Chương 718: Kéo về

Bất kể Tôn Minh Khuê ầm ï thế nào kháng nghị thế nào, cuối cùng Phạm Văn Đồng vẫn kéo cô ta về trại tạm giam.

Lần này không cần anh ta sắp xếp phóng viên, đã sớm có phóng viên ngồi chồm hổm chờ sẵn, chụp lại hình ảnh này, ngay sau đó bọn họ lập tức đăng lên mạng.

Điều này dẫn tới toàn bộ hướng gió đều ngã về phía anh ta, nhất là fan của anh ta hoàn toàn nắm lý trong tay, không cho phép bất kỳ một câu bình luận không tốt nào xuất hiện.

Tập đoàn Nguyễn Cao.

“Tổng giám đốc Cường, anh xem mấy tin tức mới nhất này đi” Mộ Dung Bạch đưa tin Phạm Văn Đồng ép Tôn Minh Khuê quay về trại tạm giam cho anh xem.

Nguyễn Cao Cường chỉ liếc qua, ngay sau đó đã cong đôi môi mỏng, lộ ra ý cười nghiền ngẫm: “Phạm Văn Đồng còn rất có thủ đoạn, là một đối thủ” Không tệ, muốn làm đối thủ của anh chí ít cũng không thể là một người ngu ngốc.

“Hiện tại xem ra, anh ta đã giải quyết được mối nguy cơ này. Tất cả dư luận đều đang nghiêng về phía anh ta” Mộ Dung Bạch cũng rất bội phục Phạm Văn Đồng. Có thể đưa ra quyết định trong thời gian ngắn như vậy, còn tạo hướng dư luận, để mình thoát khỏi nguy cơ.

“Tổng giám đốc Cường, Phạm Văn Đồng là người không dễ đối phó, có cần tôi…”

Không chờ anh ta nói hết lời, Nguyễn Cao Cường đã đưa tay ngăn cản anh ta.

“Không cần, đã rất lâu rồi tôi không gặp được đối thủ thú vị như vậy, tôi phải biết quý trọng mới đúng” Nguyễn Cao Cường không muốn dùng thủ đoạn cứng rắn chèn ép Phạm Văn Đồng, như vậy quá không thú vị.

“Chẳng qua tôi nghe nói rất có thể cô Đào sẽ ký hợp đồng với studio của anh ta”

Mộ Dung Bạch cũng chỉ suy nghĩ cho anh.

Nguyễn Cao Cường nhíu mày, trong đôi mắt đuôi phượng thoáng qua một tia lạnh lùng: “Chờ khi cô ấy có thể ký được rồi lại nói” Anh đứng dậy, cầm lấy bộ âu phục trên giá treo choàng lên người, đi ra ngoài.

“Gần đây Nam Vân thế nào rồi?” Anh vừa đi vừa hỏi.

Mộ Dung Bạch đi theo phía sau anh: “Nghe bác sĩ nói cũng không tệ lắm, chỉ là vết sẹo trên người và trên mặt cô ta không thể xóa đi được, sợ là sẽ lưu lại cả đời…”

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường ngưng lại, lưu lại cả đời sao?

Anh sẽ chịu trách nhiệm với Nam Vân, cho dù là chuyện cả đời, anh cũng sẽ không trốn tránh.

Ngày hôm nay Đào Hương Vi và Phạm Văn Đồng cần quay một quảng cáo, phía nhà quảng cáo yêu cầu bọn họ trang điểm thành vai diễn trong phim.

Đào Hương Vi mới vừa thay trang phục xong, là một bộ trang phục tiên cổ, bước ra đã thấy Phạm Văn Đồng. Anh ta đã sớm trang điểm thay quần áo xong, đang chờ cô.

“Anh thật cô ấy về thật sao?” Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.

“Không đuổi về không được, tôi và em ấy đều bị người ta để mắt tới” Phạm Văn Đồng cười khổ nói.

Đào Hương Vi không nghĩ tới anh ta lại là người quyết đoán như vậy, nếu không phải anh ta phản ứng kịp thời, chỉ sợ chuyện đã phát triển đến mức khó có thể khống chế.

Chỉ có điều chắc hẳn Tôn Minh Khuê sẽ rất chán ghét cô, cho rằng là cô hại cô ấy.

“Em có biết ai đang nhìn chằm chằm anh không?” Đột nhiên Phạm Văn Đồng đặt câu hỏi.

Đào Hương Vi suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nguyễn Cao Cường?”

Phạm Văn Đồng gật đầu: “Xem ra anh ta có thành kiến rất lớn với anh, anh đã trở thành cái đinh trong mắt anh ta” Anh ta rất bất đắc dĩ thở dài.

Đào Hương Vi rũ mắt, cô biết Nguyễn Cao Cường luôn luôn bá đạo vô lý, lại không nghĩ tới anh đã kiêu ngạo đến nước này.

Sở dĩ anh nhằm vào Phạm Văn Đồng chắc chắn là vì cô, cô cảm thấy là mình gián tiếp hại anh ta, nhất thời trong lòng bắt đầu nảy sinh áy náy.

“Xin lỗi anh” Cô nói xin lỗi.

“Em có gì cần xin lỗi anh?” Phạm Văn Đồng không hiểu nhìn cô.

“Thực ra đối tượng anh ấy muốn nhắm vào là em”

“Em..” Anh ta nhìn cô, dường như rất ngoài ý vì muốn nghe đáp án như vậy.

Lúc này đạo diễn gọi bọn họ tới bắt đầu quay chụp, đề tài này cũng tới đây là ngừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play