Chương 787: Không rõ lời anh
“Tôi giả trang cái gì?” Lâm Hương Giang không rõ lời anh nói, suy nghĩ một chút sau đó nói: “Chú hoài nghỉ tình cảm của tôi với anh ấy là giả? Tôi đứng đây nói rõ cho chú biết, tôi yêu anh ấy, cuộc đời này tôi phải sống chung với anh ấy!”
Trong trí nhớ của cô, người trong nhà Hà Tùng Nhân vẫn luôn không đồng ý cho bọn họ ở cùng nhau, không trách cô lại nói ra lời này.
“Hương Giang, đừng gây sự nữa” Hà Tuấn Khoa không thể nghe được mấy lời này.
“Người nên ngừng làm mấy chuyện buồn chán này là chú mới đúng, mau thả tôi ra” Cô xụ mặt, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi anh.
“Ở đây là nhà của em” Hà Tuấn Khoa nói.
Lâm Hương Giang nhìn chung quanh, tiện đà cười nhạo: “Chú nói khùng điên gì vậy? Nhà tôi không ở đây, rốt cục chú muốn tôi làm thế nào chú mới chịu thả tôi ra?”
Hà Tuấn Khoa lại bắt đầu im lặng. Anh chỉ nhìn chăm chằm cô không lên tiếng.
“Chú nhìn tôi như thế làm gì? Tôi cảnh cáo chú không nên cua tôi!” Lâm Hương Giang bị anh nhìn chằm chăm tới sợ hãi cực kỳ.
“Có phải em muốn anh tìm bác sĩ tới em mới thôi giả vờ với anh?” Cho đến giờ phút này, anh vẫn chưa tin Lâm Hương.
Giang lại quên anh, chỉ nhớ rõ Hà Tùng Nhân.
“Tôi không bệnh, tìm bác sĩ làm gì?” Lâm Hương Giang nhìn anh như nhìn một kẻ thần kinh.
Hà Tuấn Khoa nhíu chặt mày, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết mình nên làm thế nào với cô bây giờ?
Này sẽ, chuyên gia chăm sóc trẻ ôm Gia Bảo đã tới: “Tổng giám đốc Khoa, tiểu thư vẫn khóc, nàng nghĩ muốn mẹ”
Hà Tuấn Khoa ôm con gái tới, nhẹ nhàng trấn an con bé: “Gia Bảo ngoan, ba đây.”
Gia Bảo tựa trong ngực anh, bàn tay ngắn nhỏ ôm lấy cổ anh, phát ra giọng nói mềm nhữn: “Mẹ…” Cô bé nhớ mẹ thật.
Hà Tuấn Khoa ôm con bé tới gần cô.
Lâm Hương Giang kinh ngạc nhìn anh, căng thẳng nói: “Chú đừng tới đây… Anh muốn làm gì?”
Anh ôm đứa bé đứng trước mặt cô: “Em ôm con bé một chút đi”
Lâm Hương Giang liếc nhìn cô bé đáng yêu, đây là con của người đàn ông này sao? Tại sao lại muốn cô bế?
“Tôi không bế” Cô trực tiếp cự tuyệt, nếu đứa bé xảy ra chuyện gì chẳng phải lại tai họa tới trên người cô sao?
“Con bé là con gái em, hiện tại con bé cần mẹ” Hà Tuấn Khoa vẫn nhìn chằm chằm phản ứng của cô.
Lâm Hương Giang đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lại bày ra vẻ mặt không tin: “Chú nói đùa gì vậy, tôi không có con, sao cô bé này có thể là con gái của tôi được?
Cô lại có thể nhãn tâm cự tuyệt con gái mình, lại còn nói ra những lời đó, lẽ nào cô thực sự…
Hà Tuấn Khoa mím môi, Hà Tùng Nhân chết tiệt…
“Oa oa… Mẹ..” Gia Bảo vươn tay ra với cô, khóc lóc muốn cô bế.
Hiện tại cô không cách nào thoát khỏi một đứa bé?
“Chú nói con bé này là con tôi, vậy chú nói xem tôi và ai sinh ra con bé?” Cô buồn bực hỏi.
Con ngươi đen trầm tĩnh của Hà Tuấn Khoa nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Tôi.”