Đào Vân Nhi vẫn đi học bình thường như mọi ngày.
Hôm nay sau khi tan học, cô bé đi ra sân trường, đang chờ mẹ đến đón thì có người tiến về phía cô.
“Vân Nhị, lại đây” Mẹ Nam vẫy tay với cô bé.
Vân Nhi biết người ấy gọi mình, mặc dù đang thắc mắc tại sao lại gọi cô bé quay lại trường, nhưng cô vẫn bước tới.
“Bà tìm cháu có việc gì sao?” Cô bé hỏi.
Mẹ Nam nhìn cô mỉm cười: “Cháu có biết tại sao ba của cháu đã lâu không về nhà, mà một mực muốn ở lại công ty không?”
Vân Nhi lắc đầu: “Cháu không biết, gần đây cháu sống cùng mẹ”
“Vậy trước đây thím Lê có chăm sóc tốt cho cháu không?” Mẹ Nam hỏi.
Lần này Vân Nhi gật đầu: “Vâng, thím Lê rất tốt”
“Vậy cháu có nên giúp đỡ cô ấy không?” Mẹ Nam thẳng thắn hỏi.
Vân Nhi bối rối: “Cháu giúp cô ấy như thế nào?”
“Rất đơn giản, chỉ cần bây giờ cháu đi về cùng bà, sau đó gọi điện cho bố cháu để ông ấy đến đón cháu về nhà là được”
Vân Nhi khế cau mày, chẳng lẽ họ muốn dùng cô bé làm cái cớ để bắt bố phải quay về?
Thấy cô bé không nói gì, mẹ Nam có chút nóng nảy: “Sao? Cháu không đồng ý à? Vừa rồi cháu còn nói thím Lê đối xử rất tốt với cháu, bây giờ cháu không thể giúp cô ấy một chút sao?”
“Không phải là cháu không muốn, chỉ là..” Vân Nhi vốn là một cô bé ngoan, ba năm cô sống cùng bố, quả thật thím Lê chăm sóc cô rất tốt. Cô bé nghĩ ngợi rồi nói: “Cháu phải gọi cho mẹ báo rằng không cần đến đón cháu nữa”
Ánh mắt mẹ Nam có chút giêu cợt: “Không cần gọi nữa, bà đã báo với mẹ cháu, mẹ cháu cũng đã đồng ý cho cháu về nhà của ba rồi”
“Mẹ cháu đồng ý sao?” Vân Nhi thoáng kinh ngạc, nhưng không đợi cô bé nghĩ đồng ý, mẹ Nam đã vội vã kéo cô lên xe.
“Đúng vậy, đúng vậy, cùng bà trở về nào”
Vân Nhi cảm thấy có gì đó không ổn: “Này bà, sao bà phải vội như: thế?”
“Không sao hết, chúng ta đi thôi” Mẹ Nam nhăn mặt rồi ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
Xe đi được một đoạn, Vân Nhi phát hiện có điều bất thường: “Này bà, đây không phải đường về nhà ba cháu, chúng ta đi đâu vậy?”
Mẹ Nam không che giấu nữa, bà ta cười lạnh: “Đương nhiên là đưa cháu đến chỗ tốt!” Bà ta đột nhiên đè Vân Nhi xuống rồi dùng một tấm vải che mũi miệng cô bé.
Vân Nhi trợn tròn hai mắt, ánh mắt kinh hãi: “A…A…Bà..” Cô bé hít vào một hơi cay nồng rồi ngất đi.
Mẹ Nam nhìn đứa bé gái đã hoàn toàn hôn mê, trong lòng hiện lên vẻ độc ác: “Vân Nhi, cháu đừng trách bà, chỉ cần còn có cháu, bố cháu sẽ không chịu sinh con cùng thím Lê, hãy coi như là cháu đang giúp đỡ thím Lê đi, mọi người sẽ ghi nhớ lòng tốt của cháu”
Xe chạy vào một con hẻm nhỏ và dừng lại trước một căn nhà khuất.
Mẹ Nam ôm Vân Nhi xuống xe, vội vàng tiến vào căn nhà nhỏ.
“Chính là nó, các cậu hãy đem nó đi” Bà ta nói với hai kẻ buôn người trong phòng.
Kẻ buôn người nhìn cô bé trước mặt, mắt anh ta sáng lên: “Con bé này da thịt mềm đấy, dáng người cũng không tệ, bà có chắc là muốn bán nó cho chúng tôi?”