Chương 836: Ba sẽ không sinh em bé với dì Nam Thùy Dương chứ?
“Ba ơi, ba muốn kết hôn với dì Nam Thùy Dương ạ?” Giọng nói của Đào Vân Nhi nhẹ nhàng truyền đến từ trong điện thoại.
Trái tim Nguyễn Cao Cường bất giác nhói lên, anh đặt bút trong tay xuống không ký nữa, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bóng đêm bên “Ba… Thích dì ấy sao?” Đào Vân Nhi hỏi tiếp.
Nguyễn Cao Cường đút một tay vào trong túi quần. Đối với anh, có yêu hay không đã không thể cân nhắc nữa, nhưng anh vẫn đáp: “Ba thích dì ấy hơn mẹ con sao?” Dường như tối nay Đào Vân Nhi có rất nhiều câu hỏi.
Đôi mắt phượng sâu thẳm của Nguyễn Cao Cường trầm xuống, anh im lặng một lát rồi mới khàn giọng nói: “Vân Nhi, ba và mẹ con đã ly hôn từ lâu…
“Nên ba đã hết thích mẹ con từ lâu rồi đúng không ạ?”
Nguyễn Cao Cường không biết nên trả lời cô bé như thế nào, tình cảm anh dành cho Đào Hương Vi không phải chỉ đơn giản là thích.
Giọng Đào Vân Nhi thấp xuống vài tông, nghe rất khó chịu: “Con biết ba không còn thích mẹ con nữa, thôi được rồi, nếu cả hai người đều không thích người kia, ba muốn kết hôn, thì con có thể chúc mừng cho ba”
Nguyễn Cao Cường nhíu mày, chẳng lẽ con bé cũng đã hỏi Đào Hương Vi câu hỏi thế này, và Đào Hương Vi trả lời là đã không còn thích anh từ lâu nữa?
Anh thầm mỉa mai cười, điều này vốn không cần nghi ngờ, đủ thứ biểu hiện của Đào Hương Vi đã đủ để chứng minh cô ấy hoàn toàn ghét anh chứ không hề có cái gì gọi là thích.
“Ba ơi, vậy ba có sinh em bé với dì Nam Thùy Dương không ạ?” Đào Vân Nhi lại hỏi một câu khác.
Nguyễn Cao Cường mím môi, những câu hỏi của con gái tối nay thật khó trả lời.
“Nếu ba sinh em bé với dì ấy, có phải ba sẽ hết quan tâm đến con không?” Đào Vân Nhi bắt đầu lo lắng mình sẽ không còn chỗ đứng trong lòng ba.
Nguyễn Cao Cường không nén được tiếng thở dài: “Đã muộn rồi sao con không đi ngủ mà suy nghĩ cái gì thế hả? Con là bảo bối duy nhất của ba, sao ba hết quan tâm con được?”
“Nhưng mà ba có thể hứa rằng con vẫn là con gái cưng của ba sau khi có con với dì Nam Thùy Dương không?” Vân Nhi hết sức ưu sầu.
“Dĩ nhiên rồi, ba có thể hứa với con, con là đứa con duy nhất của ba, sau này ba sẽ không sinh thêm con nữa, sẽ không sinh em bé với dì ấy”
Nguyễn Cao Cường hứa với cô bé ngay tắp lự.
Đào Vân Nhi không dám tin: “Ba, ba thật sự sẽ không sinh em bé với dì Nam Thùy Dương chứ ạ?”
“Đúng vậy, ba sẽ không sinh em bé với dì ấy, giờ con có thể yên tâm ngoan ngoãn đi ngủ rồi chứ?”
Rốt cuộc tâm trạng của Đào Vân Nhi đã khá hơn một chút: “Vậy con tin ba, ba không được lừa con đó nha”
“Nhỏ ngố, ba đã lừa con lúc nào chưa?” Nguvễn Cao Cường khẽ cười.
“Thôi, cũng không còn sớm nữa, con đi ngủ đây, ba cũng phải nghỉ ngơi sớm đó.” Đào Vân Nhi nói xong chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.
Nguyễn Cao Cường nhìn di động một lúc rồi xoay người về phòng tiếp tục làm việc, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Nam Thùy Dương đứng đấy không biết từ khi nào.
Cô ấy đang cầm một cốc sữa trong tay, sắc mặt hơi tái nhợt, lúc đối diện với đôi mắt của anh, cô nở nụ cười hết sức gượng gạo: “Cái đó…Em thấy muộn thế rồi mà anh còn làm việc nên hâm nóng cho anh một ly sữa”
Thấy Nam Thùy Dương cười mà còn khó coi hơn cả khóc, Nguyễn Cao Cường có thể khẳng định rằng cô ấy đã nghe được cuộc trò chuyện của mình và Vân Nhi.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chằm vào cô, sải đôi chân thon dài bước về phía cô.
Đưa tay nhận lấy cốc sữa, anh uống hết một hơi rồi nhìn cô, lúc này mới lên tiếng: “Nam Thùy Dương, trước khi kết hôn, có một số việc anh muốn nói rõ với em”
Trái tim Nam Thùy Dương hơi nhói lên, trong tiềm thức không muốn nghe những lời kế tiếp của anh, nhưng hai chân cô nặng như chì, đột nhiên không thể di chuyển được.
“Vâng, được ạ…” Nam Thùy Dương vẫn mỉm cười một cách khiên cưỡng.
Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, mang theo khí chất cao quý trời sinh, khiến cô đột nhiên cảm thấy mình không xứng với anh ấy.