Chương 777: Không tính là tham lam
Chút yêu cầu này của anh ta không tính là quá tham lam đúng không?
Khi anh ta trơ mắt nhìn cô ấy và xe lăn vòng xuống, anh ta đã hối hận, hối hận vì đã cướp đi tất cả vốn nên thuộc về cô ấy.
Lúc anh ta quỳ gối bên đường thậm chí anh ta đã nghĩ tới, chỉ cần cô ấy còn sống, anh ta có thể trả lại tất cả của nhà họ Lãnh cho cô ấy, cô ấy muốn báo thù cho ba mẹ thế nào cũng được, chỉ cần cô ấy đừng chết.
Đột nhiên anh ta phát hiện, nếu không có cô ấy, cho dù anh ta có thể đoạt được tất cả, báo thù rửa hận cho ba mẹ mình cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dự liệu của bác sĩ không sai chút nào. Sau ba ngày trong thời kỳ nguy hiểm qua đi, Lãnh Thiên Khuê vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Cho nên đời này cô ấy chỉ có thể nằm trên giường bệnh, trở thành một người thực vật sao?
Cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy”
người chống đối anh ta sẽ ra tay ngay.
“Những bác sĩ này đã là bác sĩ giỏi nhất…”
“Không phải! Còn có người giỏi hơn! Tôi sẽ không để Lãnh Thiên Khuê biến thành người thực vật!”
“Tình huống hiện tại của cô ấy vốn không thích hợp bôn ba, dù chỉ là một chút xíu, anh sẽ khiến thương thế của cô ấy càng nghiêm trọng hơn” Lâm Hương Giang không cho phép anh ta dẫn Lãnh Thiên Khuê đi. Cho dù Lãnh Thiên Khuê có tỉnh, cô ấy cũng sẽ không đi với anh ta.
“Tôi có phương pháp của tôi, cô cút ngay cho tôi!” Anh ta sẽ không để cô ấy phải chịu một chút thương tổn nào nữa.
“Không, anh không thể đưa cô ấy đi, cho tới bây giờ cô ấy vốn không muốn đi với anh”
Dạ Hữu Khánh không muốn nói nhảm nữa. Anh ta đã mất kiên nhẫn, trực tiếp dùng súng nhắm ngay đầu cô, âm trầm lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút” Hôm nay anh ta nhất định phải dẫn Lãnh Thiên Khuê đi.
Lâm Hương Giang đứng bất động ở nơi đó, cho tới bây giờ cô chưa từng sợ chết.
Vậy mà Hà Tuấn Khoa lại kéo cô trở về: “Để anh ta dẫn người đi đi. Đây là chuyện của hai người bọn họ, huống chi…nếu anh ta có thể tìm được bác sĩ tốt hơn, Lãnh Thiên Khuê cũng nhận được cơ hội chữa trị, sẽ không phải trở thành người thực vật”
“Thế nhưng..” Lâm Hương Giang vẫn nghĩ Lãnh Thiên Khuê hận Dạ Hữu Khánh như vậy, cô ấy vốn không nguyện ý có bất kỳ dây mơ rễ má nào với Dạ Hữu Khánh.
“Không được, không thể để anh ta dẫn Thiên Khuê đi suy nghĩ một chút vẫn không đồng ý.
Cô Hà Tuấn Khoa trực tiếp kéo cô vào trong ngực: “Không nên trễ nãi thời gian chữa trị của cô ấy” Sau đó anh ta nói với Dạ Hữu Khánh: “Còn không mau dẫn người đi?”
Lâm Hương Giang không dám tin trừng anh, lập tức nổi giận: “Sao anh có thể giúp anh ta? Rốt cục anh đang đứng về phe ai?”
“Anh đứng về phe em, nhưng thân là đàn ông, anh hiểu †âm tình của anh ta..” Hà Tuấn Khoa có thể nhìn ra lo âu cực độ từ trong mắt Dạ Hữu Khánh. Nếu mấy đi cô ấy, có lẽ đời này anh ta sống không còn ý nghĩa gì.
“Anh hiểu anh ta? Là anh ta đã hại Thiên Khuê thành như vậy!”
“Anh tin tưởng anh ta đã hối hận” Hà Tuấn Khoa nhìn chăm chằm vào mắt cô, không nhanh không chậm nói: “Em suy nghĩ thử đi, nếu như đổi thành hai chúng ta, anh cũng sẽ không thể chấp nhận kết quả này, nhất định anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho em”
Lâm Hương Giang nhất thời cạn lời. Thực ra ngày đó khi thấy Dạ Hữu Khánh quỳ xuống, cô đã hiểu Lãnh Thiên Khuê quan trọng với anh ta tới cỡ nào, chỉ là anh ta đã dùng sai cách, vẫn luôn làm tổn thương cô ấy.
Cuối cùng cô cũng để Dạ Hữu Khánh đưa Lãnh Thiên Khuê đi, chỉ chừa lại một câu nói sau cùng cho anh ta: “Nếu như anh tìm bác sĩ giỏi nhất vẫn không thể chữa khỏi cho cô ấy, tôi sẽ tìm anh tính sổ thay cô ấy!”