Sau khi Đào Hương Vi nhìn thấy chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, cô xoay người muốn lên xe mình thì bất ngờ bị một bóng người đứng cách đó không xa dọa cho nhảy dựng lên.
“Công Thành?” Cô gọi tên theo bản năng.
Hoàng Công Thành bước về phía cô, vẻ mặt anh ấy quá mức bình tĩnh làm cho người khác không nhìn ra được cảm xúc của anh. Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn cô lại vô cùng chăm chú như có cảm xúc nào đó đang quay cuồng.
Bị ánh mắt của anh nhìn làm cô không được tự nhiên, cô nhịn không được mà hé môi hỏi: “Anh làm sao vậy? Sao anh lại nhìn em như thế?
Cô vừa dứt lời thì bất ngờ bị anh ấy kéo vào trong ngực. Đào Hương Vi ngẩn ra, cô dùng tay đẩy vai anh ấy ra theo phản xạ có điều kiện. Nhưng mà anh ấy lại càng ôm cô mạnh hơn và để cằm cô trên vai mình: “Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận anh là bạn trai em rồi hả?” Giọng nói của anh ấy tràn đầy sự vui sướng.
Vừa rồi anh ấy đã nghe được những lời cô nói với Nguyễn Cao Cường ư?
“Anh đừng hiểu lầm, chỉ là em..” Cô sốt ruột muốn giải thích.
Hoàng Công Thành cắt ngang lời nói của cô: “Em không cần nói gì cả, anh hiếu mà. Nhưng em đã có thể thừa nhận quan hệ của hai chúng ta trước mặt anh ta làm anh cảm thấy rất vui”
Anh ấy hiểu rằng cô chỉ cố ý nói những điều đó trước mặt Nguyễn Cao Cường nhưng anh ấy không bận tâm về chuyện đó. Nhưng mà thái độ của anh ấy như vậy lại càng làm cho Đào Hương Vi sốt ruột, cô không hy vọng anh ấy tiếp tục hiểu lâm nữa.
“Xin lỗi, vừa rồi em không nên nói với anh ta như vậy…”
“Được rồi, em không thể để cho anh cảm thấy vui vẻ một chút mà phải nói những lời này để đánh gãy ảo tưởng của anh sao?” Thật ra, anh ấy hiếu mọi chuyện và cũng không cần cô phải nhắc đi nhắc lại như vậy.
“Công Thành…”
“Em không muốn về nhà sao? Đi thôi, tối nay em muốn ăn gì thì anh sẽ nấu cho em” Anh ấy không muốn nghe thêm một câu nào nữa mà kéo cô lên xe luôn.
Nhìn thấy thái ủa anh ấy như thế này, Đào Hương Vi cũng chỉ có thể thầm than một tiếng, cô biết mình có nói gì nữa cũng vô ích thôi nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Ngày hôm sau khi Đào Hương Vi đến công ty, giám đốc Duẫn nói với cô rằng chủ tịch Thông muốn gặp cô. Trong phòng làm việc của chủ tịch, Lương Văn Thông thấy cô đi vào thì cười ha hả rồi vẫy cô lại: “Lại đây ngồi đi”
Đào Hương Vi đi đến ghế sô pha cho khách ở bên đó rồi chào: “Chào chủ tịch Thông”
Cô thấy ông ta đang pha trà, mùi trà thơm tỏa ra bốn phía.
“Ngồi xuống đi chứ đứng đơ ra đó làm gì?” Lương Văn Thông nhìn cô nói.
Cô đành phải ngồi xuống đối diện ông ta: “Ông tìm tôi là muốn dặn dò gì về công việc sao?”
Lương Văn Thông gật đầu: “Quả thật có một số việc liên quan đến công việc, chúng ta từ từ nói” Ông ta đứa một ly trà đến trước mặt cô: “Uống trà đi”
“Cảm ơn” Cô nâng ly trà lên để ngửi mùi hương.
“Nghe nói cô không muốn làm cái dự án của tập đoàn Nguyễn Cao kia hả?” Lương Văn Thông hỏi.
Đào Hương Vi bị bỏng một chút vì trà nóng, cô thở ra vài cái rồi mới trả lời: “Vâng, ông có thể nào…”
“Không thể”
Lời của cô còn chưa nói xong mà đã bị ông ta từ chối rồi, cô không khỏi ngạc nhiên: “Ông biết tôi muốn nói gì sao?”
“Không cần biết là cô nói cái gì, câu trả lời của tôi đều là không được” Lương Văn Thông dừng một chút rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của cô và nói: “Tổng giám đốc Cường đã nói với tôi rồi, nếu thay đổi người thì anh ta sẽ không làm tiếp dự án này với chúng ta nữa”
Cái này Đào Hương Vi hoàn toàn hiểu được, hóa ra là do ý của Nguyễn Cao Cường, anh không chịu thay đổi người.
“Đó là một dự án lớn của tống giám đốc Cường, nếu cô làm tốt thì tôi có thể trích thêm phần trăm cho cô, nhưng cô không thể không làm được” Ngày từ đầu Lương Văn Thông đã cười như thế, cũng làm cho người ta khó có thể từ chối được.
Đào Hương Vi biết tính tình của Nguyễn Cao Cường, cô cũng không hy vọng việc riêng của mình làm ảnh hưởng đến công việc.
Cô im lặng vài phút rồi nói: “Được, tôi sẽ tiếp tục làm dự án này”