Chương 381: Cô sống không được bao lâu nữa

Lúc bác sĩ truyền thuốc giải cho Hương Giang, những người khác đều có mặt ngoại trừ Hà Tuấn Khoa.

Trừ An Thu Huyền ra, mọi người đều hi vọng Hương Giang lần này sẽ tốt hơn.

“Được rồi, thuốc giải đã được truyền vào người, hiện tại đợi cô ấy tỉnh lại rồi mới tiến hành theo dõi” Bác sĩ nói với Hà Tuấn Khoa.

Hà Tuấn Khoa khẽ gật đầu, đầu lông mày anh tuấn trước sau bị bao phủ bởi một tầng mây mù.

Nguyễn Cao Cường quay đầu lại, liếc nhìn anh, lạnh lùng nói: “Nếu Giang không thể khỏe lại, nhà họ Nguyễn Cao chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua”

Hà Tuấn Khoa mím chặt môi, ánh mắt ẩn chứa tâm tình mù mịt, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào khuôn mặt trắng bệch của Hương Giang.

Cũng không biết anh có nghe được những lời của Nguyễn Cao Cường nói hay không, mà không có bất kì lời đáp trả nào.

Hai ngày sau, Hương Giang vẫn chưa tỉnh lại.

Cô yên tĩnh chìm vào giấc ngủ, ngược lại không còn chảy máu nữa, chỉ là cô cứ ngủ như thế thì khi nào mới tỉnh dậy?

“Hà Tuấn Khoa, không phải anh đã nói là cho cô ấy dùng thuốc giải rồi sao? Nguyễn Cao Cường vô cùng lo lắng, anh ta hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Hà Tuấn Khoa mặt không chút biểu cảm: “Tôi cũng muốn biết là tại sao?”

Nhìn thấy hai người lại sắp cãi nhau, Hoàng Kiều Liên tức giận nói: “Các người đừng cãi nữa, nghe xem lời bác sĩ nói như thế nào đã?”

Nguyễn Cao Cường buồn bực một hồi, chính mình quá mức lo lắng mà quên hỏi bác Sĩ.

Bác sĩ cũng đã nói tình hình của Hương Giang không được tốt, nhưng hai người bọn họ cứ nhìn chằm chằm, cảm thấy áp lực, lau mồ hôi lạnh nói: “Hiện tại chỉ có có một nguyên nhân, chất độc trong cơ thể cô Nguyễn Cao quá mạnh, truyền thuốc giải xong cũng cần quá trình khử độc, chất độc giải rồi, thì cô ấy sẽ tỉnh.

“Vậy anh nói xem, quá trình giải độc này.

phải mất bao lâu?” Nguyễn Cao Cường hỏi.

*Ít nhất là hai hoặc ba ngày, nhiều nhất là một tuần”

“Một tuần? Quá lâu. Đây có phải là thuốc giải không vậy? Hoàng Kiều Liên nhịn không được mà phàn nàn.

Bác sĩ bất đắc dĩ nhún vai: “Bây giờ chỉ có thể chờ đợi”

“Vậy liền chờ đi, tôi hi vọng tình hình như: anh đã nói, nếu anh dám giấu diếm chuyện gì, thì phải biết rõ có hậu quả gì” Lời nói của Hà Tuấn Khoa trầm tĩnh lạnh lùng, nhưng trong lòng anh lại không bình tĩnh như bên ngoài Bác sĩ không khỏi rùng mình một cái, nhưng những gì anh nói không có nói quá, hiện tại vấn đề chính là thời gian.

Hà Tùng Nhân mặc dù không có đi thăm Hương Giang, nhưng tình hình của cô hẳn biết rất rõ.

Biết được cô truyền thuốc xong đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, hắn cũng sôt ruột.

Hắn ta cầm điện thoại lên, trực tiếp bấm dãy số, bên kia nhanh chóng bắt máy.

“Thuốc giải tôi bảo anh đưa đến có đúng hay không? Sao bây giờ người vẫn chưa tỉnh?”

“Ách,… cậu chủ, lần trước tôi đã nói với anh, là thuốc giải có vấn đề, bây giờ thuốc giải cô ấy dùng chỉ có thể làm giảm bớt độc 1ố, không thể hoàn toàn giải độc…”

Hà Tùng Nhân nghe vậy liền muốn đem người bên kia bắt tới đây đánh một trận!

Hắn thở ra một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận sắp bùng nổ: “Vậy thì anh nói cho tôi biết, lúc nào thì thuốc giải sẽ được bào chế?”

“Việc này….thật khó nói, tôi đã quên một trình tự khi pha chế thuốc độc, tôi vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này. Tôi nghĩ ra được thì liền có thể chế thuốc gị “Anh… Tôi hiện tại rất muốn giết chết anh”

Anh ta tức giận muốn chết, nhưng vẫn phải hết lần này tới lần khác giọng điệu chậm rãi nói: “Anh không phải là không biết tôi có chứng hay quên”

“Đúng, tất cả là lỗi của tôi, tôi không nên tìm một bác sĩ không có chuyên môn như anh để bào chế thuốc độc!”

“Anh sai rồi, tôi từ lâu đã không phải là bác sĩ”

“Anh nói không sai, anh không phải bác sĩ, anh là đồ cặn bã!” Hà Tùng Nhân mắng chửi một phen vẫn không giảm được cơn tức giận, sau cùng hạ xuống một lời tàn nhẫn: “Anh mau chóng làm ra thuốc giải cho tôi, bằng không thì anh đợi đó!”

Hắn tức giận mãi không thôi câm điện thoại ném xuống ghế sô pha, vò đầu bứt tóc, không có thuốc giải cũng không thể ngăn cản kế hoạch của hắn được!

Cũng may, ban đầu hắn chỉ muốn cho.

một nửa thuốc giải, nửa còn lại nhất định phải khống chế trong tay, bằng không thì hắn lấy cái gì chi phối chú út?

An Thu Huyền vốn định đi tới hỏi Hà Tùng Nhân một chút về chuyện thuốc giải, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng chửi rủa ở bên trong, nhất là lời nói sau cùng kia của hẳn ta âm thanh không hề nhỏ, cô ta đứng ở sát cánh cửa mơ hồ nghe được.

Cô ta nhếch môi cười thầm, xem ra bây giờ, không cần đi vào hỏi hẳn ta nữa rồi.

Hiện tại khẳng định không có thuốc giải, tức là Hương Giang không còn sống được.

bao lâu nữa!

Chỉ là cô ta không ngờ đến, Hương Giang lại tỉnh dậy vào buổi tối!

Trong phòng bệnh, bác sĩ kiểm tra cho.

Hương Giang vừa mới tỉnh dậy sau đó nói với mọi người: “Trước mắt xem ra, chất độc trong người cô Nguyễn Cao đã giảm rất nhiều, chứng tỏ rằng thuốc giải đã có hiệu quả, bây giờ đợi chất độc được loại bỏ hoàn toàn, thì sẽ không có việc gì nữa”

“Tốt quá! Hương Giang, cậu rốt cuộc.

cũng được cứu rồi, thật là ông trời phi mà!” Hoàng Kiều Liên vội vã chạy tới nắm tay cô. Mấy ngày nay cô ấy ăn không ngon ngủ không yên, lo lắng hết sức.

Hương Giang đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, thân thể yếu ớt đến mức chỉ có thể mỉm cười với cô ấy.

“Giang, có anh ở đây, nhất định sẽ làm cho em khỏe lại!” Nguyễn Cao Cường ở bên kia, cũng nắm lấy tay cô.

Cô quay đầu lại mỉm cười với anh ta, có nhiều người quan tâm cô như vậy, trong lòng cô thật ấm áp.

Khóe mắt lướt đến một bóng người đứng sừng sững ở giường đối diện, vô thức đảo mắt liền nhìn thấy người đàn ông anh tuấn điềm đạm kia.

Cho tới giờ phút này, anh đều không có nói lời nào, trên mặt cũng không có bất kỳ tia vui mừng gì.

Có phải hay không do có người ngoài ở đây, nên anh không tiện bày tỏ niềm vui của mình?

Đôi môi khô khốc của cô mấp máy, giọng nói khàn khàn gọi anh: “Tuấn Khoa…”

Hà Tuấn Khoa vô thức siết chặt lòng bàn tay to của mình, khuôn mặt anh tuấn căng ra, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: “Tỉnh lại thì nghỉ ngơi cho tốt” Anh nói xong câu này liền xoay người rời đi.

Hương Giang không rõ nguyên do nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh, nụ cười trên môi dần dần biến mất.

Khó hiểu nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, hỏi: “Anh ấy làm sao thế? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Nhất thời, cô không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra trước khi bị trói.

Nguyễn Cao Cường ánh mắt lóe lên, giả bộ làm ra vẻ không quan tâm: “Mặc kệ anh ta, anh ta chính là xấu tính như thế”

Hoàng Kiều Liên cũng sợ cô vừa mới tỉnh dậy, biết được một số chuyện sẽ khiến tâm tình bị kích động, liền đỡ lấy lời của Nguyễn Cao Cường: “Có lẽ là lúc cậu hôn mê, anh ta bị anh trai cậu mắng mỗi ngày, trong lòng anh ta liền không được vui.”

Hương Giang nghe vậy mới xua tan đi một số nghỉ ngờ: “Anh, này là anh sai rồi, anh không thể vì anh ấy đã trở thành em rể của anh mà mắng anh ấy mỗi ngày được”

Nguyễn Cao Cường nghe thấy bây giờ mà cô còn bệnh vực Hà Tuấn Khoa, thì suýt chút nữa không kìm được tiếng chửi thề, cũng may, Hoàng Kiều Liên đã kịp thời nháy mắt, anh ta mới kìm nén được cơn tức giận.

Anh ta đưa tay lên sờ đầu của Hương.

Giang, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Đứa em gái ngốc của anh” Trong giọng nói còn có một chút yêu thương không nỡ.

Chỉ là bây giờ Hương Giang quá yếu ớt mệt mỏi rồi, hoàn toàn không nghe ra được ẩn ý khác.

Hà Tuấn Khoa rời khỏi phòng bệnh, anh cũng không có đi xa, mà đứng ở cửa,cách một cánh cửa, lắng nghe giọng nói của người phụ nữ bên trong.

Cô hôn mê sâu như vậy, anh thật sự rất muốn nghe giọng nói của cô.

Đưa tay sờ túi, lấy gói thuốc ra, rút một điếu, thói nghiện thuốc lá của anh gần đây của anh có chút lớn.

Tách một tiếng, bật lửa sáng lên, nhìn chằm chăm ánh lửa chập chờn, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, anh không châm thuốc.

Anh đứng ở cửa một lúc mới rời đi, không đi vào trong để nhìn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play