Chương 581: Tới bệnh viện
Không đợi cô ấy hỏi rõ, người đàn ông bèn lạnh nhạt nói: “Em nhớ lời của anh là đủ rồi, tóm lại hiện giờ anh không muốn gặp em”
Cuộc gọi ngắt rồi.
Lâm Hương Giang nghe tiếng tút tút máy bận trong điện thoại, đầu óc phút chốc trống rỗng Trực giác mách bảo cô rằng, anh ấy có vấn đề!
Cô ấy không dám nghĩ là anh ấy quan hệ với Nguyệt Hương.
Lâm Hương Giang từ trước đến nay không phải là người phụ nữ vâng lời, anh ấy nói không được là không được sao?
Huống hồ cô đã bị sự khác thường của anh làm cho tâm thần bất ổn, nếu cô không đi hỏi cho rõ thì tối nay cô không thể ngủ nổi Cô lập tức đi tới bệnh viện.
Lúc này, màn đêm càng sâu lắng, vạn vật đều ẩn mình trong bóng tối.
Cốc Nam Ninh vội vàng báo cáo tình hình mới nhất cho Hà Tuấn Khoa: “Tổng giám đốc Hà, người của chúng ta đã đụng mặt với đối phương, chúng ta đã giải quyết hai người bọn họ rồi, nhân viên của ta tạm thời không tổn thất gì, nhưng có ba bốn người bị thương nặng”
Báo cáo của anh đôi phần đã lược bớt, nhưng có thể tượng tượng khi hai bên đánh nhau, tình cảnh bi thảm như thế nào.
Những người mà Cốc Nam Ninh đưa tới đều là những người có bản lĩnh, hiện nay đêu có người bị thương nặng, cho nên không dễ coi thường thực lực của đối phương.
“Có phải người của tập đoàn Vinh Quang đang giúp anh ta không?” Hà Tuấn Khoa hỏi.
“Có vẻ như là phải”
Hà Tuấn Khoa mặt mày trầm lắng, Jess đã mượn lực lượng của tập đoàn Vinh Quang, không dễ gì đối phó rồi “Tiếp tục cho thêm người canh chừng, trong viện tuyệt đối không thể xảy ra chuyện”.
Thứ anh ấy đang muốn bảo vệ chính là đứa con gái yếu ớt kia của anh.
“Vâng” Cốc Nam Ninh vừa muốn lui ra ngoài thì một tên thuộc hạ vội vàng chạy tới nói: “Tổng giám đốc Hà, không ổn rồi, cô Giang đến rồi”
Đồng tử Hà Tuấn Khoa đột nhiên bé lại: “Ai cho cô ấy tới? Ngăn cô ấy lại cho tôi!” Lẽ ra anh nên biết tính cách của cô, cô ấy làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời anh được?
Mặt thuộc hạ khó xử: “Chúng tôi cản rồi, nhưng không cản nổi” Không phải cản không nổi mà bọn họ không dám làm như vậy với Lâm Hương Giang.
Nhưng lúc này, Lâm Hương Giang đã đi vào và đến trước mặt anh trong chốc lát.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình trong giây lát, nhưng cô không thể nhìn ra manh mối từ khuôn mặt quá bình tĩnh của anh ấy.
“Chẳng phải không cho phép em qua đây sao? Bây giờ anh không muốn gặp em” Anh vừa mở miệng là đã muốn đuổi cô đi.
Lâm Hương Giang kìm nén ấm ức, nhìn thẳng anh: “Nhưng em muốn gặp anh”.
Có một tia sáng mờ nhạt trong mắt người đàn ông, nếu là bình thường, anh sẽ rất vui khi nghe thấy điều này, nhưng bây giờ anh ta không thể vui nổi “Em gặp anh có gì cần nói à? Nói xong thì mau đi đi”
Lâm Hương Giang càng không hiểu: “Anh không muốn gặp em đến thế à? Chẳng lẽ anh vẫn còn đang giận em? Vì em nói em muốn rời xa anh một thời gian sao?”
Hà Tuấn Khoa chau mày, không nhìn cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Không phải”
“Thế thì tại sao?” Cô nhìn thẳng anh hỏi cho rõ
“Không tại sao cả, chỉ là không muốn gặp em!
Lâm Hương Giang bỗng nhiên chế nhạo: “Đừng nói với em là vì đứa bé đó? Hay là vì đứa bé đó mà anh phải chịu trách nhiệm với Nguyệt Hương?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hà Tuấn Khoa sa sầm lại, đôi môi mỏng gần như một đường vẽ, thật lâu sau, anh mới lạnh lùng nói: “Em nghĩ như thế cũng được”
Cô nghẹt thở, cô chỉ đang hỏi đùa nhưng anh lại trả lời như vậy sao?
“Cái gì mà em nghĩ như vậy cũng được?
Cho nên…anh thật định chịu trách nhiệm với cô ấy? Cho cô ấy và đứa con danh phận chính thức?” Lúc này, tốt nhất cô không nên có mặt ở đây, đúng không?
Hà Tuấn Khoa ngồi trên xe lăn với vẻ mặt u ám, toát ra khí chất khiến người khác sợ hãi, anh không biết tại sao cô kéo cả Nguyệt Hương vào, nhưng hôm nay chỉ có mỗi lí do này có thể khiến cô rời đi.
Một lúc sau, anh từ từ nói: “Phải”.