Chương 882: Món canh “bổ”
Nguyễn Cao Cường nhìn Nam Thùy Dương đang cẩn thận hỏi mình ở bên ngoài xe, anh nghĩ bọn họ đã kết hôn được ba năm, cô ấy vẫn luôn giữ bộ dáng cẩn thận trước mặt của mình, vì thế anh không nhịn được mà nhíu mày: “Anh biết rồi, anh sẽ sắp xếp thời gian rảnh vào ngày mai.”
Nam Thùy Dương nghe vậy thì vui vẻ, cô nói ngay: “Vậy buổi chiều anh có thể quay về để đi lựa quà tặng cùng với em được không?”
“Được”’ Nguyễn Cao Cường khẽ gật đầu, đối với những yêu cầu của cô, chỉ cần anh có thể làm được thì anh sẽ không từ chối.
Tiếp đó, Nam Thùy Dương đứng nhìn chiếc xe của anh rời đi, trong lòng không rõ bản thân có thật sự vui vẻ hay không.
Ngược lại mẹ Nam rất vui: “Chuyện này tốt lắm, con cần phải nắm thật chắc cơ hội vào ngày mai đấy”
Nam Thùy Dương nhìn mẹ mình, cô có hơi lo lắng: “Mẹ, thật sự cần phải làm như vậy sao?”
Mẹ Nam nâng mặt và giáo dục cô: “Con sợ sao? Mẹ nói cho con biết, nếu con bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ là chuyện cả đời. Chỉ cần con mang thai, con mới có thể ngồi vững vị trí bà chủ nhà Nguyễn Cao, con hiểu không?”
Nam Thùy Dương cần môi. Mẹ cô nói đúng, cô không thể luôn ở vị trí bị động, vì muốn giữ được anh, cô nhất định phải mang thai.
Hôm sau, Nguyễn Cao Cường không đến bệnh viện thăm Đào Hương Vi. Anh không phải không muốn đi mà vì biết bên cạnh cô đã có người chăm sóc, cho nên anh lập tức từ bỏ ý định trong đầu.
Đến buổi chiều, anh trở về và cùng Nam Thùy Dương lựa quà sinh nhật cho ba của cô, sau đó hai người đến nhà ba mẹ của cô để dùng cơm.
“Ba ơi, đây là quà sinh nhật của con và Cao Cường tặng cho ba”
Nam Thùy Dương đưa những hộp quà lớn nhỏ cho ba của cô.
Ba Nam nhìn thấy nhiều quà như vậy, nhất thời cười như nở hoa, nhưng ngoài miệng ông lại nói: “Các con có mặt là được, mua quà tặng ba làm gì?”
“Đây là tấm lòng của con gái và con rể, ông hãy nhận lấy đi.’ Mẹ Nam liếc nhìn ông ấy một cái, chủ động nhận quà tặng giúp ông “Cao Cường à, cảm ơn con, đã khiến con phải tốn kém rồi”’ Ba Nam cười ha hả và nói.
“Đối với sinh nhật của ba, quà tặng nhất định phải có.’ Nguyễn Cao Cường nói mà vẻ mặt không hề thay đổi.
“Được rồi được rồi, chúng ta đều là người một nhà, nói lời khách sáo làm gì.’ Mẹ Nam ngắt lời bọn họ, nói tiếp: “Các con đến đúng lúc, mẹ cũng vừa mới làm xong những món ăn này, vẫn còn nóng hổi, hai con nhanh ngồi xuống dùng cơm đi” Mẹ Nam nói xong thì nháy mắt với con gái Nam Thùy Dương nhận ám chỉ của mẹ, cô kiềm chế sự hồi hộp trong lòng, chủ động kéo tay Nguyễn Cao Cường, hai người cùng đi đến và ngồi xuống ghế ở bên cạnh bàn ăn.
“Cao Cường à, tới đây, đây là canh mà mẹ đặc biệt nấu cho con.
Thường ngày con làm việc rất vất vả, nên phải dùng thêm ít canh bổ mới tốt” Mẹ Nam bưng một chén canh nhỏ đưa đến trước mặt anh.
Nguyễn Cao Cường ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc ở trong canh này, anh không tự giác nhíu mày.
Mẹ Nam hồi hộp đánh giá phản ứng của anh, sau đó bà nói “Mẹ đã bỏ rất nhiều thuốc bổ Đông y giúp nâng cao tỉnh thần vào đó, cho nên nó có mùi hơi nồng một chút, chỉ là mẹ đảm bảo với con sau khi uống xong chắc chắn sẽ có lợi cho con”” Bà dứt lời, thì lén dùng khuỷu tay chạm vào con gái.
Nam Thùy Dương lập tức hiểu được ý đồ của mẹ, cô vội vàng nói tiếp: “Thuốc Đông y có vị hơi đậm, nể mặt mẹ em hầm canh này lâu như vậy, anh ít nhiều cũng nên uống một chút”
Nguyễn Cao Cường cảm thấy hơi kỳ lạ nhìn bọn họ có vẻ sốt ruột: “Anh chưa nói là không uống.”
Nghe anh nói thế, Nam Thùy Dương ngược lại có chút chột dạ mà im miệng.
Còn mẹ Nam thì lại cười gượng mà nói: “Vậy con uống, con uống đi: Tuy Nguyễn Cao Cường cảm thấy mẹ con họ có hơi kỳ lạ, chẳng qua đây là canh mà mẹ vợ tự tay nấu cho mình, ít nhất anh cũng phải nể mặt mà uống một ngụm.
Vì thế anh cầm lấy thìa và nếm thử, mùi thuốc Đông y thật sự đậm đặc, còn có một số hương vị không thể tả, về phần canh thì lại không ngon.
“Nếu không ngon thì anh không cần phải miễn cưỡng, đừng uống nữa” Nam Thùy Dương thật sự sợ anh phát hiện ra cái gì.
Mẹ Nam trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó bà khuyên Nguyễn Cao Cường: “Canh này có thể không ngon lắm, nhưng nó thật sự có tác dụng nếu con uống nó… con lại uống thêm vài ngụm nữa là được rồi”
Bà sợ anh uống ít thế thì thuốc sẽ không đủ hiệu quả.
“Con sẽ uống: Nguyễn Cao Cường lạnh nhạt nói, nhưng lại đặt thìa xuống.