Chương 957
Chị Phương không phải người lòng dạ ác độc, chia rẽ hai mẹ con không phải là ý định của chị ấy.
Chị ấy cũng biết mình không thể dùng thái độ hòa nhã để nói chuyện với Đào Hương Vi được nên chỉ có thể cướp Đào Vân Nhi đi một cách cứng rắn mà thôi.
*Tôi không muốn quay về nhà họ Nguyễn Cao gì đó, tôi muốn ở bên cạnh mẹ…” Vân Nhi vươn tay về phía mẹ, cố gắng tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của đám người kia.
“Các người buông con gái tôi ra, các người không nghe thấy con bé nói gì à?’ Đào Hương Vi nổi i.
Chị Phương thở dài một hơi: ‘Cô muốn nói gì thì ngày mai đến nhà họ Nguyễn Cao rồi nói cho ông cụ nghe nhé” Nói dứt lời, chị Phương và đám vệ sĩ dẫn Vân Nhi rời đi.
“Vân Nhi… Trả lại con gái cho tôi chân chiêu đuổi theo họ.
Vân Nhi bị đưa vào chiếc xe đang đỗ bên ngoài, lúc Đào Hương Vi đuổi ra đến nơi cũng là lúc chiếc xe lao vút đi.
“Vân Nhi…” Cô đuổi theo một đoạn nhưng chiếc xe đó vẫn lao thẳng, mai theo Vân Nhi của cô đi mất.
Đào Hương Vi chân nam đá.
“Đúng, mấy tay vệ sĩ cưỡng ép đưa con bé đi rồi. Anh có định xử lý chuyện này không?”
Sắc mặt Nguyễn Cao Cường trâm xuống: “Tất nhiên là anh phải can thiệp vào chuyện này rồi.”
Anh đã thỏa hiệp mà ông cụ còn làm vậy, xem ra anh không thể để mặc chuyện này được nữa rồi.
“Em về nhà trước đi, bây giờ anh qua chỗ ông cụ đưa người về cho em” Nguyễn Cao Cường nói bảng giọng vô cùng nặng nề.
“Tôi đi với anh”
“Không cần đâu, anh đảm bảo sẽ mang Vân Nhi về.’ Nguyễn Cao Cường không muốn cô đến nhà họ Nguyễn Cao để mọi chuyện tránh phức tạp thêm.
Bấy giờ Đào Hương Vi mới nói bãng giọng lặng lẽ: “Được, tôi chờ tin tức của anh” Thực ra cô hiểu rõ một điều rằng chỉ có Nguyễn Cao Cường mới đủ sức để đối phó với ông cụ.
Sau khi cúp máy, Nguyễn Cao Cường lập tức rời khỏi công ty rồi trở về nhà họ Nguyễn Cao.
Vân Nhi bị đưa về thì ngồi một mình trên ghế sô pha, không nói chuyện với ông cụ nữa.
“Vân Nhị, lâu không gặp ông cố mà sao con lại bày ra cái vẻ mặt đấy với ông cố vậy hả?” Ông cụ mỉm cười với Vân Nhi.
“Ông cố đáng ghét, con không muốn ở đây!” Hôm nay tính tình của ‘Vân Nhi không tốt như mọi ngày.
“Đây là nhà của con, con chỉ có thể ở đây thôi.” Ông cụ nói bằng giọng có vẻ ôn hòa nhưng vẻ mặt thì lại vô cùng nghiêm túc.