Chương 972
Nguyễn Cao Cường liếc anh ấy một cái, đồ chó săn…
*Vi Vi, xương sườn kho tàu em nấu cho anh thơm quá, sau này anh sẽ không múa rìu qua mắt thợ nữa, sẽ ăn món em làm” Lúc Hoàng.
Công Thành thấy cô cầm chén đũa ra thì nói, sau đó nói tiếp: “Nhưng nếu em muốn ăn món anh nấu thì cứ nói với anh là được, em muốn ăn món gì anh nấu món đó”
Đào Hương Vi đưa chén đũa cho h: nhiều vậy, chỉ có nấu cho em và Vân Nhi”
“Cũng đúng, sau này em và Vân Nhi ở nhà anh, trong nhà có đầu bếp. Em tan làm về là có thức ăn ngay” Nguyễn Cao Cường nói.
Đào Hương Vi mới vừa ngồi xuống, nghi ngờ nhìn Nguyễn Cao Cường, cô nói cô ở nhà anh hồi nào?
Hoàng Công Thành mới cười hì hì, nghe xong thì sốt ruột hỏi: “Ví Vị, em ở nhà anh ta hả”
“Em..”
Nguyễn Cao Cường ngất lời cô, hỏi Hoàng Công Thành: “Sau khi chúng tôi quay lại, đương nhiên là cô ấy sẽ đến ở chung với tôi rồi, có vấn đề gì không?”
“Sau khi quay lại?” Hoàng Công Thành bắt được từ khóa, cười mỉa mai: “Nói vậy là cô ấy chưa đồng ý quay lại với anh, anh đang tự lừa mình dối người thôi”
“Sau khi tôi ly hôn, cô ấy sẽ đồng ý thôi”
“Vậy chờ anh ly hôn xong hẳng nói” Hoàng Công Thành không ngốc, anh ấy biết người như Nguyễn Cao Cường muốn ly không không phải chuyện đơn giản, huống chỉ… Anh ấy cũng biết Nam Thùy Dương không phải người chịu ngồi yên.
“Sao hai anh nói nhiều quá vậy? Không ăn thì ra ngoài đi” Tâm trạng ăn cơm của Đào Hương Ví bị quấy rầy.
“Ăn ăn…” Hoàng Công Thành cầm đũa nghiêm túc ăn cơm.
Nguyễn Cao Cường gắp một khối cá kho đặt vào chén con gái: “Nào, món con thích này”
“Cảm ơn ba ạ” Vân Nhi nhìn mẹ nói: “Cảm ơn mẹ đã nấu món ngon cho con ăn”
“Ăn đi” Đào Hương Vi xoa đầu con gái.
Sau đó Nguyễn Cao Cường gắp cà tím thịt kho tàu định đặt vào chén Đào Hương Vi nhưng đúng lúc Hoàng Công Thành cũng muốn đặt vào chén cô.
Hai người đàn ông trừng nhau rồi cố chấp muốn đặt món mình gắp vào chén cô.
Nguyễn Cao Cường: “Em ăn cà tím thịt kho tàu đi, anh nhớ em thích món này”
“Em không thường xuyên nấu Hoàng Công Thành: “Thử món xương sườn kho tàu đi, em nấu thơm quá”
“Ăn cà tím thịt kho tàu của anh đi…”
“Xương sườn kho tàu của anh ngon hơn..”
Đào Hương Vi hít sâu một hơi, bỗng buông đũa xuống: “Lấy ra hết cho tôi, tôi muốn ăn gì tự tôi gắp”
Hai người có thấy phiền hay không vậy?