*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 490: Đây là cha ruột của cháu

Lâm Hương Giang nghe mà thất kinh hồn vía, lối sống cá nhân của cô không đứng đản?

Sao lại có thể nói những lời này?

Chẳng lẽ vì cô ở cùng Hà Tuấn Khoa, Hà Hàm Bội hiểu lầm rằng cô tìm cha dượng cho Thanh Dương. Nhưng như vậy cũng bị xem là không đứng đản sao?

Không phải chứ…

Cô nhìn sang Hà Tuấn Khoa, trao đối ánh mắt cho thấy cả hai đều không hiểu vì sao luật sư của chị cả lại nói như vậy.

Quan tòa hỏi: “Luật sư nguyên đơn nói cô ấy có đời sống cá nhân không đàng hoàng sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của trẻ. Lời này có chứng cứ gì không?”

“Thưa tòa, có” Vị luật sư đáp.

Lòng hiếu kì của Lâm Hương Giang lại trỗi lên, nhìn vị luật sư đó không rời mắt đợi anh ta lấy ra cái gọi là chứng cứ.

“Ở đây tôi có một số ảnh chụp, xin nhờ phóng †o lên” Vị luật sư lấy ra một xấp ảnh từ một bì thư giấy dày.

Có người đến nhận ảnh của anh ta sau đó đưa lên máy chiếu phóng đại hình ảnh ra.

Lâm Hương Giang nhìn những bức ảnh đó thì từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận. Ảnh đó là chụp lén, cô đã bị theo dõi.

Khỏi phải nói, chuyện này là do Hà Hàm Bội cử người đi làm rồi.

Không chỉ là theo đuôi, đến cả chỗ ở của cô cũng bị người ta rình rập.

Hà Hàm Bội lại giở thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ như vậy.

Lâm Hương Giang cảm thấy buồn cười Những bức ảnh này là vào ngày sinh nhật một nhân viên của phòng thí nghiệm, tất cả họ đã cùng đến quán bar để tổ chức sinh nhật cho cậu ấy Sau đó nhiều người uống say, cô liền gọi taxi đưa tất cả về khách sạn nghỉ ngơi sau đó mới về nhà Tất cả những bức ảnh này đều không nói lên được những chuyện đó. Luật sư chỉ dựa vào những bức ảnh và dựng thành câu chuyện như anh ta muốn.

“Còn có một bức ảnh, người đàn ông này cũng có qua lại với cô ấy” Luật sư vừa nói vừa chỉ vào bức ảnh Lâm Hương Giang và Phạm Tây Luân ôm tạm biệt ở sân bay.

Lâm Hương Giang thấy cạn lời. Như vậy đã có thể gán cho cô tội danh qua lại phóng túng với nhiều đàn ông?

Bức ảnh này thì Lâm Hương Giang không biết rồi. Cô chưa bao giờ phạt Thanh Dương phải ôm chậu hoa như vậy.

Cô nghỉ hoặc nhìn qua Hà Tuấn Khoa, lẽ nào là anh?

Cho dù là vậy đi nữa, nhưng đứa con này đâu phải là đứa dễ đối phó, đừng nói đến chuyện phạt nó đứng như vậy.

Hai cha con nhìn bức ảnh rồi lại nhìn nhau.

Họ hiểu rõ chuyện này là thế nào.

Nhưng họ không ngờ vậy mà lại bị người ta chụp lén.

“Càng không thể tha thứ hơn là người hành hạ cháu bé lại là người bạn trai hiện tại của Lâm Hương Giang, cũng là người trong tương lai sẽ trở thành cha kế của cháu. Tôi tin rắng khi sống cùng người này, cuộc sống sau này của cháu sẽ gặp nhiều điều không dễ chịu” Luật sư càng nói càng nghiêm trọng, Bầu không khí yên tính của Tòa án bị tiếng cười của Lâm Thanh Dương phá tan: “Ha ha ha, sao chú bịa hay như vậy chứ? Chú không đi viết kịch bản thì thật là đáng tiếc quá rồi”

Yên lặng, Yên lặng” Quan tòa liên tục nhắc nhở trật tự.

Lúc này Hà Hàm Bội nói với Lâm Thanh Dương: “Cháu ngoan, cháu cứ mạnh dạn nói ra, có phải gã này ngược đãi cháu không?”

“Không hề có” Lâm Thanh Dương lắc đầu Hà Hàm Bội không tin: “Không sao đâu, cô và mọi người sẽ giúp cháu. Cháu đã chịu ấm ức gì đều có thể nói ra hết ở đây”

Lâm Thanh Dương cau mày, sốt ruột nói: *Cháu đã nói là không phải. Hôm đó cháu chơi điện tử với Daddy, cháu bị thua. Nên là cháu tự nguyện ôm chậu hoa, đó không phải là ngược đãi.

Cô đã hiểu chưa?”

Nghe vậy Lâm Hương Giang quay sang nhìn Hà Tuấn Khoa, anh và con chơi điện tử sao?

Sao cô lại không biết?

Hà Tuấn Khoa nháy nháy mắt với c‹ cho em chơi cùng”

Lâm Hương Giang nhướn mày: “Vậy thì còn được.”

Hà Hâm Bội sắc mặt u ám dọa người. Giờ là lúc nào rồi mà Lâm Hương Giang còn củng gã trai Lần sau bao kia ở đó liếc mắt đưa tình nữa Rõ ràng không xem cô và phiên tòa này ra gì “Cho dù là vậy nhưng Lâm Hương Giang nuôi trai bao trong nhà, bên ngoài lại quan hệ phức tạp.

với nhiều đàn ông khác. Không sớm thì muộn điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển lành mạnh về tâm lý và sinh lý của đứa trẻ” Hà Hàm Bội nhìn quan tòa, nói thẳng lời yêu cầu của mình: “Khẩn xin quan tòa yêu cầu cô ta giao lại quyền nuôi dưỡng đứa trẻ cho nhà họ Hà chúng tôi Quan tòa nét mặt nghiêm túc, chuẩn bị lên tiếng thì Lâm Thanh Dương gần như hét lên: “Cháu mới không thèm sống với cô. Cháu có daddy có mami, chừng nào mới đến lượt cô quản thúc cháu”

“Yên lặng yên lặng nào! Trong tòa án không được la hét làm ồn” Quan tòa lên tiếng nhắc nhở.

Quan tòa lại nhìn Lâm Hương Giang nói “Nguyên đơn đưa ra chứng cớ khẳng định cô đang qua lại với nhiều đàn ông, cô có gì để nói không?”

Lâm Hương Giang lúc này thấy thật oan ức.

“Thưa quan tòa, tôi không phủ nhận về tình huống có những bức ảnh này, nhưng luật sư nguyên đơn dùng những bức ảnh này làm chứng cứ cáo buộc tôi quan hệ với nhiều đàn ông, tôi hoàn toàn không đồng ý”

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Đầu tiên, tôi đi quán bar là tổ chức sinh nhật cho đồng nghiệp. Tất cả đều uống say, tôi chỉ đưa họ về khách sạn nghỉ ngơi mà thôi. Điểm này các bạn đồng nghiệp của tôi có thể làm chứng. Ngoài ra, bức ảnh kia là khi tôi ôm chào tạm biệt thầy của tôi ở sân bay. Mối quan hệ giữa chúng tôi rất bình thường, đàng hoàng. Chuyện này cũng có thể xác “Vậy cô cùng vị tên Henry này có quan hệ gì?”

Quan tòa hỏi “Anh ấy..” Lâm Hương Giang nhìn Hà Tuấn Khoa Hà Hàm Bội trừng mắt nhìn hai người họ. Chị †a muốn xem Lâm Hương Giang còn gì để nói nữa không?

“Anh ấy là chồng tôi” Lâm Hương Giang thẳng thần thừa nhận.

“Chồng. Nói vậy, “Đương nhiêt lếu như hai người muốn tạo lập gia đình mới, đối với sự trưởng thành của đứa trẻ sẽ có ảnh hưởng. Cô chắc chắn đứa trẻ có thể chấp nhận anh ta sao?”

” hai người sẽ kết hôn?”

“Đây là Daddy của cháu, cháu đương nhiêu chấp nhận rồi” Lâm Thanh Dương lập tức thể hiện thái độ, lại nói thêm: “Hơn nữa ba cháu và cháu có yêu thương nhau không, liên quan gì đến mọi người?”

Sắc mặt quan tòa trở nên khó coi, hẳng giọng một cái: “Nếu đứa trẻ có thể chấp nhận, vậy chuyện này không có gì cần tranh chấp nữa Quyền nuôi dưỡng đứa trẻ vẫn thuộc về người mẹ: “Thưa quan tòa, tôi không phục” Hà Hàm Bội lập tức lên tiếng “Tôi cũng không phục” Lâm Hương Giang lên tiếng Quan tòa nhìn Lâm Hương Giang thắc mắc: “Cô không phục chuyện g]?”

“Tôi không phản đối quyết định của quan tòa, nhưng… nguyên đơn đã bí mật chụp ảnh và theo dõi tôi. Hành vi này đã xâm phạm quyền riêng tư của tôi. Tôi muốn kiện cô ta” Lâm Hương Giang nói, Quan tòa nhướn mày: “Chuyện này thì cô cần đến cục cảnh sát trình báo” cũng không đến lượt ông ta lo.

Quan tòa nhanh chóng tuyên bố kết thúc phiên xử.

Hà Hàm Bội không cam tâm nhưng không thể không chấp nhận phán quyết.

“Thanh Dương, lúc nấy cháu nói tên này là daddy mới của cháu, câu này là ý gì hả? Cháu quên cha ruột của mình tên gì rồi sao?” Hà Hàm Bội đau lòng vì những lời nói của con trẻ, nên hỏi thẳng cậu.

“Cháu đương nhiên biết daddy cháu là ai rồi.

Chỉ có cô thôi. Đến cả daddy của cháu cũng không nhận ra.” Lâm Thanh Dương la lên một tiếng Hà Hàm Bội cau mày nhìn Henry vài lần: “Vậy là ý gì?” Chị ta vẫn không thấy manh mối nào.

Chẳng lẽ tên Henry này và Tuấn Khoa có mối quan hệ gì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play