Chương 557: Sao lại có thể nhốt em lại
“Đương nhiên không rồi, tôi chỉ sợ dì quá tức giận, tức quá hại sức khỏe thì không tốt, em đi với dì về nói chuyện trước đi.’ Cốc Nam Ninh nói.
Tạ Phương Lan nghe thấy vậy thở phào một hơi, chỉ cần anh ấy không rút lui, thì cô ấy sẽ không rời bỏ anh ấy.
Mặc dù mẹ kiên quyết phản đối bọn họ ỏ bên nhau, cô ấy cũng không thể không quan tâm mẹ được, gật đầu: “Được, vậy em đi trước đây, anh nhớ rõ đấy, không được chia tay với em!
Cốc Nam Ninh khẽ cười nói: “Lời này phải là tôi nói với em chứ.”
Cuối cùng Tạ Phương Lan bình tĩnh lại, nhìn thấy ánh mắt vô cùng thâm tình của anh ấy.
Mẹ Tạ nhìn thấy con gái sỉ tình với anh ấy như vậy, khó chịu mà lôi con gái đi: “Đủ rồi, đi thôi!”
Bà ta tuyệt đối không để cho con gái mình ở bên cạnh loại đàn ông như vậy.
Tạ Phương Lan đi theo mẹ về nhà, về đến nhà sắc mặt hai mẹ con đều không tốt.
“Tiểu Tinh mẹ nói với con, con phải lập tức chia tay với cậu ta, sau này không được qua lại nữa!” Mẹ Tạ nhịn không được mà mở miệng ra lệnh.
Tạ Phương Lan đã đoán được sau khi về nhà thì mẹ sẽ nói cái gì, vẻ mặt cô rất bình tĩnh mà nói: “Mẹ, trước khi về nhà con đã cho mẹ đáp án rồi, con sẽ không chia tay với anh ấy đâu”
“Với điều kiện của cậu ta như thế, căn bản không xứng với con, hơn nữa, một người vệ sĩ tư như cậu ta, không biết là ngày nào đó sẽ bị diêm vương lấy mạng, con cứ phải sống những tháng ngày lo lắng đề phòng hay sao hả?” Bà ta chỉ muốn con gái mình có một cuộc sống yên bình ổn định.
“Mẹ, xin mẹ đừng có trù ẻo anh ấy nữa, kỹ thuật bản súng của anh ấy rất tốt, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Tạ Phương Lan rất tin tưởng Cốc Nam Ninh.
“Sao con lại biết kỹ thuật bản súng của cậu ấy rất tốt?’ Mẹ Tạ nghi ngờ mà nhìn chãm chằm vào cô ấy, sắc mặt liền thay đổi: “Chẳng lẽ cậu ta còn đưa con đi bắn súng?”
Tạ Phương Lan nhanh miệng, chưa nghĩ kỹ mà đã nói ra những lời đó, liền vội vàng gi thích: “Ý của con là thân thủ của anh ấy rất tốt, người khác không thể làm anh ấy bị thương được, hơn nữa ông chủ của anh ấy là người doanh nhân đứng đắn, sẽ không có chuyện gì đâu.
“Này thì nói không đúng rồi, không sợ hàng ngàn lần mà chỉ sợ một lần sơ sót, dù sao mẹ cũng không đồng ý con ở bên cạnh anh ta đâu!” Mẹ Tạ nhắn mặt.
Tạ Phương Lan kiên định mà nói: “Mẹ, xin lỗi nhưng con không thể đồng ý với mẹ được, em nhắm anh ấy rồi”
“Con!” Mẹ Tạ đã bị cô ấy chọc cho tức chết, bà ta thở hổn hển vài cái, cuối cùng tức giận mà nói: “Nếu như con không chia tay với cậu ta, thì con đừng hòng mà ra khỏi nhà! Từ giờ trở đi con ở nhà cho mẹ, nghĩ kỹ đi rồi nói!”
Đã rất nhiều ngày Tạ Phương Lan không lên lớp giảng dạy rồi, những giáo viên khác nói là cô ấy bệnh rồi, xin nghỉ ốm.
Lâm Thanh Dương cảm thấy kỳ lạ, bình thường cô Tỉnh có vẻ rất khỏe, làm sao là tự nhiên lại ngã bệnh rồi?
Hơn nữa cô ấy bị bệnh gì? Vì sao nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không khỏi?
Sau khi tan học, cậu bé đi tìm Cốc Nam Ninh.
“Cô Tinh bị bệnh rồi, thầy có biết không?”
Lâm Thanh Dương hỏi anh ấy.
Mấy ngày nay Cốc Nam Ninh cũng không liên lạc với Tạ Phương Lan, đang cuống cuồng không biết phải là gì, nghe thấy lời này không khỏi lo lắng: “Cô ấy bị bệnh rồi? Lúc nào vậy?”
Lâm Thanh Dương bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Thầy à, sao thầy lại yêu vào một cái là đầu óc chậm đi rồi? Cô ấy bị bệnh mà thầy cũng không biết, thầy làm bạn trai cô ấy kiểu gì thế?”
Cốc Nam Ninh nhíu chặt mày: “Thầy đi xem cô ấy”
“Cháu đi với thầy” Lâm Thanh Dương sợ anh ấy lại làm sai, vội đi theo.
Bọn họ đến thẳng nhà của Tạ Phương Lan, lúc đến trước cửa, Cốc Nam Ninh bảo Lâm Thanh Dương đợi ở cửa, anh ấy tự mình đến gõ cửa.
Không lâu sau, cửa mở rồi, là Mẹ Tạ.
Bà ta vừa nhìn thấy Cốc Nam Ninh, sắc mặt liền trâm xuống, vô cùng không khách khí mà nói: “Cậu đến đây làm gì? Đi đi đi, đừng có mà quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.”
“Di à, cháu nghe nói là Tạ Phương Lan bị ốm rồi, cố ý đến đây thăm cô ấy” Cốc Nam Ninh vẫn duy trì sự lễ phép.
“Ai nói với cậu là nó ốm? Nó đang khỏe lắm, không cần cậu quan tâm, chỉ cần cậu cách xa nó cho tôi thì nó sẽ ổn hết” Mẹ Tạ dùng sức mà đẩy anh ấy đi, lập tức đóng sầm cửa lại.
Cốc Nam Ninh muốn nói thêm một câu cũng không được, chứ đừng nói là nhìn Tạ Phương Lan một cái.
Giờ anh ấy rất lo lắng cho cô ấy, dù sao cũng không biết được tình hình của cô ấy.
Lâm Thanh Dương đứng ở không xa nhìn thầy bị không cho vào nhà, chạy đến hỏi: “Mẹ vợ tương lai của thần không cho thầy gặp cô Tỉnh hả? Sao bà ấy lại không muốn thấy thầy vậy?”
Cốc Nam Ninh nhíu mày, anh ấy không thể đánh Mẹ Tạ, nếu thế thì bà ấy lại càng không cho anh ấy qua lại với Tạ Phương Lan.
Xông vào cũng không được, giờ anh ấy phải làm như thế nào đây?
“Thầy à, cháu có cách để cho thầy vào gặp được cô Tinh đấy, thầy nghe cháu nói…” Lâm Thanh Dương kéo áo anh ấy, bảo anh ấy cúi người xuống, thì thầm gì đó bên tai anh ấy.
“Như thế này thì không tốt lắm đâu?” Cốc Nam Ninh nghe thấy cách của cậu bé, không tán thành lắm.
“Giờ chỉ có như vậy mới có thể gặp được cô Tỉnh thôi, thầy cứ làm theo đi” Lâm Thanh Dương làm chủ cho anh ấy.
Vì gặp Tạ Phương Lan, cuối cùng Cốc Nam Ninh vẫn nghe theo cách của cậu b‹ “Được thôi, vậy thì làm theo lời cháu nói đi”
Mẹ Tạ nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng Cốc Nam Ninh đâu nữa, bà ta không lấy chổi đuổi anh ấy đi là không tồi rồi.
Bà ta đang định đi xem con gái đang bị nhốt trong phòng sao rồi, đột nhiên một tiếng choang vang lên, dọa cho bà ta giậy mình Mẹ Tạ quay đầu nhìn, không biết tại sao kính cửa sổ nhà bà ta lại bị người ta đập vỡ rồi!
Bà ta mở cửa ra nhìn: “Ai đập vỡ cửa sổ nhà tôi đó?”
Bà ta ra ngoài nhìn thấy có một đứa nhóc đang đứng cách cổng không xa lảm, bà ta chưa từng thấy đứa nhóc này, không biết là con nhà ai.
Mà thứ đập vỡ cửa sổ chính là một quả bóng cao su, là lúc đứa nhóc kia đá bóng thì làm vỡ cửa sổ sao?
Mẹ Tạ đang muốn hỏi cậu bé là con nhà ai, đứa trẻ đó như làm việc xấu mà sợ hãi, bỏ chạy nhanh như chớp!
Mẹ Tạ vô thức mà đuổi theo: “Tên ranh con, đứng lại cho tao! Đập nát cửa sổ nhà tao lại muốn trốn hả?”
Gian Thanh Dương đang chạy về phía trước, tốc độ không nhanh cũng không chậm, không thể để cho Mẹ Tạ đuổi kịp được, cũng không thể biến mất làm cho bà ta không thấy được, mục đích của cậu bé chính là dẫn bà ta rời đi Cốc Nam Ninh nhìn thấy quả nhiên Mẹ Tạ bị Lâm Thanh Dương đưa đi, mà bà ta lại quên đóng cửa nhà lại.
Anh ấy dễ dàng đi vào nhà họ Tạ, may là cha Nam không ở nhà, trong nhà yên ắng tĩnh mịch, cũng không biết là Tạ Phương Lan có ở nhà không?
“Tạ Phương Lan? Em có ở nhà không?”
Anh ấy gọi Anh ấy đi đến trước một cánh cửa bị khóa trái, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa từ bên trong: “Cốc Nam Ninh, là anh sao? Anh đến cứu em sao?”
Đồng tử anh ấy liền co lại, đúng là giọng của Tạ Phương Lan!
Mẹ Tạ lại nhốt cô ấy ở nhà!
“Em đợi chút, tôi cứu em liền đây” Loại khóa này đối với anh mà nói căn bản không là vấn đề gì cả, rất nhanh anh đã tìm được công cụ, dễ dàng mà mở khóa ra.
Vừa mở của ra, người phụ nữ trong phòng bổ nhào vào lòng anh ấy: “Em biết là nhất định anh sẽ đến cứu em mà.”
Mấy ngày nay cô ấy bị mẹ nhốt trong phòng, tịch thu điện thoại, cắt đứt liên lạc của cô ấy với thế giới bên ngoài, buộc cô ấy phải đồng ý chia tay với anh ấy.
Cốc Nam Ninh ôm lấy người phụ nữ hốc mắt đỏ hoa trong lòng mình, vô cùng đau lòng: “Sao bà ấy lại nhốt em lại? Em là con gái của bà ấy mài”
“Anh vào đây kiểu gì vậy? Mẹ em đâu?” Cô ấy khó hiểu mà hỏi.
“Bà ấy bị Thanh Dương dụ đi rồi”
“Vậy anh mau đưa em đi đi” Tạ Phương Lan sợ mẹ sẽ quay về, cô ấy sẽ không đi được nữa.
Cốc Nam Ninh gật đầu: “Ừm” rồi đỡ cô ấy đi ra ngoài.
Đến cổng đã thấy Mẹ Tạ đầy tức giận quay trở về…