Chương 409: Lừa dối
Thấy An Thu Huyền chạy vào, Hà Tùng Nhân liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô ta đã phản bội hẳn.
An Thu Huyền nôn nóng chạy đến trước mặt Hà Tuấn Khoa, giơ tay giật lấy chai thuốc độc ném xuống đất, dùng chân đạp nát.
“Hà Tùng Nhân, anh quá độc ác rồi! Anh Tuấn Khoa dù gì cũng là chú Út của anh, sao anh có thể hạ độc anh ấy?” Đến tận bây giờ, cô ta mới nhận ra Hà Tùng Nhân điên cuồng tới mức nào.
Hắn liếc cô ta, nói với giọng mỉa mai: “An Thu Huyền, cô đừng giả vờ mình trong sạch.
Đừng quên tôi là đồng minh của cô!”
Mặt của An Thu Huyền tái đi, nhưng cô ta đã quyết định thẳng thắn với Hà Tuấn Khoa, không sợ hẳn ta nói ra sự thật.
“Đúng vậy, tôi với anh là đồng minh, nhưng từ đầu đến cuối tôi không hề muốn hại anh Tuấn Khoa”
Hà Tuấn Khoa nhìn chai thuốc độc dưới đất, lại nhìn hai người kia tự vạch trân nhau, im lặng không nói một lời, sự lạnh lẽo toát ra từ trong đáy mắt.
“Anh Tuấn Khoa, lần trước em quên nói với anh, Hà Tùng Nhân không có thuốc giải.
Người tạo ra độc này căn bản không chế ra thuốc giải. Anh không thể dùng thuốc độc đó, nếu không anh sẽ không khác gì Lâm Hương Giang…”
Cô ta đang rất sốt ruột nên không hề để ý những gì mình nói, nhắc đến Lâm Hương Giang mới chợt nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên im bặt.
Hà Tùng Nhân chỉ có một chai thuốc kia, vừa tức giận vừa không cam lòng nói: “Chú Út không có thuốc độc, chú cũng không thể mạng đổi mạng cho cô ấy”
“Làm sao, cậu cho rằng tôi thật sự sẽ tiêm độc vào cơ thể mình à?” Hà Tuấn Khoa lãnh đạm nhìn hẳn.
“Chú..” Hà Tùng Nhân đối diện với đôi mắt nhìn như bình thường lại chôn giấu sự rét lạnh ở trong, giật mình nghĩ đến, không lẽ chú Út vừa rồi thăm dò hắn!
Hắn đè xuống sự hoảng loạn trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Chú không muốn cứu cô ấy sao?”
“Cứu, tôi chắc chắn muốn cứu, nhưng không phải cậu không có thuốc giải sao?”
Vậy nên Hà Tuấn Khoa vốn không hy vọng gì vào hắn.
Hà Tùng Nhân âm thầm siết chặt tay, cảm giác được nguy cơ, nếu còn tiếp tục.
xuống nước nữa, hắn khẳng định không đạt được mục đích của mình.
“Cháu chỉ tạm thời không có. Vi Minh Sơn sớm hay muộn cũng sẽ tới đây, chỉ có hắn mới có thể pha chế thuốc giải” Ít nhất hắn còn có trong tay quân bài này.
“Lúc trước tôi nghe hai người nói chuyện không giống như vậy. Cậu ta nói cậu ta chế.
không ra thuốc giải, chỉ có thể làm giảm tác dụng của thuốc độc, lâu dần về sau cũng sẽ không cứu được” An Thu Huyền lại lật tẩy hẳn “Cô… Cô im miệng lại cho tôi!
Nhân vô cùng tức giận trừng mắt về phía cô ta Mẹ nó, hắn phải tìm cách bịt miệng cô ta lại “Hà Tùng Nhân, anh… anh hạ độc tôi!”
Tiếng của Lâm Hương Giang đột nhiên vang lên phía sau.
Bọn họ không biết cô đã tỉnh từ lúc nào.
Hà Tùng Nhân nghe được những lời này của cô, cảm thấy tim đau như dao cắt, xém nữa ngừng thở.
Trong đầu hẳn hiện lên rất nhiều suy nghĩ, muốn giải thích mọi chuyện với cô, muốn nhận được sự tha thứ từ cô, nhưng tình huống hiện tại không cho phép hẳn làm điều đó.
Hà Tuấn Khoa đang tức giận, thấy cô đã tỉnh, muốn bước tới gần cô thì Hà Tùng Nhân đã nhanh chân hơn.
Hãn ta thế mà lại kề sát kim tiêm vào cổ Lâm Hương Giang, dữ tợn nói: “Đừng tới đây!
Nếu không cháu sẽ ra tay!”
Con ngươi Hà Tuấn Khoa co rút, cả người đều lạnh đi, vô cùng lạnh lẽo nói: “Thả cô ấy ra! Cậu muốn chết sao?”
Vẻ mặt u ám của Hà Tùng Nhân đã có chút vặn vẹo, hung ác nói: “Chú Út, cháu không muốn chết, cũng không muốn cô ấy phải chết, nhưng nếu hôm hay chú ép cháu, cháu sẽ giết cô ấy rồi tự sát!”
“Hà Tùng Nhân! Anh…Tôi thật sự nhìn lầm anh rồi!” Lâm Hương Giang căm phãn lại yếu ớt chửi mắng.
Cô còn tưởng răng hẳn ta đã thay đổi.
Hắn cứu cô, còn hăng hái tìm người chế thuốc giải, đều là vì hắn đã tốt hơn”
Cô không thể ngờ rằng hẳn lừa cô!
Hắn giỏi diễn, còn cô thì ngu xuẩn tin lời hản.
Trong mắt Hà Tùng Nhân hỗn loạn, sau mấy lần thay đổi vẻ mặt, phát ra âm thanh Hương Giang, tôi cũng không nếu hôm nay không thể ra khỏi đây, tôi chỉ có thể khiến cô chết theo tôi.
Tôi không muốn để cô lại một mình, cô là của tôi!”
Lúc này hắn ta hoàn toàn điên rồi!
“Chú Út, chú chọn đi, thả cháu cùng Hương Giang đi, hay để cháu cùng cô ấy chết ở đây” Hà Tùng Nhân nhìn như mất đi lý trí, nhưng hẳn vẫn rõ ràng, bên ngoài đều là người của chú Út, không mang theo Lâm Hương Giang, hắn đi không được.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Hà Tuấn Khoa không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, nhưng trên người lại toát ra cảm giác làm người ta sợ hãi.
An Thu Huyền không hề muốn Hà Tuấn Khoa làm hòa với Lâm Hương Giang nên giả vờ như có lòng tốt nhắc nhở: “Anh Tuấn Khoa, không thể để cho anh ta mang Hương.
Giang đi, hiện tại cô ấy suy yếu như thế, đứng còn không nổi chứ đừng nói là bị giày vò như vậy.”
Cũng không biết Hà Tuấn Khoa có nghe rõ lời của cô ta hay không, đôi mắt lạnh lùng đối diện với Hà Tùng Nhân, không ai nói một lời nào.
Tuy rằng Lâm Hương Giang đã tỉnh, nhưng cô quả thật vô cùng yếu ớt, ngay cả nói chuyện cũng phải dùng sức lực rất lớn, đương nhiên không thể kháng cự lại Hà Tùng Nhân.
Hà Tùng Nhân, anh buông ra, tôi sẽ không đi với anh..” Cô cúi đầu thở gấp, cho dù cô chết cũng sẽ không tha thứ cho hắn ta.
“Chuyện này không tới lượt cô quyết định, cô không muốn biết ý định của chú Út tôi sao?” Hắn là đang ép Hà Tùng Nhân phải lựa chọn.
Lâm Hương Giang thật sự rất oán hận hai chú cháu nhà này, cô không phải đồ vật để giành qua giành lại.
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng có thể là do quá tức giận, một trận cuồn cuộn trong lồng ngực, máu theo khí quản vọt lên, cô lại phun ra một ngụm máu.
Khuôn mặt bất biến của Hà Tuấn Khoa.
rốt cuộc dao động. Nhìn thấy bộ dáng đau đớn như vậy của cô, trái tim anh hung hăng như bị ai đó bóp nghẹt.
Anh rốt cuộc lên tiếng, trầm giọng quát khẽ: “Đi đi!”
Hà Tùng Nhân chỉ đang chờ một câu này.
của anh, đáy mắt lóe lên tia cười lạnh không ai phát hi “Chú Út, bây giờ cháu mang cô ấy đi, cô ấy có thể sống hay không đều phụ thuộc vào chú đấy” Hẳn ta nói xong trực tiếp bế Lâm Hương Giang lên, nhanh chóng rời “Buông… Buông ra..” Cô tức giận không thôi, hai người bọn họ xem cô là cái gì chứt “Anh Tuấn Khoa, không thể..” An Thu Huyền muốn ngăn cản, lại bị Hà Tùng Nhân chỉ thẳng vào mặt: “Câm miệng!”
Hà Tuấn Khoa không ngăn lại, Hà Tùng Nhân hiểu ý, mang theo cô ra khỏi bệnh vi: hắn cũng không đi nơi khác mà trở về biệt thự.
Đến nơi, hắn vừa xuống xe liền ôm cô lần thứ hai chìm vào hôn mê đi phòng thí nghiệm.
*Vi Minh Sơn, mau lấy thuốc giải đến đây!” Hà Tùng Nhân vừa bước vào cửa liền hét lớn.
Vi Minh Sơn đang nghiên cứu thuốc giải, liếc hẳn một cái, lại nhìn cô đang nằm trong ngực hản, nhún nhún vai nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ cách chế thuốc giải.”
“Tôi nói là thuốc làm giảm nhẹ độc, trước.
hết phải áp chế độc trong cơ thể cô ấy đã”
Hà Tùng Nhân không thể làm cô hộc máu thêm lần nữa, hắn sợ cô sẽ chịu không nổi.
“Cô ấy làm sao vậy? Sắp chết rồi sao?”
Vi Minh Sơn lấy thuốc đến, nhìn thấy máu dính đầy trên quần áo của cô, trên miệng cũng có máu.
“Cậu mới sắp chết!” Hắn vội vàng đút thuốc cho cô, lúc này mới thở phào một hơi.
Hắn đột nhiên quay đầu lại tóm lấy áo Vi Minh Sơn, hung dữ nói: “Tôi cho cậu… một thời gian nữa, cậu lập tức phải đưa thuốc giải n, ra đây, nếu không cái giá phải trả là mạng của cậu đấy!”
“Cho dù anh giết tôi cũng vô dụng thôi, tôi thật sự không nhớ ra” Vi Minh Sơn thật sự không sợ chết.
Hắn gầm lên giận dữ: “Ít nói lại đi, để cho tôi suy nghĩ!”
Bên ngoài biệt thự, Hoài Vũ báo cáo với Hà Tuấn Khoa: “Người của chúng ta đều vây quanh nơi này rồi, một con ruồi cũng đừng hòng lọt qua!”