*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 396: Đừng bật đèn…

Lâm Thanh Dương đã đi theo Lâm Hương Giang mấy bước, đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu lại nói với người đàn ông cao lớn: “Đúng rồi… người đó… sau này ông không nên tới tìm tôi. Dù sao quan hệ giữa chúng ta đã cắt đứt, tôi không muốn nhìn thấy ông một chút nào cả”

Dứt lời cậu nhóc tiếp tục dắt tay mẹ rời đi.

Khuôn mặt đẹp của Hà Tuấn Khoa thâm trầm, thắng nhóc kia gọi anh là gì?

Người đớ? Ngay cả một cái tên cũng không có?

Quả nhiên là nhóc phản bội!

Mặt Hà Tuấn Khoa ủ rũ, xoay người đi về phía chiếc Bentley màu đen cách đó không xa.

Thẳng nhóc phách lối nhớ đấy, đến lúc đó ngay cả vốn lẫn lời anh đều sẽ đòi lại!

Nếu không phải con trai tắt video đồng hồ đeo tay khiến anh không có cách nào nhìn thấy Lâm Hương Giang mỗi ngày, thì lúc này anh đã không chạy đến rồi đẻ bị đuổi.

An Thu Huyền thấy người đàn ông rời đi với khuôn mặt lạnh lùng, cô ta gọi cũng không đáp lại một tiếng. Khác hoàn toàn với người đàn ông vừa rồi lau nước mắt cho cô ta, trong lòng cảm thấy có chút oan ức.

Cô ta tự an ủi mình, nhất định là lời nói của Lâm Thanh Dương làm anh tức giận, sau đó vội vàng đuổi theo sau.

Trước khi cửa xe đóng lại, cô ta đưa tay ngăn lại, nhìn người đàn ông trong xe, thận trọng nói: “Tuấn Khoa, em có thể ngồi xe anh không?”

Đôi mắt đại bàng sắc bén của Hà Tuấn Khoa quét về phía cô ta, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt kia giống như quên mất sự tồn tại của cô ta.

“Ai bảo cô đi theo tôi?” Một câu nói lạnh lùng như vậy.

Nụ cười trên mặt An Thu Huyền suýt chút nữa không duy trì được, những vẫn cứng rắn nặn ra một nụ cười: “Em… em cũng rất lâu rồi không nhìn thấy Thanh Dương, tới xem cậu bé một chút.”

Anh quả thật rất muốn mảnh đất kia, đó là con át chủ bài để nhà họ Hà đánh vào thị trường, dù sao nơi này cũng là địa bàn của nhà họ Nguyễn Cao.

“Đúng vậy, anh có muốn đến cuộc hẹn không?” An Thu Huyền có chút chờ mong, nhưng cũng có chút mâu thuẫn Mong đợi là anh sẽ đưa cô ta đến cuộc hẹn, còn điểm mâu thuẫn là Tống Ngọc Minh vẫn luôn thèm muốn cô ta.

Lúc cô ta vẫn còn là trợ lý của hẳn ta, Tống Ngọc Minh không ngừng quấy rối cô ta.

Nhưng vì anh, cô ta có thể chịu đựng được những chuyện này.

“Lên xe đi” Hà Tuấn Khoa mở miệng.

An Thu Huyền lập tức cười tươi như hoa, đang định ngồi lên, bỗng nhiên nghe được giọng nói của người đàn ông: “Ngồi đằng trước.”

Cô ta ngớ ngẩn, mấy giây sau mới hoàn hồn, anh để cho cô ngồi ở ghế phó lái?

Không thể ngồi chung với anh sao?

Nhưng mà… Bây giờ cô ta rõ ràng là bà Hà, tại sao phải ngồi phía trước với tài xế chứ?

“Hay là cô muốn đi xe riêng?” Hà Tuấn Khoa lạnh nhạt nhìn cô ta.

Khóe miệng An Thu Huyền giật một cái: “Không cần, em ngồi chỗ này là được rồi”

Cuối cùng cô ta vẫn đè xuống oan ức trong lòng, ngồi vào ghế phó lái.

Buổi tối tại khách sạn Hoàn Vũ.

Tống Ngọc Minh đã cho người chuẩn bị xong bữa tối, trên bàn dài bày ra một loạt món ăn tỉnh xảo của phương Tây.

“Không ngờ tới tổng giám đốc Khoa lại tới thật, tôi rất vinh hạnh” Tống Ngọc Minh nâng ly rượu trong tay cạn ly với anh.

Từ đầu đến cuối vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa rất lạnh nhạt, anh cũng bưng ly rượu lên: “Có rượu ngon thức ăn ngon tiếp đãi, tại sao tôi lại không đến chứ?”

“Rượu ngon thức ăn ngon nào mà tổng giám đốc Khoa chưa ăn qua chứ? Cậu tới là vì mảnh đất trong tay tôi” Tống Ngọc Minh ngược lại trực tiếp nói.

“Anh muốn nói như vậy, tôi cũng không phủ nhận”

“Ha ha ha, tôi thích cậu trực tiếp như vậy” Tống Ngọc Minh cười to mấy tiếng, tầm mắt đột nhiên chuyển một cái, dừng ở trên người An Thu Huyền.

“Trợ lý An, sao tôi lại cảm thấy cô càng ngày càng đẹp hơn rồi?” Mắt hẳn ta híp lại, quan sát cô ta một lượt từ trên xuống dưới.

Ánh mắt của hẳn ta khiến cho An Thu Huyền cảm thấy bị sỉ nhục, hẳn ta cũng quá càn rỡ rồi!

Cô ta lạnh mặt nói: “Xin anh sau này không nên gọi tôi là trợ lý Huyền nữa, tôi đã không còn là trợ lý. Bây giờ tôi là vợ của Tuấn Khoa, là bà Hà.”

“Sao cơ? Bà Hà? Ha ha ha..” Tống Minh Ngọc đột nhiên bật cười, chỉ vào cô ta nói: “Cô coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Chuyện này thật buồn cười.”

An Thu Huyền nổi nóng, mặt đỏ lên: “Không phải nói đùa, tôi nói thật, chúng tôi đã có giấy đăng ký kết hôn, quả thật là vợ chồng!”

Nụ cười trên mặt Tống Ngọc Minh thu lại, nhưng vẫn cau mày, vẻ mặt không tin.

“Tổng giám đốc Khoa, các người đã đăng ký kết hôn rồi sao?”

Mặt Hà Tuấn Khoa không cảm xúc, chỉ đáp lại đơn giản: “Ừ” Coi như là thừa nhận thân phận của An Thu Huyền lúc này.

Tống Ngọc Minh kinh ngạc không thôi: “Cậu, các cậu… Chuyện này bao lâu rồi? Tại sao tôi lại không biết chứ?”

Nói tới chuyện này, trong lòng An Thu Huyền còn rất bực bội căm tức. Hôn lễ kia của bọn họ lôi thôi lếch thếch, cũng không tuyên bố với người ngoài, người khác vốn dĩ không biết cô ta là bà Hà Chỉ lấy giấy đăng ký kết hôn có ích gì?

Chẳng qua cô ta thấy thái độ của Hà Tuấn Khoa cũng không có định công bố thân phận của cô ta với bên ngoài.

“Bây giờ anh không phải đã biết rồi sao?”

An Thu Huyền tức giận nói, lạnh lùng trợn mắt nhìn hẳn ta. Sau này hẳn ta đừng có đánh chủ ý lên người cô ta nữa.

Tống Ngọc Minh nhướng mày: “Chuyện kết hôn lớn như vậy, tổng giám đốc Khoa cũng không nói một tiếng, xem ra cô ở trong lòng tổng giám đốc Khoa cũng không quá quan trọng.”

“Anh… anh nói bậy bạ cái gì đó?” An Thu Huyền thẹn quá hóa giận.

Hà Tuấn Khoa tới buổi hẹn không phải để nghe bọn họ cãi vã, anh lãnh đạm nói: “Anh có nói chuyện đất đai không? Không nói thì tôi đi”

“Nói chứ, sao lại không nói được?” Tống NGọc Minh chuyển về chủ đề chính.

Hà Tuấn Khoa và Tống Ngọc Minh nói chuyện sắc trời đã tối.

Tống Ngọc Minh mời bọn họ ngủ lại khách sạn, không nghĩ tới Hà Tuấn Khoa lại đồng ý.

Lúc này, Hà Tuấn Khoa vẫn còn ở trong phòng làm việc của Tống Ngọc Minh nói chuyện về vụ buôn bán đất đai, An Thu Huyền trở về phòng trước.

Sau khi cô ta và Hà Tuấn Khoa kết hôn, bọn họ không bao giờ ngủ chung phòng, ngay cả cơ hội ở chung phòng cũng không có.

Không ngờ tối nay trong trang viên của Tống Ngọc Minh cô ta lại có thể ở chung một phòng với anh!

Mặc dù cô ta vô cùng chán ghét Tống Ngọc Minh, nhưng chuyến đi của cô ta rất đáng giá.

Cô ta móc từ trong túi xách ra một cái chia nhỏ, cô luôn mang nó bên mình, chính là để có cơ hội dùng trên người Hà Tuấn Khoa.

Nghe nói vật này rất có tác dụng với đàn ông, chỉ cần cho anh dùng, tối nay đảm bảo anh sẽ là của cô ta!

An Thu Huyền cố ý gọi người giúp việc mang lư hương tới, sau khi đốt xong, cô ta nhỏ chất lỏng trong chai vào lư hương.

Chờ Hà Tuấn Khoa nói xong chuyện làm ăn bước vào ngửi thấy mùi hương…

An Thu Huyền suy nghĩ một chút lại đỏ mặt.

Bây giờ cô ta phải đi tắm, phải cọ rửa từ trên xuống dưới cho thật thơm. Tối nay cô ta muốn cho anh một đêm khó quên.

Đã là lúc đêm khuya vắng người, An Thu Huyền rốt cuộc đã nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, có tiếng bước chân đi tới.

“Đừng bật đèn…” Cô ta nói với người đột nhiên đi vào phòng, cô ta vẫn luôn tắt đèn năm ở trên giường.

Cô ta cho răng người tiến vào lúc này là Hà Tuấn Khoa, giải thích với anh: “Em cảm thấy hơi đau đầu, chắc là tối nay uống có chút say, muốn nghỉ ngơi một chút, anh đi tắm trước đi”

Người đến im lặng, cô ta cho là anh đang mất hứng, hoặc là không nghe thấy lời cố ta nói. Một giây kế tiếp, lại nghe thấy tiếng anh đi vào phòng tắm.

Trong bóng tối, khóe miệng cô ta gợi lên một độ cong, có triển vọng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play