Không nghi ngờ gì nữa, cho dù bây giờ Nguyễn Cao Cường có một chút xíu quan tâm đến Đào Hương Vị, thì Nam Thùy Dương đều sẽ làm †o chuyện ra.

Đào Hương Vi không muốn tiếp tục bị hiểu lâm nên không có lấy thuốc của anh đưa.

“Một lúc nữa tôi sẽ ra tiệm thuốc mua” Cô từ chối sau đó liền muốn đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại nói với anh: “Đúng rồi, chút nữa tôi sẽ chuyển tiền của chiếc váy qua cho anh”

Lúc này Nguyễn Cao Cường cuối cùng cũng nhăn lông mày lại, anh cảm thấy cô đang cố ý tránh né mình.

Nam Thùy Dương nghe vậy liền nhìn chiếc váy mà Đào Hương Vi mặc, đây là kiểu váy mới nhất của nhà thiết kế O, tại sao Nguyễn Cao Cường lại phải mua cho cô ấy chiếc váy hàng hiệu như thế?

Sau khi Đào Hương Vi rời khỏi, Nam Thùy Dương liền nhìn về phía người đàn ông hỏi: “Cao Cường, tại sao anh ở cùng với chị ấy…

“Anh mời cô ấy ăn cơm, quần áo cô ấy bị nước canh làm bẩn, anh để thư ký của mình đến cửa hàng quần áo mua để thay, chuyện chính là như vậy” Anh nói rõ cho cô.

Nam Thùy Dương hơi nhìn anh, cũng không phải là không tin anh nói, chỉ là…

*Vậy cũng không cần anh đến thay cho chị ấy?”

“Cô ấy kéo khóa không lên, ta chỉ là anh đi đến kéo cho cô ấy thôi, cũng không phải gian tình gì như em nghĩ đâu.”

*Thế nhưng mị “Những gì nên nói anh cũng đã nói rồi, em không tin anh thì anh cũng không có cách nào” Anh nói xong rồi đi ra ngoài.

Nam Thùy Dương nhìn bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông, đáy lòng vừa tủi thân vừa không yên tâm, liền chạy ra ngoài theo sau.

“Không phải là em không tin anh, chỉ là…” Đó là Đào Hương Vị, là người phụ nữ mà anh yêu nhất ở trong lòng!

Nam Thùy Dương nhìn vẻ mặt của anh hơi lạnh lếo, cô biết sẽ không tốt nếu mình tiếp tục đặt câu hỏi.

Cho nên, cô chỉ có thể mở một con mắt nhảm một con mắt thôi sao?

“Tại sao em lại đột nhiên đến công ty?” Nguyễn Cao Cường hỏi cô.

Nam Thùy Dương lấy lại tinh thần: “Em đến để đưa cơm cho anh, nhiều ngày rồi anh chưa có về nhà, em sợ anh không quen ăn đồ ăn ở ngoài” Đáng tiếc sau khi hộp cơm rơi xuống đất, đồ ăn đều rơi ra.

“Sau này em không cần phải làm những loại chuyện này nữa, anh không phải là không có cơm ăn.” Nguyễn Cao Cường lạnh lùng nói.

Nam Thùy Dương nhìn thẳng vào anh, anh không muốn cô đến công ty sao? Sợ cô quấy rầy anh cùng với Đào Hương Vi?

Cô cần môi, kìm nén tức giận, vẫn là thấp giọng xuống nói với anh: *Vậy anh về nhà được không?”

“Đêm nay anh còn muốn ở công ty tăng ca” Anh không hề suy nghĩ mà liền từ chối.

“Vậy khi nào thì anh về nhà?” Rốt cuộc Nam Thùy Dương vẫn lo lắng.

Nguyễn Cao Cường nhìn cô một cái, liền cho một câu trả lời mơ hồ: “Qua thời gian bận rộn này rồi nói sau.”

“Có phải anh giận em nên cố ý không về nhà? Chuyện lần trước em đã xin lỗi anh, anh còn không chịu tha thứ cho em sao?”

Nguyễn Cao Cường nhíu mày: “Anh ở lại công ty bởi vì là tăng ca, không liên quan gì đến em”

Nhìn bộ dạng thờ ơ này của anh thực sự làm cho cô không nên biết phải làm cái gì.

Trong lòng cô có lửa giận nhưng lại không cách nào tức giận được với anh, có tủi thân cũng không thể tìm anh an ủi.

Cô siết chặt bàn tay lại: “Cao Cường, hi vọng anh không quên là mình đã kết hôn.”

Đôi mắt phượng của Nguyễn Cao Cường nhìn về phía cô, giọng nói lạnh lùng: “Ta có chừng mực, không cần em nhắc nhở.”

Cuối cùng Nam Thùy Dương không thể kêu anh về nhà, cô đè ép những phiền muộn xuống rồi bỏ đi.

Cô cảm thấy sau khi Đào Hương Vi quay về thì anh đã thay đổi, thái độ của anh đối với cô cũng hoàn toàn thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play