Chương 483: Con chỉ muốn cho ba một cái ôm

Sự xuất hiện của Hà Hàm Bội có chút không thoải mái, nhưng tâm trạng của một nhà ba người cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Đối với việc Hà Hàm Bội nói muốn đón Lâm Thanh Dương về nhà họ Hà, Lâm Hương Giang cũng không để ý quá nhiều.

Cho dù có thưa kiện ra tòa, quan tòa cũng không thể tùy tiện để con rời khỏi người làm mẹ như cô.

Hơn nữa Hà Tuấn Khoa ở ngay bên cạnh cô, Hà Hàm Bội có lý do lớn cỡ nào cũng không thể mang thăng bé đi.

Ba người về đến chung cư, bình thường cứ đến giờ sẽ có người giúp việc theo giờ đến quét dọn vệ sinh, cho nên dù không ai ở nhà một thời gian, trong căn hộ vẫn sạch sẽ ngăn nắp.

Sau khi vào trong nhà, Hà Tuấn Khoa liền để Lâm Hương Giang vào phòng nẵm nghỉ ngơi trước, rồi hẹn bác sĩ đến nhà để kiểm tra vết thương cho cô.

Chỉ chốc lát sau bác sĩ đã kiếm tra xong xuôi, mở lời nói: “Vết thương của cô Giang đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, anh chị không cần quá lo lắng, dùng thuốc đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi là được.”

“Làm phiền bác sĩ rồi” Lâm Hương Giang nói.

“Đừng khách khí, có điều có một điểm phải chú ý, đó là cô nhất định phải tăng cường dinh dưỡng, sức khỏe của cô bây giờ rất suy yếu, vết thương này kéo dài quá lâu dẫn đến tiêu hao quá nhiều nguyên khí của cô.”

Nếu như không bị Sở Khả Vy nhốt dưới tầng.

hầm lâu như vậy thì vết thương của cô đã lành từ.

lâu rồi, kéo đến bây giờ quả thật có không ít phiên toái Hà Tuấn Khoa nghe vậy, ánh mắt nhìn cô không tự giác mà chứa mấy phần đau lòng.

Lâm Thanh Dương xung phong nhận việc tiễn bác sĩ đi.

Trong phòng, Hà Tuấn Khoa nằm chặt tay cô, giọng hơi thấp: “Đói chưa? Muốn ăn gì anh nấu.

cho em”

Lâm Hương Giang có chút kinh ngạc mà nhìn anh, khẽ cười hỏi lại: “Anh?”

Không phải cô nghỉ ngờ anh nấu ăn không ngon, mà là bây giờ anh như vậy có tiện xuống bếp?

Anh vừa liếc cái đã nhìn thấu tâm tư của cô: “Em đang hoài nghi năng lực của anh đấy à? Bây giờ quả thật anh hành động bất tiện nhưng không có nghĩa anh là một người tàn phế”

Lâm Hương Giang hoàn toàn không nghỉ ngờ cách nói của anh, một người ngồi trên xe lăn lại khiến cả một nhà họ Sở khống lồ như vậy sụp đổ, nói ra chắc không ai dám tin Ánh mắt của cô chuyển đến trên đùi anh, ánh mắt tối lại: “Em từng đồng ý với anh, sau khi trở về sẽ ở bên anh cùng anh chữa khỏi hai chân, anh còn nhớ không?” Cô sợ trong lòng anh còn có chướng ngại gì đó, không chịu chữa trị Hà Tuấn Khoa nhíu mày: “Chẳng lẽ em muốn đổi ý?”

“Ai nói chứ? Là em lo lắng anh không chịu đi khám”

Anh đột nhiên năm lấy tay cô, đưa lên bên môi hôn một cái: “Bây giờ anh có vợ có con, chẳng có lý do gì để ngồi mãi trên xe lăn chờ người ta hầu hạ, anh còn muốn mang hạnh phúc đến cho em, không chỉ ở phương diện sinh hoạt, mà còn cả phương diện sinh lý nữa”

“Gì mà phương diện sinh hoạt sinh lý..” Vừa rồi nhất thời cô nghe không hiểu, lặp lại một lần lập tức hiếu ý, bên tai không khỏi nóng lên.

‘Thấy cô xấu hố đến nỗi nói không ra lời, Hà Tuấn Khoa khẽ nhếch môi: “Anh cũng không thể để em sống mãi như phụ nữ góa chồng được đúng không?”

“Đủ rồi, anh đừng nói nữa” Nếu còn không ngăn anh lại, chắc anh chẳng biết tiết chế là gì luôn.

“Em khuyên anh đừng nên nghĩ đến những việc này nhanh như thế, trước cứ khám xem bác sĩ nói thế nào đã” Cũng không biết anh còn có.

thể đứng lên được không?

“Liên quan đến hạnh phúc của em anh không.

thể không nghĩ được, em yên tâm, anh sẽ tích cực phối hợp chữa trị” Dù sao bây giờ anh đã có hy.

vọng.

Lâm Hương Giang thấy được sự nghiêm túc từ trong mắt anh, nếu anh đã trở về thì nhất định là muốn cho cô và con một cuộc sống tốt nhất, còn cả một gia đình hoàn chỉnh “Vậy… bên nhà họ Hà thì sao? Anh không định cùng chị cả của anh nhận nhau à?” Cô hỏi.

Hà Tuấn Khoa im lặng hai giây, giọng điệu có hơi trầm: “Không phải không nhận nhau, nhưng, bây giờ vẫn chưa phải lúc”

“Em có thể hiểu được, anh muốn nhận chị ấy lúc nào em đều sẽ ủng hộ.”

“Daddy, mamii.. Sau khi Lâm Thanh Dương tiễn bác sĩ đi bèn chạy về.

“Con đói rồi, hai người có đói bụng không?

Con muốn gọi đồ ăn ngoài, đã lâu lảm rồi con không ăn pizza.” Từ bé đến lớn nhóc con chưa từng đối xử tệ với cái miệng của mình Trên phương diện ăn uống này, Lâm Hương Giang cũng sẽ không quản quá nghiêm khắc, nhưng những đồ ăn không có dinh dưỡng cô sẽ không để thẳng bé ăn quá nhiều “Nể tình con đã lâu rồi không ăn, hôm nay sế cho con gọi một suất” Lâm Hương Giang nói xong bèn đưa điện thoại di động của mình ra, thăng bé biết thao tác thế nào để gọi đồ ăn ngoài.

“Cảm ơn mamil” Lâm Thanh Dương xum xoe hôn lên mặt cô một cái, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: ‘Daddy, ba có muốn ăn không?”

“Không đâu, ba đi nấu cho mẹ con ăn.

“Wao! Daddy, ba trở thành ông chồng tốt từ lúc nào thế?” Biểu cảm của Lâm Thanh Dương rất khoa trương, sau đó nhún nhún vai: “Có điều con nhắc nhở ba nè, trong tủ lạnh không còn thức ăn gì đâu”

“Lát nữa ba sẽ bảo người đi siêu thị mua” Dù sao anh cũng không thiếu người để sai bảo.

“Được, vây ba cứ làm bữa tiệc yêu thương của ba đi, con đi gọi pizza của con” Lâm Thanh Dương ôm điện thoại di động chạy ra ngoài phòng khách.

Hai người trong phòng không khỏi nhìn nhau cười một tiếng Lúc Nguyễn Cao Cường chạy tới bệnh viện, vừa đúng lúc bác sĩ đi ra từ phòng bệnh “Con tôi bây giờ thế nào rồi?” Cả người anh ta phong trần mệt mỏi, vừa xuống máy bay đã chạy.

đến bệnh viện Bác sĩ cau mày, hết sức nghiêm túc nói: “Sức khỏe của đứa trẻ này vốn đã yếu, bây giờ cứ bị ốm lặp đi lặp lại quả thật không tốt cho bé, hai người làm ba mẹ phải dành nhiều thời gian để ở bên chăm sóc con, đừng vì bận rộn công việc mà không để ý đến con, điều này có ảnh hưởng rất lớn đối với cả thể chất và tinh thần của bé”

Nguyễn Cao Cường nhéo mi tâm, lần này nếu không phải vì Lâm Hương Giang xảy ra chuyện thì anh cũng sẽ không rời đi lâu như vậy.

Từ lúc anh ta muốn hai mẹ con Đào Hương Vi đến ở chung, mỗi ngày anh ta đều sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc, tan làm đúng giờ để về chằm con gái Nhưng Đào Hương Vi làm mẹ lại ngày càng không hợp lẽ thường, mỗi lần đi quay phim đều mất một hai tháng, ném con gái cho anh ta rồi mặc kệt “Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý”

“Bé vừa được tiêm hạ sốt, bây giờ đã đỡ hơn rồi, anh có thể đi vào xem bé” Bác sĩ nói xong bèn đi xem những bệnh nhân khác.

Sau khi hít sâu một hơi, Nguyễn Cao Cường đẩy cửa phòng bệnh đi vào, thím Lê là người vẫn luôn chăm nom việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày của Vân Nhi đang chăm sóc cô bé.

“Tổng giám đốc Cường, anh đến rồi” Thím Lê đứng dậy chào hỏi Đào Vân Nhi nhìn thấy anh ta, nhỏ nhắn tỏa ra ánh sáng: “Ba, ba Cô bé nhất thời mừng rõ, giang hai tay muốn ôm anh ta, quên mất mu bàn tay của mình còn đang cảm kim tiêm truyền dịch.

“Aiya..” Cô bé vì đau mà hô một tiếng “Cô chủ, cẩn thận một chút!” Thím Lê vội vàng nhấc nhở, kéo tay cô bé trở lại.

Nguyễn Cao Cường vội bước tới, cầm tay của cô bé lên cẩn thận kiểm tra, xác định không có vấn đề gì mới thở phào một cái: ‘Đã ốm rồi sao còn nghịch ngợm thế?” Giọng điệu như trách cứ nhưng lại tràn đầy đau lòng.

“Ba, con không nghịch ngợm, con chỉ muốn cho ba một cái ôm thôi” Anh ta đi công tác lâu như vậy, cô bé nhớ anh ta Nguyễn Cao Cường nghe vậy bèn cúi người ôm lấy cô bé, sau đó đưa tay sờ trán cô bé, nhiệt độ là bình thường, chỉ là gương mặt nhỏ nhắn của cô bé có hơi tái nhợt do bị ốm.

gương mặt lồi!”

Hai hàng lông mày của anh ta nhíu một cái, giọng trầm hơn: “Thím Lê, lúc tôi đi chẳng phải đã dặn mấy người chăm sóc tốt cho cô chủ rồi sao?

Tại sao lại bị ốm?”

Thím Lê cúi đầu: “Tôi vẫn luôn vô cùng chú ý, chỉ là không biết tại sao sau khi cô chủ chơi với chó ở vườn hoa về thì nói không thoải mái…

“Ba đừng trách thím Lê, là do sức khỏe con không tốt” Đào Vân Nhi biết rất rõ tình huống sức.

khỏe của bản thân Nguyễn Cao Cường cũng biết, chẳng qua thấy cô bé như vậy nên khó tránh khỏi đau lòng.”

“Bà chủ đâu? Cô ấy có từng về nhà không?”

Anh ta đột nhiên hỏi Sắc mặt thím Lê thay đối, khó khăn mở, miệng: “Chuyện này…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play