Chương 552: Anh muốn hoàn toàn phá hủy tôi

“Tôi không thể là cha của đứa bé sao?”

Nguyễn Cao Cường cười nhạo hỏi Phạm Văn Đồng.

Nụ cười của Phạm Văn Đồng có chút hư không: “Loại chuyện này không phải thứ tôi có thể quyết định, coi như tôi không hy vọng anh là cha của đứa bé thì cũng không thay đổi được sự thật”

“Nếu bây giờ anh đã biết quan hệ của chúng tôi rồi, tôi hy vọng về sau anh đừng tới quấy rầy chúng tôi nữa”Nguyễn Cao Cường khách khí nói.

“Vậy thì tôi muốn hỏi một chút, con gái của hai người đã lớn như vậy rồi, bao giờ thì tổng giám đốc Cường mới cho hai mẹ con bọn họ một cái danh phận đây? Chẳng lẽ anh muốn tiếp tục giấu diếm, không để cho hai mẹ con bọn họ lọ ra ngoài ánh sáng sao?” Phạm ‘Văn Đồng tò mò nói Nguyễn Cao Cường nhíu mày: “Chuyện này có quan hệ gì với anh?” Còn chưa tới phiên anh ta ra mặt thay cho Đào Hương Vi đâu.

“Tôi chỉ cảm thấy không đáng thay cho V¡ Vi, cô ấy đã sinh con cho anh, bây giờ thậm chí còn không được coi là vợ hợp pháp của anh, còn phải cẩn thận từng li từng tí che giấu mối quan hệ của hai người, thậm chí con của con ấy còn bị người ta nói là con gái riêng.”

Nguyễn Cao Cường lạnh lùng cong môi: “Tôi tự có chừng mực, tôi sẽ không cho bọn họ danh phận nên cho bọn họ, anh lấy thân phận gì mà quản lý chuyện của cô ấy?”Phạm ‘Văn Đồng cười một tiếng: “Trước kia tôi đã nói qua, tôi là bạn tốt của Vi Vi, tôi đâu thể mặc kệ bạn mình chịu thiệt thòi được, đúng không?”

“Cô ấy đi theo tôi sẽ không phải chịu khổ, người bạn như anh có vẻ quan tâm quá rộng rồi Hai người đàn ông anh một câu tôi câu không coi ai ra gì, ai cũng không có ý định nhượng bộ.

Đào Hương Vi càng nghe càng cảm thấy không ổn, cảm giác hai người đàn ông này giống như trẻ con đang cãi nhau vậy.

“Hai người các người nói đủ chưa? Chưa nói xong thì ra bên ngoài mà nói” Cuối cùng cô ta cũng xen vào.

Nguyễn Cao Cường lấy lại Thanh Dương, đề nén cảm xúc, cười giống như không cười nói: “Ngôi sao Trạch, anh nghe thấy gì chưa?

Anh có thể đi”

Phạm Văn Đồng không phải người không biết điều, huống chi bây giờ anh ta đã biết mối quan hệ của bọn họ, anh ta đúng thật là người ngoài.

Ti Vi, cô ăn thử mấy loại đồ ăn vặt này trước đi, nếu thích ăn thì lần sau tôi sẽ mang tới tiếp cho cô” Thái độ của anh ta đối với Đào Hương Vi vẫn rất tốt.

“Cảm ơn anh, nhưng mà tôi không thích ăn đồ ăn vặt, anh không cần mang tới cho tôi nữa đâu” Đào Hương Vi cũng nói rõ ràng, bọn họ trở thành bạn tốt từ bao giờ vậy?

“Vậy thì để cho con gái cô ăn, không phải các bạn nhỏ thường thích ăn vặt sao?”

“Cảm ơn chú, nhưng cháu cũng không thích ăn” Đào Vân Nhi đứng cùng một chiến tuyến với cha mẹ.

Phạm Văn Đồng sờ mũi, có chút xấu hổ nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ: “Vậy được rồi, tôi không làm phiền mọi người nữa”

Không ngờ một ngôi sao lớn như anh ta cũng có lúc không được hoan nghênh như vậy.

“Nhờ anh…” Đào Hương Vi định nói ái gì đó, nhưng Phạm Văn Đồng lại hiểu ra: “Tôi biết, tôi sẽ không nói lung tung ra bên ngoài, cô phải tin tưởng tôi, tôi là bạn tốt của cô” Anh ta nháy mắt với cô ta.

“Cảm ơn anh” Đào Hương Vi nói Sau khi Phạm Văn Đồng rời đi, Lâm Hương Giang cũng muốn đi: “Được rồi, vậy em không làm phiền gia đình ba người mọi người nữa”

“Anh tiễn em” Nguyễn Cao Cường chủ động nói Nguyễn Cao Cường đưa cô ra tới cửa bệnh viện, vừa nhìn quan đã nhìn thấy chiếc bụng đang mang thai của cô: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn giữ lại đứa bé này sao?”

“Bác sĩ nói có thể giữ” Cô cũng rất lo lắng về việc mang thai đứa bé này.

“Vậy thì nghe theo lời bác sĩ, không dễ gì để có thêm một đứa con, nhất là đối với những người như chúng †a” Anh ta có một mình Vân Nhi là đủ rồi, dù sao anh ta cũng không nghĩ tới mình sẽ có thêm một đứa con nữa.

Lâm Hương Giang nhìn thẳng anh ta hỏi “Anh, anh đang ép Hương Vĩ sao? Tại sao anh muốn nói thân phận của Vân Nhi ra trước mặt mọi người?” Cô cho rằng cách làm này của anh ta sẽ chỉ khiến Đào Hương Vi thêm chán ghét anh ta mà thôi.

Nguyễn Cao Cường im lặng mấy giây sau đó nói: “Anh không thể để Vân Nhi luôn mang danh là con gái riêng, anh muốn tất cả mọi người biết con bé là con gái của anh.”

“Cho dù là như vậy thì anh cũng không thể ép Hương Vi được? Bây giờ cô ấy đã là một ngôi sao lớn, anh tùy tiện công khai chuyện cô ấy con gái gái sẽ tạo cho cô ấy rất nhiều phiền phức đó anh có biết không?”

“Anh sẽ có chừng mực, sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương cô ấy” Anh ta đã tính trước hết rồi.

“Hơn nữa, nếu như anh không ép buộc cô ấy, cô ấy sẽ vĩnh viễn không thừa nhận cô ấy là người của anh, sẽ không để cho mọi người biết chúng ta đã có con gái.

Lâm Hương Giang hiểu rằng anh ta làm như vậy là vì nóng lòng, Đào Hương Vi vẫn luôn không tiếp nhận anh ta.

“Em chỉ muốn nói, tốt hơn hết anh nên để cô ấy chấp nhận những chuyện anh đang làm, nếu không thì chỉ tạo thành tốn thương cho cô ấy mà thôi” Chẳng nhẽ anh ta không hiểu nóng vội thì sẽ không thành công sao?

Nguyễn Cao Cường không nghe lọt bất cứ lời thuyết phục nào của cô và giúp cô mở cửa xe: “Em nhanh lên xe trở về đi, nếu em mà ở đây quá lâu thì người đàn ông của em lại đến tìm anh tính sổ mất”

“Anh đã nghe rõ lời em nói chưa?” Lâm Hương Giang bị anh ta đẩy lên xe, cô vẫn không yên lòng hỏi.

“Nghe rõ rồi, em đi đi” Anh ta hoàn toàn không muốn nghe một chữ.

“Rầm” một tiếng, cửa xe bị đóng sập lại, Lâm Hương Giang nhìn Nguyễn Cao Cường ở bên ngoài xe, chỉ có thể thở dài một cái.

Thực ra mâu thuẫn giữa anh ta và Đào Hương Vi rất dễ giải quyết, tại sao anh ta lại không chịu mở miệng nói rõ ràng?

Nguyễn Cao Cường tiên Lâm Hương Giang xong thì lại trở về phòng bệnh.

Buổi chiều Vân Nhi có tiết học, cho nên anh đã bảo tài xế đưa Vân Nhi đến trường học.

Trong phòng bệnh, Nguyễn Cao Cường đang xem tài liệu, trong khoảng thời gian này anh ta đã hoàn thành rất nhiều công việc ở chỗ này.

Đào Hương Vi vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng lại bị tiếng lật tài liệu và ký tên của anh ta làm cho khó chịu Cô ta điều khiển giường bệnh, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia: “Anh có thể đừng làm việc ở chỗ này nữa được không?”

“Làm sao? Tôi làm ảnh hưởng đến cô sao?” Nguyễn Cao Cường thấy bộ dáng của cô 1a có vẻ đang bực bội.

“Đúng vậy” Cô ta cảm thấy hơi phiền khi ngày éo nào cũng nhìn thấy anh ta.

Nguyễn Cao Cường để bút xuống, thân thể cao lớn đi đến trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống cô ta, bỗng nhiên anh ta cúi xuống xích đến đến cô ta, đôi mắt phượng sâu thẳm chăm chằm vào cô ta không thèm chớp mắt.

Cô ta lùi về phía sau, nhưng không biết phải trốn ở chỗ nào.

“Anh nhìn cái gì đó?”

“Tôi thấy cô không phải là là bị tôi làm cho cho không ngủ được, sở dĩ cô nóng nảy như vậy là bởi vì tôi để cho Phạm Văn Đồng biết cô sinh cho tôi một đứa con gái lớn như vậy”

Đào Hương Vi quả thự cũng tức giận vì việc này, cô ta đã cố găng đè nén cơn giận đó xuống, không muốn cãi nhau với anh ta nhưng anh ta lại hết lần này tới lần khác cứ thích nhắc tới!

“Nguyễn Cao Cường, có phải bây giờ anh đang có cảm giác vô cùng thành công, đúng không? Anh cảm thấy anh đã đánh lui được Phạm Văn Đồng?” Cô ta giễu cợt nhìn anh ta.

“Có một chút, từ nay về sau anh ta sẽ không có ý xấu với cô nữ: “Ngay từ đầu anh ta đã không có ý xấu đối với tôi, là do anh tự cho là đúng”

“Mặc kệ anh ta có hay không, tóm lại là anh ta không có thích cô, hiểu không?”

Nguyễn Cao Cường không cho rằng mình làm như thế có cái gì không đúng.

Đào Hương Vi cạn lời, thực sự không hiểu được trong đầu anh ta nghĩ cái gì?

“Chỉ vì chuyện này mà anh không ngại tiết lộ thận phận của Vân Nhi ra bên ngoài ánh sáng sao?”

“Tôi đã nói rồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tuyên bố với bên ngoài chuyện Vân Nhi là con gái của tôi” Cho nên anh ta không sợ Phạm Văn Đồng biết.

Hơi thở của Đào Hương Vi trở nên nặng nề, xem ra đây là chuyện anh ta bắt buộc.

phải làm, không ai có thể ngăn cản Cô ta nhám mắt lại, cuối cùng nói một câu: “Cho nên…. Anh muốn hoàn toàn phá hủy con đường làm ngôi sao của tôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play