Chương 578: Sự trở về đột ngột
“Vậy thì anh ấy làm sao? Không phải trong phòng làm việc hay trong phòng ngủ, ông không phải là muốn nói anh ấy ở trong vườn hoa đấy chứ?” Lâm Hương Giang thích thú hỏi.
Nhưng quản gia cười không nổi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh: “Tổng giám đốc Khoa không ở trong vườn, anh ấy… “
Lúc này Lâm Hương Giang mới nhận ra vẻ mặt của quản gia không bình thường, khóe môi không cười nữa, nhìn ông ta chằm chăm: “Anh ấy ở đâu?”
Quản gia cúi đầu không dám nhìn cô lấy một cái, miễn cưỡng nói: “Tổng giám đốc Khoa đang ở… biệt thự”
Lâm Hương Giang nhất thời không phản ứng lại kịp: “Biệt thự? Anh ấy ở đó làm gì?”
“Tổng giám đốc Khoa ở với Nguyệt Hương … À, không, với cô chủ nhỏ” Người quản gia sợ cô hiểu lầm, sợ mình nói sai nên ông ta lập tức giải thích: “Cô chủ nhỏ gần đây bị bệnh, cứ luôn khóc làm loạn, đòi tổng giám đốc Khoa… “
Không chỉ nụ cười trên môi Lâm Hương Giang phai nhạt, mà niềm vui ban đầu trong mắt cô cũng biến mất.
“Ôi, hóa ra là ở cùng với con … ” Cô thấy giọng nói một câu, cho nên những ngày cô không có ở đây, anh cũng không rảnh mà buồn, cô cũng là mẹ, vô cùng hiểu rõ bị con trẻ chiếm dụng thời gian, có gì mà nghĩ không ra được.
Quản gia cẩn thận quan sát biểu hiện của cô: “Đúng vậy, cô chủ nhỏ chỉ nhận tổng giám đốc Khoa, đến cả người mẹ như Nguyệt Hương cũng không nhận… Tổng giám đốc Khoa thật sự rất khó giải quyết việc của công ty, nên mới trở về dỗ dành cô chủ nhỏ. “
Mặc dù đứa trẻ là của Hà Tuấn Khoa, với tư cách là một người bố, việc anh giúp dỗ đứa trẻ là điều bình thường, nhưng trong lòng cô lại đột nhâp cảm thấy rất không thoải mái.
€ó lẽ cô vẫn còn để ý, đứa trẻ đó không phải là của cô và anh Cô thừa nhận mình không phải là người có tấm lòng bao dung.
“Cô giúp tôi mang hành lý lên phòng” Cô đưa vali cho người hầu bên cạnh, sau đó nói với quản gia: “Cô đưa tôi đến biệt thự tìm anh ấy “A? Bây giờ cô qua đó sao?” Quản gia có chút kinh ngạc, cô không phải là nên về phòng nghỉ ngơi, ông ta sẽ đi thông báo cho tổng giám đốc Khoa trở về sao?
“Sao vậy? Lẽ nào tôi không thể tới biệt thự đó sao?”
“Không, không … bây giờ tôi sẽ dẫn đường cho cô” Quản gia không dám nói thêm gì nữa, lập tức đi về phía trước.
Ông ta không biết liệu mình dẫn cô qua đó là đúng hay không, tổng giám đốc Khoa có trách cứ ông ta không?
Ở biệt thự, Kim Ngân lại bắt đầu khóc lớn, Hà Tuấn Khoa có ôm cô bé cũng không có tác dụng, cô ta vẫn khóc.
“Tôi nghĩ vết mẩn ngứa trên cơ thể khiến con bé khó chịu, bôi một ít thuốc mỡ cho con bé đi”, Dì Dư nói “Tôi sẽ bôi thuốc mỡ cho con bé” Nguyệt Hương tất nhiên phải có thái độ tích cực hơn với con gái trước mặt anh.
Hà Tuấn Khoa nhìn thấy đứa trẻ bị giày vò, vẻ mặt có phần nghiêm túc, anh vẫn ôm con gái mình, Nguyệt Hương cởi quần áo của đứa trẻ, giúp con bé bôi thuốc mỡ.
Thuốc mỡ hơi mát, khi thoa lên sẽ khiến cô bé cảm thấy thoải mái, cơn khóc của cô bé cuối cùng cũng từ từ ngừng lại “Có vẻ như con bé thực sự không thoải mái, bác sĩ nói, những vết đỏ này của con bé phải bôi nhiều thuốc mỡ mới được” Dì Dư nói.
Nguyệt Hương bôi thuốc mỡ cho đứa trẻ, giúp nó mặc quần áo rồi thở dài, “Con gái, đừng khóc nữa, con nhìn xem bố đã vì con mà đặt công việc xuống rồi, không được gây thêm rắc rối cho bố con nữa có biết không? “
Hà Tuấn Khoa cau mày: “Con bé không hiểu, cô nói mấy thứ này với nó làm gì?”
“Được, tôi không nói nữa, tôi chỉ là không hi vọng anh sẽ quá mệt thôi.”
Hà Tuấn Khoa vỗ nhẹ vào lưng con gái, cô bé đã khóc rất lâu rồi, chắc hẳn sẽ rất mệt, ngoan ngoãn ngả vào vòng tay anh.
Lâm Hương Giang vừa mới bước vào liền nhìn thấy cảnh này. Hà Tuấn Khoa đang dỗ dành đứa trẻ, Nguyệt Hương đứng cạnh anh cũng đang trêu chọc đứa trẻ. Những người không biết sẽ nghĩ rằng họ là một gia đình ba người.