Chương 354: Ai mang thai?
Hà Tuấn Khoa đang muốn dặn phòng bếp làm bữa sáng khác cho Cố Ngân Phương, cô ấy lại từ chối: “Không cần làm, tôi không muốn ăn gì c: “Như vậy sao được? Nhiều ít gì cũng phải ăn một chút, huống chỉ một lát nữa các cô còn phải ngồi thuyền trở về” Hà Tuấn Khoa suy nghĩ đến việc bây giờ cô ấy là phụ nữ mang thai, cô ấy không muốn ăn, đứa bé trong bụng cũng phải ăn, cũng phải quản nhiều một chút.
Lâm Hương Giang nhìn anh một chút, biết quan hệ của anh và Cố Ngân Phương không bình thường, khó trách trước kia cô lại hiểu lầm bọn họ.
Tả Dạ vẫn lạnh mặt như cũ, giờ phút này.
thái độ lại có chút cứng rắn: “Cô cần phải ăn bữa sáng, tôi đi làm cho cô.”
Anh trực tiếp nói nhân viên phục vụ dẫn anh tới phòng bếp, Cố Ngân Phương muốn ngăn cũng không ngăn được.
*Oa, dì Ngân Phương, chú vệ sĩ này của dì thật là lợi hại, chẳng những có thể bảo vệ đì còn có thể nấu cơm cho dì ăn, chú ấy có phải người toàn năng hay không vậy?” Lâm Hương Giang cảm thán một trận.
Cố Ngân Phương nhìn về phía Tả Dạ rời đi, trong mắt không tự giác có ánh sáng dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Chú ấy ở trong lòng dì đúng là vạn năng.”
“Daddy, bố nhìn thấy không, bố phải học.
một chút” Lâm Hương Giang vừa ăn tôm hùm lớn vừa quay đầu nói với daddy.
Hà Tuấn Khoa liếc xéo cậu bé một cái, không nóng không lạnh phun ra một câu: “Buổi tối con ngủ đừng ầm ï đòi mẹ con ngủ cùng con”
“Con ngủ cùng mommy thì làm sao? Còn không phải bố ngủ cùng mẹ?” Lâm Thanh Dương lập tức đáp.
Lâm Hương Giang không biết nói gì, bọn họ một hai phải tranh cãi đề tài này trước mặt nhiều người như vậy sao?
Còn chưa đến lượt cô lên tiếng ngăn hai bố con lại, Hoàng kiều Liên đã cười ra tiếng: “Ha ha… Thanh Dương, con đã lớn như vậy rồi, sao còn muốn mẹ con ngủ cùng con?”
“Con cũng chỉ là một đưa bé bảy tuổi, con lớn chỗ nào? Daddy đã ba mươi mấy tuổi rồi, không phải là giống mommy ngủ ùng bố!” Cho nên người mất mặt không ¡ là cậu bé.
Hoàng Kiều Liên cười vô cùng mờ ám: “Con nói cũng đúng.”
Lâm Hương Giang cầm một con tôm lớn lên nhét vào trong miệng con trai: “Con ăn đi, đừng nói lung tung”
Lâm Thanh Dương bĩu môi, người lớn chỉ biết bắt nạt trẻ con, tức giận hừ một tiếng, cậu bé đặt con tôm lớn tới trước mặt Cố Ngân Phương: “Dì Ngân Phương, con tôm hùm lớn này ăn rất ngon, dì ăn một chút sẽ biết”
Cơn buồn nôn Cố Ngân Phương vừa mới áp chế xuống, đột nhiên lại ngửi được mùi tanh này, lại lần nữa che miệng nôn khan, liên ụ Không, dì không thích ăn món này, cháu lấy đi đi”
*“A? Vậy dì cũng thật là không có có lộc “Con có thể an phận ăn đồ ăn của con được không?” Sắc mặt Hà Tuấn Khoa có chút nghiêm túc nói.
Trong lòng Lâm Hương Giang đầy nghi ngờ nhìn về phía Cố Ngân Phương, cô ấy thế này không giống say tàu, mà giống như là…
Cô liếc liếc mắt nhìn Hà Tuấn Khoa một cái, có lẽ là anh hiểu rõ?
Nghĩ sao nói vậy Nguyễn Cao Diệp không nhịn được nói: “Say tàu sao lâu như vậy? Cũng quá khoa trương rồi đúng không?
Tôi thì lại thấy như là mang thai bị nghén…”
Anh ta vừa nói ra câu này, không khí lập.
tức trở nên có chút khác lạ, ngoại trừ Lâm Thanh Dương đang nghiêm túc ăn tôm hùm, sắc mặt của những người khác đều khác nhau.
“Ai mang thai?” Tả Dạ bưng bữa sáng đã làm xong đi vào, đột nhiên hỏi một câu.
Sắc mặt Cố Ngân Phương thay đổi, lập tức trở nên lo lắng, theo bản năng nắm chặt tay, mím chặt môi.
“Ừm, cậu cũng chăm sóc tốt cho mình, tớ chờ cậu thiết kế váy cưới cho tớ: “Váy cưới? Cậu… Cậu lại muốn kết hôn với Hà Tuấn Khoa?”
Cái chữ “ lại ° này không sao dễ nghe, nhưng cô vẫn gật gật đầu: “Ừm”
“Lần này cậu sẽ không lại bỏ chạy nữa chứ? Sao tớ cảm thấy cậu kết hôn còn khó hơn tình yêu mười năm của người ta vậy?”
Hoàng kiều Liên không nhịn được trêu ghẹo.
Lâm Hương giang bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Ai nói không phải chứ”
Ô nói xong, hai người không hẹn mà cùng bật cười.
“Mommy, mẹ nuôi hai mẹ đang cười gì vậy?” Lâm Thanh Dương thăm dò đi tới hỏi.
Hoàng Kiều Liên không khách sáo nhéo.
nhéo gương mặt cậu bé: “Mẹ đang nói tên nhóc tham ăn này sao không ăn thịt kho tàu chứ?”
Lâm Thanh Dương sờ sờ mặt: “Mọi người đều sẽ lớn lên, đó là khi còn nhỏ con thích đồ ăn, bây giờ con thích ăn tôm hùm lớn!”
“Cũng may là con có người bố có gia tài bạc triệu, nếu không thì ai nuôi nổi con chứ.”
Hoàng Kiều Liên lắc đầu chậc chậc nói.
Lâm Thanh Dương bĩu môi: “Trước kia ông ấy từng vứt bỏ con và mommy, đây là cái giá lớn ông ấy phải trả”
“Thăng quỷ này, biết cái gì là cái giá lớn không?” Hoàng Kiều Liên gõ đầu của cậu bé một chút.
“Ai nha, mẹ nuôi không phải mẹ phải đi sao? Mau lên thuyền đi, muộn giờ sẽ không tốt” Lâm Thanh Dương trực tiếp đẩy cô ấy lên du thuyền.
“Thăng nhóc không có lương tâm, con còn đuổi mẹ đi Lâm Hương Giang nhàn nhạt cười, vẫy vẫy tay với bọn họ, nhìn theo bọn họ rời đi, nếu Hoàng Kiều Liên không muốn cùng cô hoà giải với Cố Ngân Phương, vậy thì cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Rất nhanh du thuyền biến mất ở trên mặt biển, Hà Tuấn Khoa duỗi tay ôm eo cô: “Sự yên tĩnh này, cả nhà chúng ta cứ hưởng thụ thoải mái.”
“Nghe ý của anh, anh rất không muốn bọn họ tới?” Lâm Hương Giang ngước mắt nhìn anh.
*Ít nhất phải đợi em và anh ở chỗ này một khoảng thời gian rồi lại nói”
Lâm Hương Giang nhìn thẳng anh hỏi: “Có phải Cố Ngân Phương mang thai không?”
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nghi ngờ của cô, im lặng vài giây mới nói: “Em đã nhìn ra rồi?”
“Nói như vậy thì cô ấy nói cho anh rồi sao?”
“Ừm”
“Vậy thì thật kỳ lạ,vì sao cô ấy lại nói cho.
anh mà không nói cho Tả Dạ?” Đó mới là bố của con cô ấy phải không?
Nhìn dáng vẻ tìm tòi nghiên cứu của cô, anh nhéo nhéo cái mũi cô: “Nghi thần nghi quỷ, em nghỉ ngờ anh có tư tình với cô ấy?”
“Cái này… Rất khó nói” Cô cố ý kéo âm thanh.
Hà Tuấn Khoa cong môi cười: “Cho dù cô ấy muốn, Tả Dạ cũng sẽ không đồng ý, anh ta sẽ liều mạng với anh”
“Vậy thì vì sao cô ấy muốn giấu giếm?
Muốn cho anh ta một bất ngờ?”
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa hơi trầm xuống: “Không phải… Tả Dạ không muốn có con”
Lâm Hương Giang giật mình, cho nên Cố Ngân Phương vì muốn giữ đứa bé nên mới giấu giếm?
*Daddy, không phải bố nói ở chỗ này có thể câu cá sao? Bây giờ chúng ta đi luôn được không?” Bây giờ Lâm Thanh Dương chỉ muốn chơi.
Hà Tuấn Khoa nhìn về phía con trai, đang muốn nói gì đó, trên mặt biển cách đó không xa mặt có một chiếc du thuyền lái tới phía hòn đảo nhỏ bên này.
Lâm Hương Giang cũng nhìn thấy, chỉ là có chút hơi xa, không nhìn thấy rõ người trên du thuyền.
“Là ai tới?” Cô nghỉ ngờ nói.