Đào Hương Vi cho rằng người này thật sự không phân biệt được phải trái, cô hoà nhã nói chuyện với anh không phải là tốt hơn sao?
Nhất định phải khiến cho mối quan hệ của hai bên trở nên căng thẳng à?
“Tôi đến đây để nói cho anh biết chuyện này. Nếu anh không còn việc gì nữa thì tôi về trước” Cô sợ sau khi nói chuyện với anh lại cãi nhau.
Sau khi nhìn cô đi được vài bước, Nguyễn Cao Cường đột ngột hỏi: “Em định đi nước ngoài bao lâu?”
Đào Hương Vi không nhìn lại, nhưng vẫn trả lời anh: “Hai hoặc ba năm” Cô không thể nói trước.
Anh cứ đứng đó nhìn cô ngày càng đi xa hơn, trong lòng dường như còn thiếu một mảnh ghép.
Vào buổi tối, Đào Hương Vi đang phân loại quần áo cho Vân Nhi, Nguyễn Cao Cường nói rẵng anh sẽ đến đón con gái vào ngày mai.
“Mẹ, mẹ đi nước ngoài thật à?” Vân Nhi không muốn bị tách khỏi mẹ.
“Ừ, con phải đi học, mẹ cũng muốn đi học. Nếu không thì sau này không thể nuôi con được, còn liên luy đến con vì mẹ không nuôi con được đầy đủ”
“Không thành vấn đề, mẹ già rồi con nhất định sẽ nuôi mẹ” Vân Nhi lớn tiếng nói rất nghiêm túc.
Động tác của Đào Hương Vi dừng lại, nhìn con gái: “Nhưng không phải lúc nào mẹ cũng có thể dựa vào con để tăng thêm gánh nặng”
Vân Nhi bĩu môi nhìn cô sắp xếp đồ đạc: “Vậy thì… Sau này chúng †a chỉ có thể gọi điện thoại để nhìn thấy mặt hay sao?”
“Ừ, sau này con sẽ sống ở nhà của ba, nếu ba con đối xử tệ với con thì cứ nói cho mẹ biết”
“Nhưng…Trong nhà của ba có người phụ nữ khác” Vân Nhi cúi đầu, thật ra cô bé vẫn rất để tâm đến vấn đề này.
Lòng của Đào Hương Vi quặn thắt, cúi xuống sờ đầu con gái: “Dì Thuỳ Dương không phải người xấu, con đang sống với ba chứ không phải sống với dì ấy. Nếu dì ấy thực sự không chào đón con và đánh đập con thì mẹ sẽ trở về đưa con đi” Nếu thật sự là cô không tiện để chăm sóc con bé thì cô cũng không muốn để con bé ở lại trong nước.
Vân Nhi lao vào vòng tay cô: “Con chỉ không muốn xa mẹ như vậy.
Mẹ đừng lo, có ba ở đó rồi không ai bắt nạt con được đâu.”
Đào Hương Vi đang ôm con gái, sao cô lại rời xa con bé được chứ?
Ngày hôm sau, Nguyễn Cao Cường lái xe đến đón Đào Vân Nhi.
Mộ Dung Bạch và tài xế mang hành lý lên xe.
‘Vân Nhi nắm tay ba và nhìn về phía mẹ đang đứng ở đối diện: “Vậy con về ở với ba trước nhé.”
“Đi đi, có việc gì thì gọi cho mẹ, không có chuyện gì thì cũng có thể gọi cho mẹ” Đào Hương Vi cố gắng khiến bản thân cười lên, không đau khổ.
“Được rồi, con sẽ gọi cho mẹ khi con đến đó” Vân Nhi vẫn hiền hoà như vậy.
Nguyễn Cao Cường lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con và đợi họ nói chuyện xong thì mới lên xe cùng con gái.
Từ đầu đến cuối, Nguyễn Cao Cường không nói một lời nào với Đào Hương Vi.
Trong xe, anh nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài, cô rất cố gắng chịu đựng, nhưng mà đôi mắt lại đỏ hoe.
Năm đó, cô đã bỏ học để giữ con nhưng giờ phải chia xa con gái để học cao hơn, có đôi khi đành phải như thế.
‘Vào ngày Đào Hương Vi ra nước ngoài, cô tự đến sân bay một mình, không nhờ ai đưa tiễn, nhất là con gái. Vì cô sợ con gái đến thì mình sẽ không muốn đi nữa.
Cô tự mình đi lấy vé lên máy bay rồi bước vào trong mà không hề quay đầu nhìn lại.
Ở một nơi nào đó trong sân bay, Nguyễn Cao Cường đang đeo kính râm và nhìn cô rời đi không ngoảnh lại, thật là một người phụ nữ nhãn tâm…
Chỉ là hai hoặc ba năm, cô sẽ quay lại sớm thôi.
Mộ Dung Bạch đứng ở phía sau yên lặng nghĩ rắng hai người bọn họ khó xử như vậy, rõ ràng là không nỡ nhưng không ai chịu mở lời.
Khó trách mà bọn họ sẽ bỏ lỡ nhau.