Chương 79: Anh không có cảm giác gì với em sao?

Giọng nói có chút ngượng ngùng của Trần Tú Nhi khiến cô bất giác nhớ tới một số hình ảnh bị hạn chế. Hắn và Trần Tú Nhi ở trong văn phòng…

“Chúng tôi đang ở khách sạn, nếu cô có việc gì gấp thì đợi anh ấy đi ra, tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô, được không?” Giọng điệu và thái độ lúc này của Trần Tú Nhi không phải là điều mà một người là thư ký nên có.

Sắc mặt Lâm Hương Giang hơi thay đổi, lại nói: “Không cần đâu, cũng không phải là chuyện gấp, cô cũng không cần phải nói với anh ấy đâu. Cứ như vậy nhé” Cô vội vàng cúp điện thoại, cô không muốn nghe thấy giọng nói của Trần Tú Nhi nữa.

Hai người họ đang ở khách sạn sao? Hà Tuấn Khoa lại còn đang tắm?

Hăn đi làm tăng ca mà lại đến chỗ đó sao?

Lâm Hương Giang không thể khống chế được suy nghĩ của mình, nếu đợi Hà Tuấn Khoa tắm rửa xong, có phải hãn chuẩn bị cùng Trần Tú Nhi triền miên một phen không?

Vì sao khi nghĩ đến chuyện này, trong lồng ngực của cô lại thấy có chút nghẹn ngào? Còn loại cảm giác chua xót này là gì đây?

Vì sao cô lại để ý đến chuyện hắn và Trần Tú Nhi có phải là đã đến khách sạn đặt phòng rồi hay không?

Nếu hẳn thực sự đối xử tốt với Trần Tú Nhỉ thì cũng là một chuyện tốt cho cô mà. Cô và hắn đã ký một thỏa thuận, ai mà nộp đơn ly hôn trước thì sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng, sau đó đứa trẻ sẽ đi theo người kia.

Trần Tú Nhi vốn là người vợ mà nhà họ Hà muốn lấy cho hẳn. Mấy người bọn họ ở cùng một một thế giới, cho nên nhất định sẽ không có ai phản đối.

Điều đó có nghĩa là cô sẽ có thể cùng con trai mình rời đi sớm hơn?

Đó là một điều hạnh phúc đối với cô mà, nhưng thật kỳ lạ là cô lại không thấy hạnh phúc.

Trong phòng khách sạn, Hà Tuấn Khoa đúng là đang tắm. Tối nay hắn có một bữa tiệc xã giao. Trên bàn rượu có một người phụ nữ cứ nhất định phải mời rượu hắn, đến lúc hắn đẩy người phụ nữ đó ra thì rượu lại đổ hết lên người hắn.

Vì thế mà hắn chỉ có thể đến phòng khách sạn để tắm rửa rồi thay quần áo. Còn về Trần Tú Nhi, cô ta cứ nhất quyết đòi đi bữa tiệc xã giao này với hắn. Hắn cũng không ngăn được, với lại tối nay cô ta cũng uống thay cho hắn không ít rượu.

Sau khi Trần Tú Nhi nhận được điện thoại của Lâm Hương Giang, cô ta do dự không biết mình có nên xóa nhật ký cuộc gọi này không.

Dù sao đối với Hà Tuấn Khoa mà nói, số điện thoại của Lâm Hương Giang chẳng qua chỉ là một số điện thoại xa lạ, nếu mà xóa đi chắc là cũng không có vấn đề gì.

Trần Tú Nhi di chuyển ngón tay, đang định xóa cuộc gọi vừa rồi đi thì sau lưng vang lên giọng nói rất lạnh lùng của một người đàn ông: “Ai cho phép cô động vào điện thoại di động của tôi?”

Trân Tú Nhi bị dọa đến mức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa không thể cầm chắc điện thoại. Cô ta vừa quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo và sắc bén của Hà Tuấn Khoa đang nhìn mình chằm chằm.

“Em…Em vào đây để xem anh đã thay quần áo xong chưa. Tổng giám đốc Trương và mọi người vẫn đang ở bên ngoài để xin lỗi anh. Lúc em vào thì nghe thấy điện thoại di động của anh đang đổ chuông, mà em lại thấy là một số lạ, cho nên đã nhận điện thoại giúp anh, nhưng … đối phương không nói gì đã cúp máy r Lúc Trần Tú Nhi nói những lời này, trong lòng cô ta cảm thấy rất có lỗi. Ánh mắt của người đàn ông kia thật quá đáng sợ, đến mức cô ta không dám nhìn thẳng vào hän.

“Điện thoại di động cho tôi.” Giọng điệu của Hà Tuấn Khoa khá lạnh lẽo.

Trần Tú Nhi vội vàng đưa điện thoại di động cho hãn. Lúc này cô ta mới dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông vừa mới bước từ phòng tắm ra. Phần thân dưới của hắn đang quấn một cái khăn tắm, cơ thể săn chắc.

không có một chút thịt thừa nào, thậm chí còn có cơ bụng rắn chắc, bờ vai rộng và eo hẹp, toàn thân hắn tỏa ra hơi thở nam tính quyến rũ, chắc chắn không có người phụ nữ nào có thể chống lại sự hấp dẫn này.

Cô ta nhìn hắn một cách ngây dại, tim cũng không tự chủ được mà đập thình thịnh Hà Tuấn Khoa cũng không thèm nhìn cô †a lấy một cái, cầm điện thoại di động rồi mở ra xem cuộc gọi kia. Khi hẳn nhìn thấy số điện thoại đã gọi đến thì lập tức biết là của Lâm Hương Giang.

Số mới của Lâm Hương Giang là do Hoài Vũ giúp hắn lưu vào điện thoại, mặc dù hẳn chưa kịp đặt tên nhưng nhìn thoáng qua là đã có thể nhớ rõ con số này biết ngay là cô.

*Cô ấy không nói gì cả sao?” Hà Tuấn Khoa nhíu mày nhìn về phía Trần Tú Nhi.

Trần Tú Nhi vẫn nhìn chăm chăm hẳn, cho đến khi hắn lên tiếng, cô ta mới lấy lại tinh thần: “Đúng vậy… ” Đôi mắt của cô ta lấp lánh, vừa rồi cô ta đã nói dối cho nên cũng chỉ có thể tiếp tục nói dối mà thôi.

Hà Tuấn Khoa nhíu mày lại: “Đi ra ngoài.”

Giọng nói lúc này của hắn như không mang theo một chút nhiệt độ nào.

Trần Tú Nhi nhìn dáng vẻ lạnh lùng vô tình của người đàn ông ở trước mặt, trái tim cô ta thít lại một cách kịch liệt. Trong lòng cô ta cảm thấy rất tủi thân, đầu óc không suy nghĩ gì mà đã lao thẳng đến ôm lấy người đàn ông trước mặt: “Anh Tuấn Khoa, anh có thể đừng lạnh lùng với em như vậy có được không? Từ.

khi còn bé, chúng ta đã quen biết nhau rồi, trước đây, anh không có đối xử với em như thế này mà”

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa chợt cứng lại, sắc mặt hẳn càng trở nên lạnh lẽo. Thậm chí trên mặt hắn còn hiện ra một chút mất kiên nhắn, nhưng cũng không kéo cô ta ra Trần Tú Nhi dán mặt lên ngực hẳn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hẳn, dây thần kinh trên toàn thân cô ta đều đang đập thình thịch cùng tim của hắn “Em không tin răng anh không bất kỳ cảm giác gì với em…” Cô ta ôm hắn rất chặt, lấy hết can đảm mà nhón chân lên hôn hẳn.

Nhưng khi môi của cô ta còn chưa chạm được vào môi hẳn, người đàn ông đột nhiên cử động. Hản không chút thương hoa tiếc ngọc mà dùng lực rất mạnh đấy cô ta ra. Trần Tú Nhi lập tức chật vật ngã xuống đất .

Cô ta vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa cảm thấy tức giận. Cô ta không thể tin được hành động vừa rồi cho nên mở to đôi mắt của mình nhìn chằm chằm anh: ‘Anh, anh…” Sao hẳn có thể làm thế với cô ta được chứ?

Hà Tuấn Khoa từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trên mặt đất, cả người đều toát ra sự lạnh lùng: “Trần Tú Nhi, ba tôi bảo cô đến đế làm thư ký chứ không phải để cô dùng thân thể của mình mà đi quyến rũ cấp trên”

Hăn nói một cách rất vô tình, làm cho khuôn mặt đang đỏ của Trần Tú Nhi chuyển sang trắng bệch. Cô ta dù sao cũng là một đứa con gái, chủ động lấy lòng hắn là một chuyện vô cùng mất mặt, làm sao có thể có thể chịu đựng được sự sỉ nhục trong lời nói của hẳn được chứ?

Hốc mắt cô ta nhanh chóng đỏ lên, nước mắt từ từ rơi xuống, cô ta xấu hổ đến mức hận bản thân không thể đào lỗ cho mình chui xuống, nhưng trong lòng lại vẫn cảm thấy không cam tâm.

Cô ta đưa đôi mắt ướt đắm nhìn về phía người đàn ông: “Anh Tuấn Khoa, rốt cuộc là em có chỗ nào không tốt mà anh mãi không hài lòng về em vậy?”

Cô ta thực sự không hiểu người đàn ông này. Hai người bọn họ đã biết nhau từ khi còn nhỏ, nhưng sau đó cô ta đi ra nước ngoài, nói đúng ra thì cô ta và hẳn cũng không thân thiết với nhau cho lắm, nhưng những kỷ niệm thời thơ ấu thì không thế dễ dàng bị xóa sạch.

Người đàn ông đứng trước mặt nhìn cô ta bằng nửa con mắt như một vị vua cao quý, những lời nói ra khiến trái tim cô ta đau đớn, hẳn nói: “Cô đã làm rất tốt nhưng tôi không có  cảm giác gì với cô cả”

Không có cảm giác! Ba từ này khiến cô ta thấy thật đau lòng.

“Hoặc là cô tiếp tục ngoan ngoãn làm thư ký của tôi, hoặc là cô hãy tự động từ chức đi Cô cũng đừng đi nói với ba tôi về chuyện này làm gì, nếu không tôi sẽ cho cô cuốn gói rời đi ngay lập tức”

Hô hấp của Trần Tú Nhi như ngừng lại, rốt cục cô ta cũng ý thức được bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến mức nào. Cô ta không dám khóc cũng không dám nói thêm gì nữa, cuống quít đứng lên: “Tổng giám đốc Hà, thật xin lỗi, tối nay em đã uống quá nhiều, những gì em vừa nói đều là lời của rượu. Vì vậy, anh đừng để ý đến”

Đôi mắt đen của Hà Tuấn Khoa híp lại, môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, cô ta cũng coi là biết điều đó “Đi ra ngoài” Hắn lặp lại câu nói vừa rồi bằng giọng điệu lạnh lùng.

Trần Tú Nhi nào còn dám nhìn hän thêm một cái nữa. Cô ta chỉ có thể cắn chặt môi, đáy lòng vẫn cảm thấy tủi thân, cô ta nói “Xin lỗi! rồi lập tức xoay người bỏ chạy.

Hà Tuấn Khoa cũng không thèm để ý Trần Tú Nhi có phải đang cảm thấy tủi thân hay không. Hẳn gọi điện lại cho Lâm Hương Giang, không biết cô đột nhiên tìm hẳn là có chuyện gì?

Điều kỳ lạ là hắn đã gọi liên tục ba lần rồi nhưng lại không có ai bắt máy. Hắn cau mày, chẳng lẽ cô đã đi ngủ rồi sao?

Hắn vội vàng trở về nhà họ Hà. Lúc này, Lâm Hương Giang vừa mới dỗ con trai đi ngủ thì bên cửa vang lên tiếng gõ cửa, cô sợ đánh thức thẳng bé nên đã nhanh chóng đi ra mở cửa.

Người gõ cửa là quản gia, ông ấy nói với cô: “Thưa cô, món canh gan lợn mà cô bảo thím Lý làm đã xong rồi. Cô có muốn uống khi còn nóng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play