người anh vẫn yêu là Đào Hương Vi, có phải không?”
“Còn một điều nữa.” Anh bổ sung.
Đáy mắt Nam Thùy Dương xẹt qua một chút đau thương: “Vậy nên, đối với anh mà nói, vốn dĩ tôi không quan trọng gì cả. Tôi chỉ tốt bụng cứu anh một lần, còn anh kết hôn với tôi trừ việc biết ơn ra còn là do sự bức bách của công cụ. Đó là chuyện mấu chốt nhất, phải không?”
Lúc này Nguyễn Cao Cường không trả lời lại. Nếu cô ta đã suy nghĩ cặn kẽ như vậy, cần gì phải làm chuyện này?
Ánh mắt cô ta nhìn anh đăm đăm, trong mắt lại hiện lên hận ý: “Đối với tôi, tôi lấy anh thì anh chính là chồng tôi. Mặc kệ chúng ta có tình cảm hay không, người phụ nữ khác muốn cướp chồng của tôi, tôi có thể không phản công lại, bảo vệ gia đình của tôi hay sao?
Hai bên lông mày của Nguyễn Cao Cường nhíu lại: “Vi Vi chưa từng muốn tranh với cô. Chuyện chúng tôi qua lại cũng là vì công việc, quan hệ của chúng tôi vô cùng bình thường, là cô phỏng đoán vô căn cứ, hoài nghỉ không phải. Cô làm như vậy là đẩy tôi cho cô ấy!”
“Đến tận bây giờ, người nói ly hôn lẫn quay lại với cô ấy đều là tôi!
Cô ấy chưa từng nói những lời này!” Nguyễn Cao Cường chứng minh thay Đào Hương Vi.
Thật ra dù cô có về nước, anh cũng không nhất định phải quay lại với cô. Ngay từ đầu anh cũng đã không muốn ly hôn.
Chỉ có thể nói, chính hành động của Nam Thùy Dương đã khiến suy nghĩ ẩn sâu nhất trong đáy lòng anh hiện ra ngoài.
Huống chỉ vốn dĩ anh cũng không muốn cuộc hôn nhân này, chấm dứt mới là đúng đản, không thể để cả hai cùng thêm đau khổ.
Không ngờ cô ta chẳng những động tình với anh, mà còn sinh ra hy vọng viển vông về anh.
Tất nhiên Nam Thùy Dương không tin những lời anh nói. Cô ta không tin Đào Hương Vi giữ mình trong sạch như vậy!
“Đến nước này rồi mà anh vẫn bảo vệ cô ta!” Cô ta cúi đầu, hận ý nồng đậm ngập tràn trong lòng.
“Tự cô tĩnh dưỡng cho tốt đi!” Cuối cùng anh chỉ có thể nói một câu xem như quan tâm như thế.
Nói xong, anh bèn quay người đi ngay, không liếc nhìn cô ta thêm chút nào nữa.
Nam Thùy Dương cũng ngẩng đầu lên nhìn chằm chảm theo bóng anh rời đi, rất nhanh, cô ta từ từ siết chặt tay lại.
Vì sao… vì sao Đào Hương Ví lại không chết?
Sau khi nghe Đào Hương Vi đã tỉnh lại, đầu tiên là Hoàng Cao Cường đến thăm cô.
“Em xem bây giờ em khiến mình chật vật đến mức nào đi?
Không… suýt chút nữa là em đã chết, bị người ta độc chết đấy!” Hoàng Công Thành vừa giận dữ vừa đau lòng.