Chương 4- Cô ấy xúc phạm con!
*Cái thẳng nhóc này, ngay cả mẹ con còn không biết ba con là ai, nên con đừng nghĩ đến ba nữa, một mẹ nuôi có sẵn cũng đâu có tệ, có phải không nào?” Cô cốc yêu vào đầu nhóc con, cô vậy mà bị chê sao?
*Con mặc kệ, dù sao mẹ nói lân này đưa tôi về nước chính là muốn đi tìm ba!” Nhóc con vẫn vểnh cái miệng nhỏ nhản phụng phịu Nhìn gương mặt nhỏ nhân mũm mĩm của cậu bé, Hoàng Kiều Liên vẫn không nhịn được hôn lên mặt cậu: “Cái má này sao lại mềm mại đáng yêu thế không biết?”
Lâm Thanh Dương ngược lại kinh hoàng thất sắc: “Mẹ, cô… cô ấy xúc phạm con!”
Lâm Hương Giang một mình nuôi dưỡng con trai, rất ít tiếp xúc với người ngoài, cho nên cậu bé ngoài tương đối lệ thuộc vào cô, còn lại đối với những người khác đều rất dè dặt, thậm chí kháng cự.
“Hôn thôi mà là xúc phạm á?” Hoàng Kiều Liên bật cười.
Lâm Hương Giang cũng cười, giải cứu con trai từ trong tay bạn gái thân thiết: “Nó sợ người lạ, đợi mấy ngày nữa nó quen cậu rồi thì không sao cả.”
Hoàng Kiều Liên nhíu mày: “Được, vậy cô cho con một ngày làm quen với cô!” Giọng cô rất bá đạo.
Lâm Thanh Dương hừ hừ, trở tay ôm lấy mẹ, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa quật cường.
Hai vị người lớn thấy vậy lại cười phá lên.
Hoàng Kiều Liên để hai mẹ con ở chung với cô, đây là một căn hộ hai phòng không lớn lắm, bình thường một mình cô ở là đủ rộng rãi Bây giờ hai mẹ con tới đây, bọn họ ở chung trong một căn phòng, cũng không coi là chật chội “Biết hai mẹ con về nước nên tớ cố ý mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hôm nay tớ sẽ đãi hai mẹ con cậu một bàn tiệc lớn, coi như tẩy trần!” Hoàng Kiều Liên sau khi giúp bọn họ cất hành lý xong cười hì hì.
“Mẹ, con đói.” Lâm Thanh Dương tủi thân nói.
“Được, vậy con ngồi ở đây chơi nhé, mẹ với mẹ nuôi con đi nấu cơm” Lâm Hương.
Giang để con trai ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
“Dạ mẹ đi đi.” Nhóc con lập tức cười hì hì hôn phớt lên mặt cô.
Hoàng Kiều Liên bây giờ cũng nhận ra, nhóc con này thật ra rất nhanh trí, thông minh, chỉ có điều như Lâm Hương Giang nói, cậu bé chỉ chơi cùng người quen, những người khác nó không để ý tới, cái này có coi là chảnh chọe khó gần hay không nhỉ?
Tính tình đứa trẻ này không giống với Lâm.
Hương Giang, chẳng lẽ là di truyền từ người cha không biết thân phận kia?
Lâm Thanh Dương ngồi ở phòng khách chơi xếp gỗ, Lâm Hương Giang và Hoàng Kiều Liên xuống bếp nấu cơm.
Hoàng Kiều Liên liếc nhìn về phía phòng khách, huých cùi chỏ vào Lâm Hương Giang, nói nho: “Đứa con trai này của cậu cũng không giống cậu lắm nhỉ, tớ thấy tám chín phần là giống ba nó đấy, nhìn tướng mạo thăng bé cũng có thể suy đoán, cha nó là một anh chàng siêu đẹp trai”
Nghe Hoàng Kiều Liên nói vậy, trong đầu Lâm Hương Giang liền hiện lên người đàn ông tuấn tú lạnh lùng cô đụng phải ở sân bay hôm nay.
Bây giờ nhớ lại, người đàn ông kia trời sinh đã mang trên người hơi thở quý tộc, sang ca, lại cho người ta một cảm giác lạnh băng, như núi tuyết ngàn năm không muốn tiếp xúc với người ngoài “Hương Giang? Nghĩ gì vậy?” Hoàng Kiều Liên giơ tay lên huơ huơ trước mät cô.
Lâm Hương Giang bỗng nhiên tỉnh hồn, ánh mắt lóe lên: “Không có gì, cậu mới vừa nói cái gì vậy?”
*Tớ nói con trai cậu chắc chắn giống như ba nó, hẳn là người rất đẹp trai”
*Nói bậy, rõ ràng nó di truyền giống tớ mài”
“Chẳng lẽ cậu không hy vọng ba ruột thằng bé là một anh chàng đẹp trai? Tốt nhất là đẹp gấp trăm lần so với Hà Tùng Nhân, như: vậy cậu cũng không bị thiệt”
Hoàng Kiều Liên nói xong liền cảm thấy hối hận, quay đầu lại nhìn Lâm Hương Giang, vẻ mặt của cô quả nhiên có hơi cô đơn.
*Sao vậy? Chẳng lẽ cậu còn nhớ mãi không quên Hà Tùng Nhân sao?”
Lâm Hương Giang lắc đầu : “Không có”“
“Vậy thì tốt, hắn chính là một thăng đàn ông khốn nạn có mắt không tròng!” Hoàng.
Kiều Liên mắng một câu, lập tức chuyển đề tài: “Báo cho cậu một tin mừng nè, tớ đã giúp ngươi nộp CV rồi, ngày mai cậu có thể đến công ty mới điểm danh”
“Nhanh như vậy sao?” Lâm Hương Giang kinh ngạc.
“Nói gì thì nói bây giờ cậu cũng là một nhà thiết kế có chút danh tiếng mà, muốn tìm một công việc mới chẳng qua là chuyện cỏn con”
Ngày hôm sau, Lâm Hương Giang đến công ty mới điểm danh.
Năm năm trước sau khi cô rời khỏi thành phố Nguyên Thái ra nước ngoài, sinh con xong cô liền đi học tiếp đại học, chuyên ngành thiết kế.
Lâm Hương Giang đi vào tập đoàn Khoa Đăng, vừa định hỏi quầy tiếp tân phòng nhân.
sự ở lầu mấy, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng xôn xao.
Chỉ trong chốc lát, tất cả nhân viên từ cửa vào đứng xếp hàng hai hàng, bầu không khí nghiêm trang giống như đang nghênh đón nhân vật quan trọng nào đó.
Vệ sĩ áo đen đẩy cửa kính ra, một người đàn ông thân hình cao lớn bẩm sinh mang hơi thở cường đại đi tới, khuôn mặt góc cạnh như điêu khắc, không cần tức giận, tự khắc phát uy, khiến cho nhân viên bên cạnh cảm thấy bản thân quá mức tầm thường kém cỏi Lâm Hương Giang quay đầu nhìn thấy người đàn ông đi giữa một bầy nhân viên, khí chất sang trọng như phượng giữa bầy gà tiến vào, chớp mắt liền cảm thấy hoảng hốt, tại sao là… hãn?