Chương 785: Nét điên cuồng
Hà Tùng Nhân đưa tay, vô cùng thương tiếc mà nhẹ nhàng sờ gò má cô, nụ cười trên mặt có chút điên cuồng: “Hương Giang, ngủ đi, chờ khi cô tỉnh lại, trong trí nhớ của cô chỉ có tôi, chúng ta trở lại thời quá khứ tươi đẹp nhất”
Rất nhanh người của Hà Tuấn Khoa đã tìm được nơi Hà Tùng Nhân ở hôm nay.
Thật ra anh ta vốn không giấu giếm hành tung của mình, chẳng kiêng nể gì, dường như đang chờ Hà Tuấn Khoa tìm đến.
Sợ Hà Tùng Nhân lại giở trò lừa gạt gì, Hà Tuấn Khoa dẫn theo người tới cửa nhưng không đi vào, chỉ sai khiến hô hào kêu gọi.
“Hà Tùng Nhân, đi ra đây!”
Nơi này đã bị người của anh bao vây chặt từ trước ra sau, Hà Tùng Nhân tuyệt không thể trốn thoát được, trừ phi anh ta đào đường hầm.
“Hà Tùng Nhân, nếu anh không ra thì đừng trách chúng tôi không khách khí”
Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa tràn đầy lạnh lùng nhìn chằm chằm bên trong, lần này cháu anh lại muốn bắt lấy Lâm Hương Giang để uy hiếp anh sao?
Anh không nghĩ Hà Tùng Nhân sẽ lặp lại chiêu cũ, lại cài bom trong nhà chờ anh đi vào sẽ nổ chết anh.
Thuộc hạ hô năm phút đồng hồ vẫn không thấy có người trả lời.
“Trực tiếp phá cửa đi” Hà Tuấn Khoa không quản được nhiều như vậy, anh không thể để Lâm Hương Giang rơi vào trong tay Hà Tùng Nhân quá lâu.
“Tổng giám đốc Khoa, ngài chớ vào, để chúng tôi vào trước” Cốc Nam Ninh nói với anh.
Tâm mắt của Hà Tuấn Khoa vẫn nhìn phía trước: “Cô ấy đang ở bên trong, sao tôi có thể không đi vào được?” Không có bất kỳ lý do gì có thể ngăn cản anh.
Anh vừa dứt lời đã trực tiếp khống chế xe đẩy tiến vào.
Cốc Nam Ninh theo sát anh, tùy thời chú ý tình huống chung quanh. Anh ta là người có thuật bắn súng nhanh nhất cũng chuẩn xác nhất ở đây.
Suốt cả đoạn đường bọn họ đi rất thông suốt, điều này khiến Hà Tuấn Khoa càng thêm khó hiểu.
Đoàn người tới một sảnh lớn, thuộc hạ chạy vào sớm nhất đã sớm lật tung nơi này.
“Tổng giám đốc Khoa, không phát hiện bất kỳ người nào.”
Thuộc hạ hội báo.
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa trở nên nặng nề: “Mau đi tìm” Nếu Hà Tùng Nhân ở đây, vậy anh ta không thể chạy thoát được.
“Không cần tìm, chú út, cháu ở chỗ này” Hà Tùng Nhân tự mình xuất hiện, anh ta còn dẫn theo cả Lâm Hương Giang tới.
Hà Tuấn Khoa nhìn sang, thấy anh ta và Lâm Hương Giang tay trong tay đi ra, con ngươi chợt co rụt lại, chỉ nháy mắt trên người anh đã tản mát ra sát ý kinh người.
“Buông cô ấy ra!” Giọng điệu của Hà Tuấn Khoa trở nên lạnh lẽo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lăng trì Hà Tùng Nhân.
Hà Tùng Nhân lại cười cười nói với anh: “Chú út làm gì vậy? Cháu với bạn gái đang hẹn hò ở đây trở ngại gì tới chú sao? Chú dẫn nhiều người đến đây như vậy sẽ hù dọa cô ấy”
Cũng không biết có phải Lâm Hương Giang đang phối hợp với anh ta hay không, giọng nói của anh ta vừa dứt, cô dã như bị hù dọa mà dựa vào trong ngực anh ta, giọng điệu cũng mềm mại: “Tùng Nhân, những người này tới là muốn bắt chúng ta sao? Người nhà anh còn chưa đồng ý cho chúng ta ở chung một chỗ sao?”
Hà Tuấn Khoa thấy phản ứng của cô, trán nhíu thật chặt, cô ấy bị sao vậy?
“Hương Giang, em qua đây” Anh gọi cô.
Lâm Hương Giang nhìn về phía anh, nhưng ánh mắt cô xa lạ vô cùng, cứ như hoàn toàn không quen biết anh.
“Anh… là ai vậy? Vì sao lại gọi tôi là Hương Giang? Chúng ta không quen nhau đúng không?”
Lời này triệt để khiến Hà Tuấn Khoa chấn động, đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm cô: “Em nói gì vậy? Chúng ta không quen?”
“Chú út, chú không nên hù dọa Hương Giang, hai người mới gặp mặt lần đầu, chú đừng lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng cô ấy” Hà Tùng Nhân vừa nói vừa ôm cô vào lòng bảo vệ.