Ở một góc khuất gần đó, Nam Thùy Dương nhìn thấy anh đi về phía phòng nghỉ, trong mắt cô ấy hiện lên sự lạnh lùng. Hóa ra không phải cô hiểu làm mà thật sự trong lòng anh vẫn chưa quên được Đào Hương Vi. Nhưng hôm nay cô chính là vợ của anh thì sao cô có thể cho phép trong lòng chồng mình có hình bóng của một người phụ nữ khác được. Cô từ từ siết chặt bàn tay đang buông thõng của mình, trong lòng xuất hiện một nỗi hận thù.
Nguyễn Cao Cường đi vào phòng nghỉ, ông cụ đang ngồi ở sô pha chờ anh, nét mặt già nua nhìn rất căng thẳng.
“Ông nội, ông tìm cháu ạ?”
Tuy ông cụ đang ngồi nhưng hai tay ông ta vẫn nắm lấy cây gậy đầu rồng, ông ta nhìn anh, vẻ mặt có vẻ như lại càng nghiêm khắc hơn.
“Thì ra lí do cháu không về nhà là vì người phụ nữ kia đã quay về à?” Ông cụ vừa mở miệng đã tra hỏi anh.
Mặt Nguyễn Cao Cường nhăn lại, anh ngồi xuống đối diện với ông cụ: “Đây là chuyện của cháu với Nam Thùy Dương thôi chứ không có liên quan gì đến người khác hết. Hơn nữa quả thật gần đây công ty có rất nhiều chuyện cần tăng ca xử lý”
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, ông ta không tin những lời anh vừa nói: “Cho dù có phải là vì người phụ nữ kia hay không thì chắc cháu vẫn nên nhớ rõ lời nói năm đó của ông. Nếu cháu vẫn bị cô ta làm ảnh hưởng thì bây giờ ông vẫn có thể làm cho cô ta biến mất khỏi thế giới này”
Trong nháy mắt, vẻ mặt luôn hờ hững của Nguyễn Cao Cường đã trầm xuống một chút: “Ông nội” Anh cố nén cơn giận đang dâng lên trong ngực mình và tiếp tục nói: “Cháu đã nghe theo lời ông và kết hôn với Nam Thùy Dương rồi, ông không thể được đẳng chân lân đẳng đầu vậy đâu”
Ông cụ Nguyễn Cao híp đôi mắt xám lại: “Ông chỉ sợ lòng cháu không yên, có những thứ phải diệt trừ nó tận gốc thì mới không để lại hậu quả gì”
Nguyễn Cao Cường đứng lên: “Nếu ông thật sự muốn làm tới mọi chuyện như vậy, thì ông hãy chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc nhà họ.
Nguyễn Cao mất đi một người thừa kế như cháu đi” Dứt lời, anh xoay người đi ra khỏi cửa.
Anh đã chấp nhận thỏa hiệp một lần và thứ anh đánh đổi chính là cuộc hôn nhân của mình nên không có khả năng anh sẽ chấp nhận thỏa hiệp thêm lần nữa.
“Mày… Ý mày là gì? Mày đang đe dọa tao đó à?” Ông cụ lập tức tức giận.
Nguyễn Cao Cường dừng bước chân lại ở cửa nhưng không quay đầu lại: “Ông nội, hôm nay là sinh nhật chín mươi tuổi của ông, ông nên vui vẻ ăn uống chứ đừng lo nhiều thứ như vậy, ông phải hiểu là có một vài lúc nên có chừng có mực” Anh nói xong thì rời đi.
Ông cụ nắm chặt cây gậy đầu rồng rồi trách mảng anh: “Vô liêm sỉ! Tao đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần mày dạy đời hả?”
Nguyễn Cao Cường vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Lâm Hương Giang, không biết là cô đã đứng đây từ khi nào nữa. Anh liếc cô một cái rồi tiếp tục bước đi.
Lâm Hương Giang lập tức đuổi theo: “Cho nên chuyện anh kết hôn với Nam Thùy Dương là bị ông nội ép hả?”
Nguyễn Cao Cường mím môi không nói, anh vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Cô đành phải kéo anh dừng lại: “Nguyễn Cao Cường, em đang hỏi anh đấy”
Anh nhìn về phía cô, khuôn mặt bình tĩnh đến kì lạ: “Có gì để hỏi đâu chứ, không phải em nghe hết rồi sao?”
Con ngươi của Lâm Hương Giang hơi co lại: “Vậy là thật sự ông đã dùng mạng của cô ấy để đe dọa anh thỏa hiệp ư?”
“Chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa, anh đã kết hôn rồi, cô ấy.. Cũng có cuộc sống của cô ấy” Thật ra như vậy rất tốt, nhưng mà nhìn thấy bên cạnh cô có người đàn ông khác thì ngực anh lại cảm thấy không thoải mái.
Lâm Hương Giang nhìn kỹ anh: “Thật không? Đây là lời nói thật của anh à? Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà anh buông bỏ cô ấy sao?”
Nguyễn Cao Cường nhíu mày lại, anh có hơi không kiên nhãn nói: “Đây là chuyện của anh, không cần em xen vào” Anh đẩy tay cô ra rồi bỏ đi.
“Không ngờ anh lại nhát gan như vậy, dễ dàng bị ông cụ lừa gạt chỉ bằng vài câu nói” Lâm Hương Giang nhìn về bóng dáng anh rồi nói.
Thân thể Nguyễn Cao Cường hơi khựng lại nhưng việc đó không ảnh hưởng anh tiếp tục đi về phía trước. Lâm Hương Giang âm thầm thở dài một hơi, cho dù cô có nói với Đào Hương Vỉ thì cũng vô dụng.
Dù sao thì cũng như anh nói, anh đã kết hôn rồi, chẳng lẽ bây giờ anh phải ly hôn hay sao? Như vậy thì Nam Thùy Dương làm sao bây giờ? Cô ấy là người vô tội mà.
Có lẽ đây là có duyên nhưng không nợ.