Chương 507: Cô có bạn trai chưa?
Sau khi Hà Tuấn Khoa đồng ý để Cốc Nam Ninh dạy Lâm Thanh Dương học bắn súng thì thắng nhóc này đã nhanh chóng chạy đến nhà.
Cốc Nam Ninh thì dễ rồi, chỉ cần sếp gật đầu, anh ta sẽ dốc hết sức dạy Lâm Thanh Dương.
“Hôm nay là ngày đầu tiên cháu học về súng, trước đó thầy có mấy lời muốn nói với cháu, cháu phải nhớ kỹ đấy” Cốc Nam Ninh nói.
“Vâng thưa thầy, thầy nói đi ạ!” Xem ra Lâm Thanh Dương còn chăm chỉ hơn cả khi đi học “Cháu nói với thầy cháu muốn trở thành một †ay súng cừ khôi, đây không phải là chuyện dễ dàng, ngoại trừ tập luyện gian khổ còn cần một điều nữa, đó chính là cháu xem súng thành một phần của mình, trở thành một cánh tay khác của cháu, muốn để ở đâu thì để ở đó, nói một cách đơn giản thì chính là cháu và súng hợp thành một, nếu cháu có thể làm được đến mức này thì cháu sẽ trở thành tay súng cừ khôi Lâm Thanh Dương suy tư một chút, sau đó nói: “Cháu hiểu rồi!”
“Được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu, trước tiên thầy sẽ dạy cháu cách cầm súng.”
‘Sau mấy ngày luyện tập, bây giờ Lâm Thanh Dương đã có thế bản trúng hồng tâm rồi, cậu nhóc rất thông minh, vừa học đã hiểu.
Chỉ có điều cậu nhóc quá ham thích luyện súng, cho dù là mưa hay nắng cũng kiên trì tập luyện Kết quả là thân thể của cậu nhóc chịu không nổi mà ngã bệnh, bị cảm, nóng sốt thế nên khi đang luyện súng thì cậu nhóc ngất xỉu.
Cốc Nam Ninh vội vàng đưa cậu nhóc đến bệnh viện, cũng báo cho Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang biết “Thanh Dương bị sao vậy? Sao tự nhiên lại bị bệnh?” Lâm Hương Giang tới bệnh viện, lo lắng hỏi.
Lúc này, Lâm Thanh Dương đã chích thuốc hạ sốt, bệnh tình thuyên giảm đi nhiều, cậu bé năm trên giường bệnh, trông có vẻ rất mệt mỏi.
“Là do tôi không tốt, không chăm sóc tốt cho thằng bé, khiến thằng bé mệt nhọc quá mức” Cốc Nam Ninh nhận sai trước.
“Không phải lỗi của thầy Tống, là do con thích học súng, hai hôm trước mắc mưa nhưng lại luyện đến khuya nên mới bị cảm” Lâm Thanh Dương không muốn mẹ trách thầy.
Lâm Hương Giang chỉ có thể trừng mắt nhìn Hà Tuấn Khoa, tức giận nói: ‘Tôi đã nói là đừng để thắng bé học bản súng, anh cứ phải cho con học, bây giờ học đến đổ bệnh rồi đấy!”
‘Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa vô cùng nghiêm túc nói: “Ừ, là lỗi của anh, đáng lẽ không nên đồng ý với con” những lúc như thế này tốt hơn hết văn nên nhận sai “Ba mẹ không thể đổi ý nha! Con chỉ bị cảm một chút thôi, sau này con sẽ chú ý, sẽ không dầm mưa luyện súng nữa.” Lâm Thanh Dương rất sợ mẹ đột nhiên đổi ý không cho cậu nhóc học bản súng nữa.
Lâm Hương Giang biết thừa ý nghĩ của con trai mình, lườm cậu nhóc một cái: “Con không cần sợ hãi như vậy, mẹ cũng không nói không cho con học nữa, chỉ có điều con cố gắng luyện như vậy mà không bản súng giỏi như chú Cốc Nam Ninh thì mẹ khuyên con sớm nên từ bỏ đi”
“Việc này mẹ cứ yên tâm, có thể con không lợi hại như chú Cốc Nam Ninh nhưng mà nhất định sẽ không thua kém người khác.’ Lâm Thanh Dương rất có lòng tin với chính mình Đúng lúc này có người gõ cửa: “Cậu bạn nhỏ Lâm Thanh Dương đang ở phòng bệnh này phải không?”
Lâm Hương Giang quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái tuổi chừng hai bốn hai lăm, mặc một bộ váy hoa, mái tóc đen nhánh đến vai.
“Xin hỏi cô là?” Lâm Hương Giang chưa từng gặp cô ta.
“Cô ấy là giáo viên ngữ văn mới của lớp con.”
Lâm Thanh Dương chủ động giới thiệu.
“Chào mọi người, tôi là Tạ Phương Lan, nghe nói Lâm Thanh Dương bị bệnh nên tôi đến thăm cậu nhóc một chút” trong tay Tạ Phương Lan còn cầm một giỏ trái cây.
“Thì ra là giáo viên của Thanh Dương à, cô khách sáo rồi” Lâm Hương Giang không biết lớp con trai đã đổi giáo viên mới.
“Tôi đại diện cho các bạn học đến thăm cậu bé, tất cả mọi người đều rất quan tâm đến cậu”
Tạ Phương Lan vừa nói vừa để giỏ trái cây lên bàn, nhưng không biết lúc đặt làm sao mà khiến cả giỏ trái cây rớt xuống đất, trái cây văng khắp nơi.
“A, xin lỗi…” Tạ Phương Lan vội vã cúi người nhặt Vừa hay Cốc Nam Ninh đứng bên cạnh cũng cúi xuống nhặt phụ.
Lâm Hương Giang vừa định qua giúp nhưng thấy có Cốc Nam Ninh nhặt rồi nên thôi Bên này, hai người nhặt trái cây xong, đứng lên cùng lúc, do bất cấn nên đụng vào đối phương
“A..” Tạ Phương Lan xoa xoa cái trán bị cụng phải, nhăn mày nhìn anh ta, đầu cô ấy đụng phải Tồng ngực anh ta, chỉ là không biết sao cơ ngực của người đàn ông này lại cứng rắn đến thết Cốc Nam Ninh thấy cô ấy xoa xoa chỗ bị đau nên vội vội vàng vàng xin lỗi: “Xin lỗi…cô không sao chứ?” anh ta không biết nên làm thế nào, hai †ay vụng về đưa tới đưa lui, là một người đàn ông nhưng lại tỏ ra vô cùng ngại ngùng.
Hình như cho tới bây giờ anh ta rất ít khi giao tiếp với phụ nữ vậy.
Thấy anh ta luống cuống như thế thì Tạ Phương Lan bỗng bật cười.
“Cô cười gì vậy?” Cốc Nam Ninh khó hiểi không lẽ là bị đụng mạnh một cái thành ng: Tạ Phương Lan ho nhẹ một tiếng: “Không có gì, anh là ba của Lâm Thanh Dương sao?”
“Cô ơi, cô nhầm rồi, chú ấy là chú của con, ba con đứng đẳng kia kìa” Lâm Thanh Dương nói Í?
Lúc này Tạ Phương Lan mới phát hiện ra Hà Tuấn Khoa đang đứng cách đó không xa, ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi nhầm người”
Lâm Hương Giang quan sát cô giáo Tạ Phương Lan này một lượt, cảm thấy cô ấy có chút đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Dương thấy Cốc Nam Ninh luống cuống như vậy, ai mà tin được một tay súng cừ khôi như chú ấy cũng có những lúc ngốc thế này?
Tròng mất đen láy của cậu đảo quanh vài vòng, dường như vừa mới nghĩ ra điều gì đó, chăm chú nhìn cô Tạ Phương Lan nói: “Cô ơi, con muốn hỏi cô một chuyện, cô phải trả lời đúng sự thật đấy nhé?”
Tạ Phương Lan bị dáng vẻ nghiêm túc này của cậu nhóc chọc cười, gật đầu nói: “Được, con hỏi đi”
“Cô, con muốn hỏi cô là cô còn độc thân không? Cô có bạn trai chưa?” thãng nhóc này quả thật chẳng kiêng ky điều gì cả Sau khi Lâm Thanh Dương hỏi xong thì phát hiện hình như chú Cốc Nam Ninh cũng rất quan tâm đến vấn đề này.
“Thanh Dương, con hỏi cô con như vậy là không lễ phép” Lâm Thanh Hương sợ Tạ Phương Lan tức giận nên nói.
Tính tình của Tạ Phương Lan rất tốt, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Không sao cả, đây cũng không phải câu hỏi gì khó trả lời” cô ấy nhìn Lâm Thanh Dương sau đó nói: “Cô còn độc thân, con muốn giới thiệu bạn trai cho cô sao?” câu này của cô chẳng qua chỉ là nói đùa mà thôi.
Ai ngờ Lâm Thanh Dương lại lập tức nói: “Sao cô biết con muốn giới thiệu bạn trai cho cô?” cậu nhóc liếc nhìn chú Cốc Nam Ninh sau đó nói: “Cô thấy chú con thế nào? Chú ấy tên là Cốc Nam Ninh, là một người rất giỏi…”
“Khu khụ, Thanh Dương, một đứa trẻ như con mà muốn giới thiệu cho cô giáo cái gì chứ? Đừng phá nữa” Lâm Hương Giang lên tiếng cất ngang lời của cậu nhóc, có những điều không thế nói lung tung được.
Tạ Phương Lan liếc nhìn Cốc Nam Ninh, không ngờ anh chàng này đang xấu hổ hơn nữa còn giả bộ lạnh lùng không thèm nhìn đến cô.
“Thanh Dương, nãy con nói chú ấy giỏi nhất là cái gì?” Tạ Phương Lan cảm thấy người đàn ông tên Cốc Nam Ninh này thật thú vị, cô ấy chưa từng thấy người đàn ông nào dễ xấu hổ như vậy.
Lúc nấy lời nói của Lâm Thanh Dương bị mẹ cắt ngang nên cậu nhóc mới ý thức được không thể nói ra thân phận của chú Cốc Nam Ninh: “Chú ấy là một người rất lợi hại, nếu cô có ý muốn tìm hiểu chú ấy thì con mới nói cho cô biết”
Cả khuôn mặt Cốc Nam Ninh bỗng trở nên rất căng thẳng, cố ý lớn tiếng nói: “Chú cảm thấy độc thân như bây giờ rất tốt, không cần cháu giới thiệu bạn gái cho chú! Không có chuyện gì nữa thì chú về trước đây” nói xong anh ta quay đầu đi thẳng ra cửa.
Trong mắt Lâm Thanh Dương thì rõ ràng là chú ấy đang chạy trối chết, nếu không sao lại không chào ba một câu chứ?
Ba là sếp của chú đó nha!
“A, xem ra chú Cốc Nam Ninh phải độc thân cả đời rồi” Lâm Thanh Dương bất lực thở dài Lâm Hương Giang chọc chọc mấy cái lên trán cậu nhóc nói: “Đừng ghép đôi lung tung”“
Tạ Phương Lan nhìn bóng lưng vừa rời đi của Cốc Nam Ninh, cô ấy có ấn tượng tốt về người đàn ông này nhưng vẫn chưa đến mức trở thành bạn trai bạn gái