Chương 775: Sợ
“Thế nhưng… cô ấy đã xảy ra chuyện, em rất sợ.” Cô trơ mắt nhìn xe lật, nhìn xe nổ tung.
“Có lẽ… đây là kiếp số của cô ấy” Hà Tuấn Khoa không biết nên an ủi cô ra sao.
Hà Tuấn Khoa ở bên cạnh cô cùng chờ kết quả cứu viện từ chỗ nhân viên cứu viện. Tình huống xấu nhất là bọn họ sẽ phát hiện được thi thể Lãnh Thiên Khuê đã bị đốt cháy trong xe.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một phút đều là dày vò.
Rốt cục phía dưới cũng có tin tức truyền tới, vẫn là thuộc hạ của Dạ Hữu Khánh thở hổn hển chạy tới báo cáo: “Cậu Dạ, chúng tôi và người của đội cứu viện không tìm thấy cô Thiên Khuê, trong xe cũng không có thi thể bị đốt cháy”
Dạ Hữu Khánh vốn đã sắp biến thành tảng đá không nhúc nhích, lúc này anh ta mới có phản ứng. Anh ta túm chặt lấy áo của thuộc hạ, cắn răng, giọng nói rất nặng lại rất v. ói cái gì? Không thấy cô ấy?”
Thuộc hạ thiếu chút nữa bị anh ta siết tới không thở nổi.
Đợi khi anh ta thả lỏng hơn một chút mới nói: “Đúng… Không phát hiện.”
Con ngươi Dạ Hữu Khánh chợt co rụt lại: “Vậy cô ấy đâu?
Cô ấy ở nơi nào?” Đáy mắt lại bắn ra chút hy vọng, lẽ nào cô ấy còn chưa chết?
Lâm Hương Giang đang đứng bên cạnh nghe vậy cũng cảm thấy kỳ quái. Lãnh Thiên Khuê và xe cùng bay xuống, cho dù không chết trong xe cũng bị hất ra, nhất định là ở đâu đó xung quanh, không thể nào mất tích được.
“Người của đội cứu viện nói rất có khả năng cô ấy đã bị văng ra khỏi xe, lăn xuống phía dưới, còn phải tiếp tục tìm kiếm”
“Phía dưới…” Dạ Hữu Khánh nhìn vách núi như động không.
đáy, trái tim anh ta lại lạnh thấu. Nếu rớt xuống đó thật, cô cũng không thể sống sót.
Anh ta đột nhiên đứng lên: “Xuống phía dưới tìm cô ấy!”
Anh không cách nào tiếp tục chờ đợi ở đây, đây là một loại cực hình.
Cho dù cuối cùng anh ta chỉ tìm được thi thể của cô ấy, anh ta cũng muốn là người đầu tiên thấy cô ấy.
“Cậu Dạ, đã có rất nhiều người đi xuống, anh vẫn nên chờ ở đây đi. Nói không chừng một hồi nữa sẽ tìm được cô Thiên Khuê” Thuộc hạ khuyên anh ta.
Nhưng anh ta lại đẩy thuộc hạ ra: “Cút!” Anh ta nhất định phải xuống dưới.
Lâm Hương Giang đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn anh ta, có người vốn đê tiện như vậy, cứ phải chờ tới khi mất đi mới biết quý trọng, mới muốn vãn hồi.
Chỉ có điều không đợi Dạ Hữu Khánh đi xuống dưới, phía dưới lại có tin tức truyền tới, người của đội cứu viện đã tìm được Lãnh Thiên Khuê”
Lâm Hương Giang đứng bật dậy, căng thẳng nhìn xuống phía dưới, cứ như làm vậy là có thể thấy Lãnh Thiên Khuê.
Suy đoán của bọn họ không sai, xe bị lật không bao lâu, Lãnh Thiên Khuê đã bị văng ra ngoài xe. Cô ấy lăn từ sườn dốc xuống dưới, mãi đến khi đụng vào một viên đá lớn mới dừng lại.
Nhân viên cứu viện phải tốn rất nhiều sức lực cuối cùng mới cứu được Lãnh Thiên Khuê. Trên người trên mặt cô đều là máu.
Nhưng vẫn còn một hơi yếu ớt”
Dạ Hữu Khánh lại muốn quỳ xuống. Cô ấy còn sống, thế giới của anh lại có ánh sáng”
Anh ta muốn đến bên cạnh cô ấy, nhưng nhân viên y tế lại kéo anh ta ra: “Mọi người tránh ra, không nên ngăn cản chúng tôi cứu chữa bệnh nhân”
Lãnh Thiên Khuê bị đưa lên xe cứu thương, nhân viên y tế lập tức tiến hành cấp cứu cơ bản, xe cứu thương khởi động, khẩn cấp chạy về phía bệnh viện.
Lâm Hương Giang cũng lập tức lên xe của Hà Tuấn Khoa, theo anh và xe cứu thương cùng tới bệnh viện.
Thật cảm ơn trời đất, Lãnh Thiên Khuê còn có hy vọng sống”
Xe của Dạ Hữu Khánh theo sát phía sau, đoàn người chạy như bay về phía bệnh viện.
Thương thế của Lãnh Thiên Khuê rất nghiêm trọng. Sau khi cô ấy được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ đã nói rõ với người phía ngoài: “Có thể cứu sống cô ấy hay không còn vẫn ẩn số, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”
“Các ngươi nhất định phải cứu sống cô ấy cho tôi!” Hai mắt Dạ Hữu Khánh đỏ bừng nhìn chằm chằm bác sĩ, giọng điệu nặng nề.