Chương 97: Cháu muốn hủy hoại cô ta

Liễu Thu Cúc thở dài một hơi, với tính cách này của hẳn ta, khi nào mới có thể đuổi Lâm Hương Giang ra khỏi nhà họ Hà được đây?

Vẫn nên là để bà ta tự mình ra tay thôi.

Bà ta cầm điện thoại di động trên bàn lên rồi nhấn số: “A lô? Tú Nhi à, khi nào cháu tan làm, để bác qua đón chái Trần Tú Nhi không biết lần này Liễu Thu Cúc tìm cô ta lại có chuyện gì, nhưng chắc.

chắn có liên quan đến Hà Tuấn Khoa.

Sau giờ làm việc, cô ta bước ra khỏi cổng tập đoàn và thấy một chiếc Mercedes-Benz sang trọng dừng lại cách đó không xa, Liễu Thu Cúc đang ở trong xe chờ cô ta Cô ta ổn định tinh thần một chút rồi đi qua.

“Dì Liễu, dì có chuyện gì thì bảo con qua là được rồi, không cần phải tự mình tới đây đón con đâu.”

Liễu Thu Cúc không ngay lập tức trả lời câu hỏi của cô ta, mà ra lệnh cho tài xế lái xe đến nhà họ Hà Trần Tú Nhi khó hiểu nhìn bà ta: “Chúng ta đang đi đến nhà họ Hà sao?”

“Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật chị cả nhà họ Hà, vì vậy mọi thành viên của nhà họ Hà đều sẽ trở về ăn cơm.” Lúc này Liễu Thu Cúc mới mở miệng.

Trần Tú Nhi cảm thấy có chút khó xử: “Con không phải người nhà họ Hà, con đến đó không thích hợp lắm đâu.”

“Con là đứa con dâu mà ba dì đã chọn, sao con lại không phải người nhà họ Hà được chứ?”

Trần Tú Nhi ngượng ngùng một lúc, cô ta cúi đầu nói: “Dì Liễu, con không phải, những lời này dì đừng nói lung tung.”

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô ta, rõ ràng là cô ta thích Hà Tuấn Khoa.

*Dì làm gì có nói lung tung. Bây giờ con không phải, nhưng sớm muộn gì cũng phải.

Nếu không phải do Lâm Hương Giang kia cản trở thì con đã sớm là con dâu của nhà họ Hà rồi. Vì vậy con càng phải nắm bắt cơ hội này mà biểu hiện cho thật tốt, nhất là trong lúc Lâm Hương Giang bị đuổi khỏi nhà họ Hà”

Trần Tú Nhi kinh ngạc không thôi: “Lâm Hương Giang bị đuổi ra khỏi nhà họ Hà rồi sao dì?” Cô ta chỉ biết Lâm Hương Giang ở lại công ty không được cho nên đã từ chức.

“Đúng vậy, chính là bác Hà của con đã ra lệnh không cho phép cô ta ở lại nhà họ Hà nữa. Mà bây giờ cô ta đi rồi không phải là lúc.

cho con thể hiện hay sao? Một cơ hội tốt như vậy mà con còn không nắm bắt sao?”

“Con… ” Trần Tú Nhi vẫn có chút do dự.

“Con không muốn gả cho Tuấn Khoa nữa sao?”

“Muốn, con muốn chứ” Trần Tú Nhi không thể kìm nén được tâm tư của mình.

“Như vậy là được rồi” Liễu Thu Cúc mỉm cười hài lòng. Bà ta đưa cho cô ta một cái túi, bên trong có một chiếc váy: “Con thay quần áo đi. Đến chúc mừng sinh nhật chị cả cho nên không được mất lịch sự”

“Cảm ơn dì “Đúng rồi, dì còn chuẩn bị một cái bánh ngọt. Lúc nào đến nhà họ Hà dì sẽ nói cái bánh ngọt này là do con tự mình làm cho chị cả, đến lúc đó con phải phối hợp với dì, hiểu không?”

Trần Tú Nhi gật đầu: “Dì nghĩ thật chu đáo, nếu như… Con thật sự có thể gả cho anh Tuấn Khoa, vậy thì người có công lao lớn nhất chính là dì rồi Liễu Thu Cúc cong môi cười: “Chờ ngày con gả cho thắng bé rồi nói sau.”

Chiếc Mercedes nhanh chóng chạy đến nhà họ Hà, đáy mắt Liễu Thu Cúc chậm rãi hiện lên một nụ cười lạnh.

Lúc Hà Tùng Nhân đến bệnh viện đón Phan Thanh Y thì thấy lần này cô ta thật sự có chỗ không thoải mái, đồng thời cô ta cũng không gặp Nguyễn Hiệp.

Trên đường đến bệnh viện, hắn ta vẫn nghĩ, nếu cô ta vẫn gặp Nguyễn Hiệp với lý do không khỏe thì hẳn ta không thể tiếp tục chịu đựng nữa.

Bởi vì cô ta không khỏe, hẳn ta đã để cô ta nghỉ ngơi ở nhà chứ không đưa cô ta đến nhà họ Hà để chúc mừng sinh nhật cô mình.

Hắn ta biết tính khí của Hà Hàm Bội. Chị ta càng lớn tuổi càng không muốn tổ chức sinh nhật, chứ chẳng nói đến một bữa tiệc sinh nhật long trọng. Mỗi năm đều chỉ có người nhà ngồi cùng nhau ăn cơm với nhau coi như xong chuyện.

Cho nên hẳn ta không mang Phan Thanh Y qua cũng không sao.

Sau khi hẳn ta đến nhà họ Hà, mẹ của hẳn ta vẫn còn chưa đến. Hản ta cũng không biết bà ta đi đâu mà gọi điện thoại bảo hãn ta tới trước.

Hà Tùng Nhân đi vào phòng khách chỉ thấy chú Hà Tuấn Khoa đang ngồi ở ghế sô pha, hắn ta lập tức đi tới chào hỏi: “Chú, sao lại chỉ có chú ở đây? Ông nội và cô đâu?”

Tâm mắt Hà Tuấn Khoa từ báo cáo tài chính trong tay chuyển sang người hẳn ta, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Một lát bọn họ mới tới đây.”

“Ông nội đang ở trong phòng? Vậy cháu lên thăm ông ấy” Hà Tùng Nhân xoay người muốn rời đi.

“Chờ đã” Hà Tuấn Khoa đột nhiên lên tiếng.

“Chú, có chuyện gì không?”

Hà Tuấn Khoa buông tờ báo trong tay xuống, thân hình cao lớn đứng lên: “Cậu đi với chú qua đây.” Nói xong, hẳn đi về phía sân ngoài phòng khách.

Hà Tùng Nhân nằm chặt hai tay đang để xuôi bên người. Thật ra Hà Tuấn Khoa chỉ lớn hơn hắn ta một chút, nhưng khi hắn ta ở trước mặt người chú nhỏ này lại luôn cảm thấy bị đàn áp một cách khó hiểu.

Hắn ta do dự một lúc rồi mới đi theo Hà Tuấn Khoa ra ngoài.

Dưới gốc cây lớn trong sân, chú và cháu trai đứng đối diện nhau.

“Chú, chú có lời nào mà phải tránh mọi người tới nơi này để nói?” Hà Tùng Nhân cố làm ra vẻ thoải mái nói, muốn bầu không khí không quá áp lực.

“Những bức ảnh được đăng lên diễn đàn nội bộ của tập đoàn có phải là do cậu đăng lên không, bao gồm cả bài viết?” Hà Tuấn Khoa đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt Hà Tùng Nhân hơi thay đổi, hẳn ta đã đoán được hôm nay chủ tìm mình là vì chuyện này mà.

Hắn ta im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Đúng vậy”

Hà Tùng Nhân không có bất kỳ lời bào chữa nào, lập tức thừa nhận là bài viết do hẳn ta đăng lên, ảnh cũng là do hẳn ta gửi Chỉ là thái độ thẳng thản này của hẳn ta ngược lại khiến Hà Tuấn Khoa có chút nghi ngờ.

Hà Tùng Nhân là cháu trai ruột của hẳn, coi như hắn cũng nhìn hắn ta lớn lên, cho nên hẳn ta có tính cách như thế nào, Hà Tuấn Khoa biết rất rõ.

“Cậu biết rõ trong diễn đàn nội bộ tập đoàn mà đăng loại bài viết này nhất định sẽ bị điều tra ra thì tại sao còn phải làm vậy?”

Hà Tuấn Khoa đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta.

Hà Tùng Nhân ra vẻ bất cẩn nói: “Còn có thể vì cái gì nữa, đương nhiên là muốn phơi bày sự thật về Lâm Hương Giang rồi. Để mọi người biết được cô ta là một người phụ nữ lắng lơ đến cỡ nào, nhân tiện đuổi cô ta ra khỏi tập đoàn”

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa lập tức trở nên sắc lạnh, đáy mắt còn ẩn chứa sương lạnh, trên người cũng tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến người khác sợ hãi.

“Cậu muốn hủy hoại cô ấy như vậy sao?

Cậu nên biết, làm như vậy đối với cậu cũng không phải là chuyện gì tốt” Giọng điệu của Hà Tuấn Khoa rét lạnh.

“Đương nhiên là cháu biết, nhưng cũng không thể so sánh với tất cả những tổn thương mà cô ta đã gây ra cho cháu. Vì vậy cháu phải bắt cô ta trả một cái giá thật đắt. Truyện tổng tài

Hà Tùng Nhân hậm hực nói Trên gương mặt anh tuấn của Hà Tuấn Khoa như tỏa ra một lớp sương mù, vẻ mặt tuấn tú lại càng thêm lạnh lẽo: “Lúc cậu làm những việc này có nghĩ tới bây giờ cô ấy là thím của cậu không?” Những lời mà hắn cảnh cáo hắn ta lúc trước, hắn ta đều quên rồi sao?

“Cháu thực sự xin lỗi, cháu chưa bao giờ coi cô ta là thím của mình, cô ta không xứng được gọi như vậy.”

Đôi mắt trầm thấp của Hà Tuấn Khoa híp lại, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo, đôi môi mỏng nhếch lên, lạnh lùng cười một cái: “Hôm nay là sinh nhật cô của cậu, chú không muốn động thủ với cậu vào ngày sinh nhật của chị ấy. Nếu cậu đến công ty không phải là vì công việc mà là vì để trả thù thì bắt đầu từ hôm nay, cậu không được bước vào công ty nửa bước.”

Sắc mặt của Hà Tùng Nhân căng thẳng, tay hän ta không nhịn được mà siết chặt, hắn ta mím chặt môi, tỏ vẻ rất không cam lòng.

“Tuấn Khoa, cậu không thể đuổi Tùng Nhân ra khỏi công ty được.” Liễu Thu Cúc không biết đã đến từ khi nào, bà ta nhảy ra khỏi góc, vừa hét to vừa đi về phía hai người.

Hà Tùng Nhân thấy bà ta xuất hiện, vẻ mặt bất cần đời của hắn ta lập tức thay đổi, trở nên vô cùng lo lắng, hắn ta thấp giọng “Mẹ, mẹ xen vào chuyện này làm cái gì, mẹ trở về phòng khách đi.”

Liễu Thu Cúc giận dữ trừng mắt nhìn con trai mình. Sao bà ta còn không biết là hắn ta đang muốn chịu tội thay mình chứ.

Bà ta không nghĩ tới Hà Tuấn Khoa lại có thể điều tra ra nhanh như vậy, còn trực tiếp gây khó dễ với Hà Tùng Nhân.

Bà ta nhanh chóng đi đến bên cạnh con trai mình, chắn trước mặt hẳn ta, một mình đối mặt với Hà Tuấn Khoa, không chút do dự nói: “Bài viết và ảnh đều là do tôi đăng. Nếu cậu phải truy cứu trách nhiệm thì tìm tôi, chuyện này không liên quan gì đến Tùng Nhân cả”

Qủa thật ban đầu Hà Tuấn Khoa nghi ngờ Hà Tùng Nhân, chẳng qua là diễn đàn nội bộ của tập đoàn thì chỉ có nhân viên của tập đoàn mới có thể đăng nhập, cho dù là ẩn danh cũng rất dễ tra ra, bộ phận kỹ thuật báo cáo với hắn là tài khoản của Hà Tùng Nhân đăng bài viết.

Hắn thật không ngờ là Liễu Thu Cúc lại dùng tài khoản của Hà Tùng Nhân để làm loại chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play