Chương 337: Cao Cường, cháu đã trở về
Nguyễn Cao Khải không thể ngờ, có một ngày mình lại bị cháu ruột dùng súng ép bức.
Ông ta tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên, thở gấp,hướng ra ngoài cửa quát một tiếng:”Bà Khánh.”
Két một tiếng, cửa mở ra, người quản gia trung thành và tận tâm tận tâm hầu hạ- Bà Khánh vào, nhưng lại bị người khác áp giải vào, và bị một khấu súng đang nhắm vào đầu.
“Ông chủ…cậu hai…cậu bao vây cả nhà họ Nguyễn rồi! vừa vội vừa giận nói.
Nguyễn Cao Khải không dám tin trừng mắt nhìn Nguyễn Cao Ngạo, tức giận đến mức giọng nói run rẩy: “Mày, mày làm phản”
“Ông nội, thủ đoạn của cháu đều học từ ông cả, năm đó, không phải ông cũng dùng cách này để giành lấy vị trí gia chủ từ tay anh ấy đã phái người ‘” Bà Khánh em của mình sao?” anh cười nói.
“Mày!” Nguyễn Cao Khải khinh thường nói: “Mày mà đòi so với tao sao?”
“Thật ra, cháu nào có giỏi bãng ông, nhưng cháu cũng không định so bì gì với ông cả, bây giờ ông chỉ cần mở hội nghị gia tộc, tuyên bố với mọi người, cháu là người tiếp theo tiếp nhận vị trí gia chủ, vậy thì cháu sẽ cho ông sống tiếp những ngày tháng an nhàn, nếu không, “Nếu không mày sẽ làm gì?” Nguyễn Cao.
Khải híp mắt, đáy mắt xẹt qua ánh nhìn tàn độc.
“Vậy cũng khó nói , dù sao cậu Cường mà ông coi trọng đó cũng không thể về , cô cháu gái ông xem trọng cũng không rảnh quản chuyện nhà của chúng ta, còn cậu ba chỉ biết ăn chơi nhảy múa ông chẳng thể trông đợi, tuy răng chân của cháu đã tàn phế, nhưng ít nhiều ông còn có thể trông cậy vào cháu”
Trên khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao.
Khải lộ vẻ khinh thường: “Hừ, thật đúng là không biết tự lượng sức mình. Cho dù tao thật sự đem vị trí gia chủ nhường cho mày, thì mày cũng không ngồi yên được đâu”
Nụ cười của Nguyễn Cao Ngạo cứng đờ, lửa giận bốc lên đầu, bất giác siết chặt khẩu súng trong tay, hung tợn nói: “Ông nhìn cho thật kĩ, xem tôi có bản lĩnh ngồi vững cái ghế này hay không?”
Tiếng lách cách của khẩu súng khiến Nguyễn Cao Khải giật mình, thần kinh ông ta căng thẳng, tuy trong mắt đầy vẻ khinh miệt, nhưng không dám nói thêm gì nữa Tâm tuổi này rồi , ông ta sợ cuối cùng lại chế trong tay thằng cháu bất hiếu của mình.
Nguyễn Cao Ngạo sớm đã sắp xếp, anh đã liên hệ với các vị trưởng bối trong gia tộc rồi, hôm nay đến nhà mở hội nghị gia tộc Ở trên hội nghị, anh muốn ông già phải tự mình tuyên bố truyền vị trí gia chủ cho anh.
Chỉ có như vậy, anh mới được mọi người công nhận.
Trong phòng họp, các trưởng bối nhận được thông báo đều thấy khó hiểu, mới mở hội nghị không được bao lâu, sao lại mở mội buổi nữa.
Sau khi các vị trưởng bối đều đến đông đủ Cổ Sa, Nguyễn Cao Ngạo và Nguyễn Cao Khải cùng xuất Nói một cách chính xác thì là hai mẹ con anh kèm Nguyễn Cao Khải đến đây, chẳng qua những người khác không nhìn ra sự khác thường.
Đợi Nguyễn Cao Khải ngồi xuống vị trí chủ vị, một ông lão ngồi bên cạnh nhịn không được hỏi: “Ông Khải, đang yên lành sao lại gọi chúng tôi đến họp?Không phải trong nhà lại có ai xảy ra chuyện chứ?”
Sắc mặt Nguyễn Cao Khải lúc này rất tệ, hội nghị này không phải do ông ta mở, mà mình lại bị cháu ruột uy hiếp đến đây, ông ta vẫn chưa nuốt trôi cục tức này.
Ông ta vốn không muốn nói chuyện,chỉ nghiêm mặt hừ một tiếng.
“Ai, ông già,ông làm sao thế?” Ông chú vừa hỏi thấy khó hiểu, vì sao lại trưng bản mặt khó chịu ra?
Cổ Sa liếc mắt nhìn ông già, sau đó vội vàng nói với ông chú kia: “Là như vậy, lần trước họp quyết định cho cái Ánh thay thế quản lý tập đoàn,nhưng ngày hôm qua Ánh bị kẻ bắt cóc đâm bị thương đang ở trong bệnh viện , bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói, không biết khi nào mới tỉnh, cho nên hiện tại tập đoàn đang trong tình trạng không ai quản lý “
Bà ta tạm dừng một chút, liếc mắt nhìn mọi người, tiếp tục nói: “Chủ tịch lúc này mới ội vã gọi mọi người đến đây họp, tái quyết định xem ai sẽ quản lý tập đoàn và nhà họ Nguyễn?”
Các vị trưởng bối nghe vậy đều thấy giật mình không thôi, thấp giọng nghị luận : “Sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
“Mới vừa chọn được người nối nghiệp, mà lại bị đâm? Có trùng hợp quá hay không „ Mọi người anh một câu tôi một câu, rất đau đầu, nên để ai quản lý tập đoàn bây giờ?
“Cậu Ngạo, trong trường hợp này, chỉ còn cậu có thể quản lý tập đoàn ” Đột nhiên một vị trưởng bối đưa ra ý kiến.
Những người khác nghe xong, cũng đều quay đầu nhìn về phía Nguyễn Cao Ngạo, tuy anh đi đứng không tiện, nhưng anh dù sao cũng là cậu hai nhà họ Nguyễn, ít nhiều cũng có chút thế lực.
“Đúng vậy, cậu Ngạo, nếu không cậu tiếp quản tập đoàn đi” trong tình huống không còn sự lựa chọn khác, bọn họ nhất trí lựa chọn anh.
“Ông Khải, tôi thấy hội nghị cũng không cần mở nữa, ông gật đầu, nói cho chúng tôi biết cậu Ngạo tiếp quản tập đoàn là được”
Cổ Sa nghe vậy, vui như mở cờ trong bụng, lần này không ai tranh đoạt với con bà ta nữa.
Nguyễn Cao Ngạo không hề mở miệng, anh nhìn ông nội, chờ ông tuyên bố việc anh tiếp nhận vị trí gia chủ Nguyễn Cao Khải ngay từ đầu đã thấy khó chịu, không ngờ tới mấy kẻ vô dụng này, thời khắc mấu chốt, lại cho một thằng tàn phế làm gia chủ Ông ta im lặng hồi Nguyễn Cao Ngạo tỏ ra nóng vội , mặt ngoài tỏ vẻ cung kính, mỉm cười nói với ông ta: “Ông nội, mọi người đang đợi quyết định của ông”
Nguyễn Cao Khải nhìn thấy đôi mắt đầy thâm ý, ẩn chứa uy hiếp của anh, tức giận không thôi, nhưng đành tạm thời khuất phục.
Dù sao nhà họ Nguyễn hiện tại đã bị tên khốn này nắm trong tay.
Nguyễn Cao Khải nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dù vô cùng đau lòng, nhưng không thể không dựa theo Nguyễn Cao Ngạo tuyên bố: “Để nhà họ Nguyễn đến bước này tôi cũng có trách nhiệm, nếu các vị đều cho.
rằng Ngạo có thể cáng đáng trọng trách này, tôi sẽ chiếu theo mong muốn của mọi người…Tôi hiện tại tuyên bố, tân nhiệm gia chủ của nhà họ Nguyễn là..”
“Chậm đã” Một giọng nói trầm thấp đầy tính ý uy hiếp đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa.
Người trong phòng hội nghị đều ngẩn ra, đồng loạt quay đầu nhìn , nhìn thấy người đến là ai, bọn họ đều mở to mắt.
“A…đấy là cậu Cường mà?” Có người kinh hô.
“Cậu Cường đấy, là cậu ấy…Không phải cậu ấy mất tích rồi sao ?”
Các vị trưởng bối vừa mừng vừa sợ, ngay cả Nguyễn Cao Khải đều trợn tròn mắt, sợ bản thân mắt mờ, nhìn lầm người.
Chỉ có Cổ Sa và Nguyễn Cao Ngạo đờ ra, ánh mắt không thể tin nổi nhìn chăm chằm Nguyễn Cao Cường vừa xuất hiện, anh đến từ đâu vậy?
Nguyễn Cao Cường ngồi trên xe lăn , bởi vì trên người toàn là thương tích, nên Mộ Dung Bạch đã đẩy anh vào.
Đôi mắt phượng hướng cái nhìn lạnh lẽo về phía Nguyễn Cao Ngạo, gắn từng tiếng lạnh lùng nói: “Tôi chưa chết, vị trí gia chủ sao có thể truyền cho anh hai đây?”
Anh vừa nói xong, mọi người đều cảm nhận được một bầu không khí khẩn trương giữa hai anh em họ.
“Anh trai tôi nói đúng, vị trí gia chủ nhà này không phải ai cũng có thể ngồi lên”
Ngay sau đó lại vang lên một câu.
Lâm Hương Giang cũng ngồi trên xe lăn , Hà Tuấn Khoa đẩy cô vào.
Cảnh tượng này cũng thực buồn cười, ba người đều ngồi xe lăn…
“Không phải nói cô Ánh hôn mê bất tỉnh sao ? Chuyện này là sao?” Có người thắc mắc nói.
Cổ Sa cảm giác bà ta và con trai bị mắc bẫy, rõ ràng bác sĩ nói Lâm Hương Giang hiện tại không thể tỉnh lại, nhưng hiện tại chẳng những tỉnh, còn có thể tới nơi này.
Không đúng, nhà họ Nguyễn đã bị người của bọn họ khống chế, Nguyễn Cao Cường cùng Lâm Hương Giang vào bằng cách nào?
Chẳng lẽ người của bọn họ…
“Cường, cháu đã trở lại rồi” Nguyễn Cao Khải đang cố gắng đè nén nỗi xúc động trong lòng.
“Vâng, ông nội, cháu đã trở về, thật xin lỗi vì đã khiến cho ông lo lắng ” Nguyễn Cao.
Cường cảm thấy có lỗi nói.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…”
Lâm Hương Giang lần đầu tiên thấy mặt tình cảm này của ông nội,người cháu mà ông thương yêu nhất chỉ có Nguyễn Cao Cường