Chương 684: Đã dùng xích sắt để khóa cô ấy lại!
“Ngu xuẩn! Ai cho phép các người đánh cho cô ta hôn mê? Như vậy thì đến lúc nào cô ta mới tỉnh đây?” Dạ Hữu Khánh hình như là đã nổi giận lôi đình, anh ta quát lớn với mấy tên thuộc hạ.
Những người đàn ông mặc đồ màu đen cao lớn khôi ngô cúi đầu xuống, ai cũng không dám mở miệng, Một thuộc hạ chính là người cầm đầu kiên trì mở miệng nói: “Tại vì chúng tôi sợ cô ta chạy đi cho nên mới… Ai biết rằng chỉ chạm nhẹ như vậy mà cô ta liền bị choáng luôn”
Dạ Hữu Khánh nhìn chăm chăm bọn họ với một đôi mắt hầu như là muốn phóng hỏa: “Nhẹ nhàng chạm một cái? Cậu không biết cái chạm nhẹ đấy của cậu có bao nhiêu sức mạnh sao? Trong lòng tôi còn không rõ những việc như vậy sao?”
Các thuộc hạ đều hai mắt nhìn nhau, nguyên một đám đều trầm mặt ra, chỉ có thể cầu nguyện cho người phụ nữ kia mau chóng tỉnh lại nhanh một chút.
“Tất cả đều cút hết cho tôi!” Dạ Hữu Khánh quát lên một tiếng, thập phần ghét bỏ những thuộc hạ ngu xuẩn này.
Anh ta lập tức đứng ở trước mặt của Lâm Hương Giang, quan sát nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó mới mở miệng hỏi: “Tỉnh rồi sao, còn có biết tôi là ai không?”
Lâm Hương Giang dùng một ánh mắt dành cho người bị bệnh tâm thần để nhìn anh ta, chỉ có loại chủ nhân như anh ta mới có thể đối xử với thuộc hạ của mình như vậy.
Cô vuốt vuốt cái gáy bị đánh đau, có chất chứa sự tức giận trừng mắt nhìn Dạ Hữu Khánh nói: “Anh cho thuộc hạ của mình đến bắt tôi tới đây để làm gì?”
Dạ Hữu Khánh giương môi cười cười: “Vẫn còn nhận ra tôi, xem ra đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo”
Anh ta không trả lời cô mà trực ti lệnh cho thuộc hạ của mình: “Đưa cô ấy đi theo tôi” Anh ta trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Không đợi cho Lâm Hương Giang lấy lại tỉnh thần thì cô đã trực tiếp bị thuộc hạ của anh ta mang đi.
“Này! Dạ Hữu Khánh, đến cùng là anh muốn làm gì vậy?”
“Rất nhanh thì cô sẽ biết rõ thôi, cô không nên cãi nhau nữa” Anh ta còn biết ngại cô sẽ nhao nhao lên hay sao?
A… Người đàn ông này thực sự đủ để khiến cho người ta cảm thấy chán ghét!
Chỉ trong chốc lát, cô đã bị mang đến một căn phòng, người đang đi ở phía trước là Dạ Hữu Khánh dừng lại, và người thuộc hạ đang mang cô đi cũng dừng lại theo.
Anh ta phất phất tay, ý bảo thuộc hạ kia đi ra ngoài Người thuộc hạ kia lập tức buông Lâm Hương Giang ra sau đó đi ra bên ngoài, còn đóng cửa lại.
“Này, Dạ Hữu Khánh..” Vốn là cô muốn nói điều gì đó nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mắt thì lập tức dừng lại.
Gian phòng kia nhìn qua thì giống như là một căn phòng bình thường, trong đó lại có một người phụ nữ, trên người cô ta còn có một chiếc xích khóa tay và chân cô ta lại.
Mái tóc dài của cô ta bị xõa ra rối tung ở trước mặt, cho nên không thể nhìn rõ gương mặt của cô ta, hơn nữa cô ta lại còn đang ở trong trạng thái hôn mê.
Nhưng mà Lâm Hương Giang vẫn nhận ra được người đó chính là Lãnh Thiên Khuê!
Ở chỗ tay và chân của cô ta bị dây xích quấn lại đã bị bào mòn mất một lớp da, không, mà đã mài đến tận lớp thịt, tất cả đều rướm máu, trông rất đáng sợ.
Dạ Hữu Khánh vì đề phòng cô ta chạy trốn cho nên đã dùng xích sắt để khóa cô ta lại!
Nhìn thấy mức độ vô cùng thê thảm này thì chắc hẳn rằng mỗi giờ mỗi phút cô ấy đều cố gắng muốn chạy trốn.
“Dạ Hữu Khánh, anh điên rồi sao? Tại sao anh lại đối xử với cô ta như vậy chứ?” Lâm Hương Giang không thể tiếp tục nhìn được nữa, cô tức giận muốn qua đó cởi bỏ xích sắt đi, nhưng lại bị anh ta bắt được.
“Tôi tìm cô đến đây chính là muốn cô giải quyết vấn đề này, chứ không phải muốn để cho cô thả cô ta ra.”
Nếu như không phải do Lãnh Thiên Khuê làm náo loạn rất giỏi mà muốn cô ta không chạy trốn thì anh ta thật sự không còn có biện pháp nào nữa, không thể không sai thuộc hạ đưa Lâm Hương Giang đến đây.
Lâm Hương Giang cười lạnh nhìn anh ta nói: “Anh vẫn luôn một mực muốn ngược đãi cô ta như vậy thì ai cũng không có biện pháp để giải quyết vấn đề này cho anh đâu”