Chương 960
Nam Thùy Dương bối rối, chuyện đã nẵm ngoài tâm kiểm soát của cô ta.
Nguyễn Cao Cường nhìn thẳng vào mắt cô ta hỏi: “Cô vừa nói cô đã làm sai điều gì đó nên tôi không chịu về nhà. Vậy cô nói với ông nội xem cô đã làm sai cái gì?”
Tim Nam Thùy Dương đập thình thịch: “Em..” Hai bàn tay cô ta đan vào nhau, không nói nên lời.
Đôi mắt sắc bén của Nguyễn Cao Cường nhìn cô ta chắm chảm, tiến tới ép sát vào người cô: “Tại sao cô không nói với ông rắng lý do thực sự cho việc tôi qua đêm ở nhà Đào Hương Vi là để chăm Vân Nhi? Con bé bị tốn thương tỉnh thần rất nặng, chẳng phải đó là bóng đen do mẹ cô tạo ra sao?”
Trong lòng Nam Thùy Dương chấn động, cơ thể không thể giữ vững nữa, cô ta lui về phía sau hai bước.
Ông cụ nghe thấy thế thì nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Vân Nhi làm sao? Con bé bị tổn thương cái gì?”
Giờ phút này mặt Nam Thùy Dương đã tái nhợt, cô ta vội vàng chạy tới giữ chặt tay Nguyễn Cao Cường, khẩn khoản nói: “Cường, em không nên tới đây để mách tội, cũng không nên tiết lộ hành tung của anh, tất cả đều là lỗi của em, là em ghen tị, nghĩ răng anh đã bỏ rơi em để qua đêm ở nhà chị Hương Vi nên nhất thời ngu muội chạy tới tìm ông nội…Chúng ta về nhà đi, có gì từ từ nói..”
Gương mặt tuấn tú của Nguyễn Cao Cường trở nên lãnh đạm, anh vung tay gạt cô ta ra, nhạt giọng nói: “Cô nói không sai, quả thực tôi nên nghiêm túc suy nghĩ về hôn nhân của chúng ta. Tôi cảm thấy vị trí phu nhân nhà Nguyễn Cao đúng là không dễ làm. Chúng ta ly hôn đi, kẻo cô lại thấp thỏm không yên suốt mấy ngày qua”
Điều Nam Thùy Dương sợ cũng đã tới, nghe được hai chữ y hôn’ từ chính miệng anh, cô cảm thấy như có một tia chớp lóe lên giữa trời xanh, thế giới của cô sụp đổ rồi!
“Không…” Cô ta lắc đầu liên tục.
Ông cụ nheo mắt nhìn Nguyễn Cao Cường, nói: “Chỉ vì nó đến mách tội với ông mà cháu muốn ly hôn? Cháu đang chuyện bé xé ra to đấy ư?”
Nguyễn Cao Cường nhìn ông cụ, nói rành mạch: “Ông nội, chẳng phải ông vừa hỏi Vân Nhi tổn thương vì điều gì sao?” Anh nhìn Nam Thùy Dương rồi nói tiếp: “Cô ta và mẹ mình bày mưu tính kế, đưa Vân Nhi bán cho một nhà nghèo ở vùng núi, bất con bé về làm con dâu nuôi từ nhỏ, việc này cô ta chưa kể với ông sao?”
Ông cụ không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Nam Thùy Dương.
Ông cụ vốn cho rẵng mình là kẻ lòng lang dạ sói nhưng không ngờ mẹ con cô ta lại ác độc hơn, đưa một đứa bé lên vùng núi làm dâu?
Đứa bé đó vẫn còn là cháu nhà họ Nguyễn Cao đấy!
Ông cụ nhìn Nam Thùy Dương chẳm chäm, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Mày to gan lớn mật thật đấy!” Ông cụ tức giận, trán nổi đầy gân xanh, vẻ mặt hung tợn.
Nam Thùy Dương quỳ sụp xuống khóc to: “Ông nội… Cháu không…Là mẹ cháu, việc này đều do mẹ cháu gây ra, cháu vốn không biết rõ…”
“Sao cô lại không biết rõ được? Bà ta làm việc này không phải vì cô sao?” Nguyễn Cao Cường vạch trần không thương tiếc.
Nam Thùy Dương vẫn lắc đầu: “Em thật sự không biết, nếu biết rõ mẹ có ý định hại Vân Nhi, em nhất định sẽ ngăn cản”
Ông cụ đang giận dữ cũng cảm thấy đau đầu, lạnh lùng nhìn Nam Thùy Dương chằm chằm: “Bảo sao nó không trở về nhà, mày đúng là đồ ngu xuẩn!” Tất cả đều do cô ta tự tìm đường chết, đẩy người đàn ông của mình về phía Đào Hương ViI “Ông ơi, cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi.
“Việc này tao không quản được, chúng mày tự giải quyết với nhau đi” Ông cụ không muốn nhúng tay vào việc này.