Chương 670: Bỏ nhà đi bụi
Phạm Văn Đồng hơi nhíu mày, anh ta vốn đã biết từ nhỏ tới lớn Tôn Minh Khuê vẫn luôn tùy ý như vậy, mà trước đó, anh ta vẫn luôn nuông chiều cô ấy như vậy, cô ấy muốn gì thì anh ta đều đáp ứng.
Nhưng bây giờ, anh ta không muốn tiếp tục nuông chiều cô ấy như vậy nữa.
“Do anh mời cô ấy tới nhà anh ở, em có ý kiến thì có thể không ở nhà anh nữa” Anh ta nói thẳng với cô ấy như vậy, nơi này là nhà anh ta, cô ấy không nên biểu hiện tính khí đại tiểu thư như vậy.
Tôn Minh Khuê trợn to mắt nhìn anh ta với vẻ hoàn toàn không tin được, đáng lý anh ta nên làm theo ý của cô ấy chứ, đuổi đi cô gái mà khi đóng phim và trong cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Lời anh ta vừa nói là muốn đuổi cô ấy đi sao?
Cô ấy thở hắt ra, trừng mắt nhìn anh ta, đột nhiên không biết phải nói gì Đào Hương Vi không nghĩ tới sự xuất hiện của mình lại khiến bọn họ cãi nhau, xem ra cô em gái không có chút máu mủ ruột thịt này của anh ta cực kì không thích cô ta.
Cô ta không phải là người không biết thời thế, lập tức nói: “Tôi ở đây mấy ngày rồi nhưng vẫn không quen lắm, giờ tôi sẽ thu dọn hành lý, đi chỗ khác ở” Cô ta định bước vào nhà, cổ tay đã bị Phạm Văn Đồng nắm lại.
“Cô muốn ở đâu?” Phạm Văn Đồng trừng mắt nhìn chằm chằm cô ta.
“Tôi..” Cô ta cũng chưa quyết định được là đi đâu, im lặng mấy giây mới trả lời: “Tôi tới khách sạn ở trước, sau đó tìm nhà sau. Có nhiều chỗ cho thuê nhà mà, anh không cần lo tôi không có chỗ ở đâu.”
“Đúng rồi, anh Đồng, chị ta là người lớn mà, còn là người nổi tiếng, chẳng lẽ chị ta không có chỗ ở sao? Em thấy là chị ta chỉ muốn anh thông cảm cho chị ta thôi, tiện thể tới nhà của anh ăn ở miễn phí, cũng có thể lôi kéo làm quen với anh!” Tôn Minh Khuê tỏ thái độ khinh thường.
Phạm Văn Đồng vờ như không nghe được lời nói của Tôn Minh Khuê, ánh mắt vẫn ghim chặt trên người của Đào Hương Vi, thậm chí còn rất quyết đoán mà nói: “Tôi không đồng ý”
Phạm Văn Đồng không muốn để cô ta ở khách sạn như vậy.
Anh ta làm như vậy khiến cho Đào Hương Vi cảm thấy khó xử, nhưng Tôn Minh Khuê đã lớn tiếng kêu lên mà khi mà cô ta còn chưa kịp lên tiếng.
‘Sao anh không đồng ý chứ? Sao anh lại để chị ta ở nhà chúng ta chứ?” Tôn Minh Khuê chỉ thẳng Đào Hương Vị, nhìn anh ta chất vấn Ánh mắt Phạm Văn Đồng nhìn cô ấy như đang nhìn một cô bé đang cố tình gây sự, đẩy tay cô ấy xuống, nhắc nhở cô ấy thêm lần nữa: “Nơi này là nhà của anh, không phải nhà họ Tôn các người đâu”
“Anh… em..” Có vẻ như Tôn Minh Khuê cực kì tức giận, giận đến không biết phải làm gì, đến nói chuyện cũng không trôi chảy.
Cô ấy dậm chân, rốt cuộc cũng suy nghĩ liền mạch hơn, lên tiếng với giọng vừa tức giận vừa khó chịu: “Anh Đồng, anh muốn chúng ta phân chia rõ ràng vậy sao? Chẳng lẽ chúng †a không phải người thân sao?”
“Chúng ta là người thân, nhưng nơi này là nhà riêng của anh”
“Em không chịu, nhà của anh chính là nhà của em, nếu anh để chị ta ở đây thì em sẽ.
Em sẽ lập tức bỏ nhà đi bụi cho anh biết mặt!”
Cô ấy cảm giác được cái người tên Đào.
Hương Vi này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến địa vị của cô ấy trong lòng anh Đồng rồi.
Đào Hương Vi thở dài, người ta đã nói tới mức này rồi, nếu cô ta còn không đi thì chẳng lẽ khiến em gái anh ta phải bỏ nhà đi bụi sao?
Cô ta cố gắng tút tay mình lại: “Anh nên để tôi chuyển đi thì tốt hơn đó”
Nhưng mà thái ủa Phạm Văn Đồng vẫn rất kiên định: “Tôi đã nói là chỗ này là nhà riêng của tôi, ở đây tôi có quyền quyết định, cô không cần để ý đến em ấy”
Anh ta nói xong thì giữ chặt cổ tay Đào Hương Vị, trực tiếp kéo cô ta về phòng, cũng không thèm để ý Tôn Minh Khuê có thật sự muốn bỏ nhà đi bụi hay không.
Tôn Minh Khuê trở mắt nhìn anh ta đưa Đào Hương Vi đi qua trước mặt mình, không thèm nhìn nhìn cô ấy một lần, cô cảm thấy cực kì tức giận!
“Anh bỏ mặc em phải không? Được rồi! Em cũng không cần anh lo, em đi là được!” Cô ấy tức giận thở phì phì, xoay người đi thẳng lên xe mà anh ta vừa mới lái về.
“Này cô chủ, cô thật sự muốn đi sao?” Lúc nấy, Lạc Nam Trung nghe bọn họ cãi nhau nên không dám nói tiếng nào, bây giờ thì anh ta lo lắng hơn.
“Đúng vậy, anh có muốn đi cùng tôi không?” Cô ấy cố ý lên giọng hỏi, mà ánh mắt lại luôn nhìn Phạm Văn Đồng. Nhưng anh ta vẫn không quay đầu lại nhìn cô ấy một lần, cô ấy càng tức giận hơn.
“Đương nhiên là tôi sẽ đi với cô chủ lớn, cô đi đâu thì tôi theo tới đó” Lạc Nam Trung nói xong thì mở cửa xe, lên xe ngồi.
“Anh ngồi vững, tôi lái xe đó!” Tôi Minh Khuê lại lớn tiếng nói, ánh mắt vẫn nhìn theo hướng của Phạm Văn Đồng.