Chương 681: Cái hố sâu thẳm tối tăm
“Đúng vậy, ngay từ ban đầu tôi đã nghĩ đến chuyện để cho Lâm Hương Giang cướp đứa bé này đi, muốn cô ta trở thành mẹ của đứa trẻ này, ai bảo con của cô ta đã chết rồi cơ chứ:’ Hà Hàm Bội cố tình nói những lời này để kích động Hương Giang.
Nhắc đến đứa bé đó, trái tim của Hương Giang đau đớn vô cùng, cô bất ngờ liếc nhìn Hà Hàm Bội, lạnh lùng nói: “Đứa con của tôi là do cô hại chết!” Chị ta còn muốn cứa cho cô một nhát dao hay sao?
“Đúng vậy, tôi đã giết con của cô đấy, không phải cô đang rất muốn báo thù cho con của cô hay sao? Tôi vẫn còn chưa chết, tại sao cô không đến đây giết tôi đi?” Hà Hàm Bội trông có vẻ hơi điên cuồng.
Hương Giang nghiến răng, nén nỗi hận sâu trong lòng và lên tiếng bật ngược lại: “Cô đúng thật là đáng chết, nhưng tôi suy nghĩ lại một chút, nếu như cô chết thì quá thuận tiện cho cô, cô vẫn còn có thể sống tương đối tốt được. Tôi muốn cô phải sống và nhìn tôi trở thành vợ của Tuấn Khoa, trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Hà”
Cô biết răng Hà Hàm Bội vẫn luôn phản đối cô, vì vậy cô phải để chị ta chứng kiến tất cả mọi thứ trở thành hiện thực.
“Cô…” Nói tóm lại là Hà Hàm Bội vẫn còn tức giận lắm, nhưng lại không thể làm gì cô được.
Hà Tuấn Khoa ngất lời các cô, giọng nói của anh không hề ấm áp chút nào: “Biệt thự này chị mua cũng không phải là quá xấu. Vì chị thích sống ở đây nên từ nay về sau chị cứ ở đây đi không cần phải ra ngoài sống nữa.
Tôi sẽ nhờ thêm các vệ sĩ để bảo vệ an toàn cho chị, hãy cử một vài người giúp việc đến chuẩn bị cơm nước và chăm lo lịch trình sinh hoạt của chị. Nếu chị có cần gì thì cứ bảo người ra mua, chị không cần phải ra ngoài đâu: Hà Hàm Bội trừng trừng nhìn anh một cách khó hiểu: “Mày nói những lời này là có ý gì? Mày muốn giam cầm tao ở đây à?” Không cho chị ta ra ngoài, cử vệ sĩ theo dõi chị ta và kiểm soát sự tự do của chị ta?
“Chẳng qua tôi chỉ nghĩ rằng chị đang già đi thì cũng nên quan tâm đến người già. Chị không cần phải lo lắng về công việc ở tập đoàn, cứ yên tâm ở đây tịnh dưỡng cho phần đời còn lại” Hà Tuấn Khoa nói “Tao vẫn chưa già! Tao rất tỉnh táo! Tao không thể bỏ qua việc của tập đoàn được!” Hà Hàm Bội hét lên.
“Tôi đã thông báo với hội đồng quản trị rằng chị đã chủ động từ chức chủ tịch và không quản lý tập đoàn nữa. Mọi người đã nhận được thông báo này rồi, không ai có ý kiến phản đối gì cả” Hà Tuấn Khoa tung ra một tin tức không khác gì một quả bom.
“Không! Mày không có quyền tước bỏ.
chức vị chủ tịch của tao!” Hà Hàm Bội phát nổ hoàn toàn, vùng vẫy thoát khỏi sự kiểm soát của vệ sĩ, chị ta không thể bị anh nhốt ở đây được!
Nhưng mà đã đến mức này rồi thì căn bản là chị ta không có khả năng phản kháng, Hà Tuấn Khoa đã nắm được đại cuộc trong tay rồi.
“Hà Tuấn Khoa, mày đúng là loài sói nhìn đời bằng nửa con mắt! Mày quên là tao đã nuôi lớn mày như thế nào sao?”
Chị ta phẫn nộ quát lên Hà Tuấn Khoa híp một mắt lại, giọng nói khinh miệt: “Chính vì tôi còn nể lại một chút tình này, vì chị cũng là người đã nuôi dưỡng tôi, nếu như không có cái tình cảm này thì chị cho rãng tôi sẽ để chị ở lại đây, được ăn ngon mặc đẹp hả?”
Hà Hàm Bội nhìn thấy trong ánh mắt anh lóe lên sự độc ác và tàn bạo, anh ta chưa bao giờ là kẻ tốt đẹp cả!
Chị ta kích động nhiều như vậy là để khiến cho anh tức giận lên, còn bắt Bé con đi uy hiếp anh, nếu như là người khác thì chỉ sợ rãng đã sớm mất mạng từ lâu.
Sắc mặt Hà Bội Hàm như tối sầm xuống, nhưng mà chị ta vẫn còn chưa bằng lòng: “Vậy thì sao hả? Tao làm những chuyện này…không phải là để mày được khỏe mạnh à!”
“Cảm ơn rất nhiều, tôi không cần chị đối xử tốt với tôi như vậy đâu” Sau khi Hà Tuấn Khoa buông ra những lời này, anh xoay người đi về phía Hương Giang ở bên này.
“Chúng ta đi thôi” Đôi tay anh ôm lấy ngang hông Hương Giang.
“Tuấn Khoa, mày quay lại đây! Tao là chị gái mày, mày không thể nhốt tao ở đây được!”
Hà Hàm Bội hét thật lớn về phía bóng lưng của anh Còn anh thì vờ như không nghe thấy gì, vẫn cứ đưa Hương Giang rời khỏi đấy, anh sẽ không mềm lòng mà thả chị ta ra ngoài.
“Hà Tuấn Khoal Mày đúng là một con sói nhìn đời băng nửa con mắt, mày đối xử với tao như vậy chắc chản không nhận được kết cục tốt đâu!” Hà Hàm Bội vô cùng tức giận, cho nên thần trí nhất thời mất kiểm soát, thẳng thắn chửi rủa anh.
Từ đầu đến cuối, Hà Tuấn Khoa đều không thèm để ý, chỉ cần chị ta không tác quai tác quái là được.
Hà Hàm Bội thì liên tục gào thét, nếu như không phải bị vệ sĩ khống chế thì chị ta đã nhào đến Hà Tuấn Khoa.
Chị ta vốn hiếu thẳng cả đời rồi, chắc chản là chưa nghĩ đến kết cục sẽ rơi xuống cái hố sâu thẳm tối tăm như vậy!